Tống Phi Lan mười bảy tuổi đánh nhau với người ta đến bất tỉnh, được đưa vào viện. Khi tỉnh lại phát hiện ra mình đã trở thành Tống Phi Lan hai mươi tám tuổi. Ngoại trừ chuyện vẫn gây họa nhiều như xưa - Tống Phi Lan hai mươi tám tuổi tông xe vào người ta đến nỗi phải nhập viện. Đào Nguyên không cách nào liên tưởng với Tống Phi Lan của trước kia với Tống Phi Lan đáng yêu hiện tại. Trước kia Đào Nguyên rất ghét Tống tổng hai tám tuổi ăn chơi trác táng, chỉ giỏi gây họa, bây giờ xem ra tất cả đều cần suy nghĩ lại.
Nhìn Tống Phi Lan trợn mắt há mồm khi nhìn thấy "đồ điện tử công nghệ cao" - smartphone, nhìn bộ dáng Tống Phi Lan run như cầy sấy khi đối diện với bố, nhìn Tống Phi Lan ủy khuất trước mặt mẹ ruột, nhìn Tống Phi Lan sợ hãi khi nghe kể "tình sử" chính mình năm hai mươi tám tuổi, luôn mồm thề thốt sau này sẽ không thế nữa... tình cảm tưởng như không bao giờ có được chậm rãi nảy mầm trong lòng Đào Nguyên. Anh đau lòng cho Tống Phi Lan đơn thuần như vậy phải lớn lên giữa mấy cuộc tranh đấu của đám phu nhân mẹ kế mẹ ruột trong nhà. Không trách được sau này tính cậu lại đổ đốn như vậy, kéo dài cho tới tận thời điểm anh đến làm trợ lí.
Theo Tống Phi Lan thì - chắc chắn trước kia Đào Nguyên ghét cậu lắm, chỉ mong cậu chết đi. Tài giỏi như Đào Nguyên, sao thích được một ông sếp suốt ngày gây họa ăn chơi, cặp hết người này người nọ trong công ty chứ? Đào Nguyên nghe xong chỉ ho khan hai tiếng, cũng không dám đáp lời. Ai lại dám thừa nhận đã từng muốn "bã xã" chết đi chứ?? Nếu Đào Nguyên như vậy, quả thực cầm thú cũng không bằng! Vì vậy đành tự trong lòng tâm tâm niệm niệm, sau này phải chăm sóc Tống Phi Lan thật tốt