... Khi đi nàng là tài nữ đẹp nhất Đông Cung được ngàn người ước ao thương nhớ.
Ngày về, tóc nàng vấn cao, tay dẫn theo một đứa trẻ. Nàng đạm nhiên nói.
“ Ta có chồng rồi.”
Điện hạ giật mình, hết nhìn nàng lại nhìn đứa trẻ mặc áo trùm kín im lặng cúi đầu đứng bên cạnh. Người hỏi.
“Con ngài?”
Nàng không đáp.
“Không phải sao?”
Nàng vẫn không đáp gì.
“Thế đứa trẻ này là ai?”
Nàng im lặng. Người thở dài đành hỏi.
“Thế nó tên là gì?”
“Nó không cần được biết tới tên!”
Và cũng từ sau ngày hôm ấy, chẳng ai còn trông thấy đứa trẻ này nữa...
.
.
Nareicia bừng tỉnh sau một cơn ác mộng, cả thân thể nó ướt đẫm mồ hôi, tiếng thét bị nghẹn lại nơi đáy cổ làm tròng mắt của nó trợn trừng, nó hốt hoảng nhìn quanh, bóng tối nơi này ập tới giây lát đã xóa đi ảo giác về vùng đất trắng xóa trong mơ. Mày đã rời khỏi nơi ấy, nó tự nhủ mình, mày sẽ không trở lại, mày sẽ không thể trở lại, không trở lại… Vì thế mày đừng run rẩy nữa!
Sau phút cáu giận với bản thân nó cay đắng nhận ra, ô hay nó nào có run đâu. Nói cách khác, nó đâu có run nổi đâu! Từng thớ thịt trên cơ thể nó đều cứng ngắc, ngay cả cái nhếch mép mỉa mai nó cũng không làm được. Tấm bùa Định thân trên đỉnh giường phát ra ánh đỏ lập lòe chế nhạo, màu đỏ tươi mà người ấy dùng máu vẽ lên để giam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-cua-than/3230501/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.