Đào Nguyên nhìn cậu, vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng hỏi: “Em chưa ăn trưa sao?”
Tống Phi Lan “dạ” một tiếng, đi xuống bếp tìm đồ ăn vặt. Đào Nguyên đi theo cậu, anh xắn tay áo lên, làm như vô ý dán sát vào lưng cậu. Khí tức của người đàn ông vây chặt Tống Phi Lan, anh cùng cậu bước qua tủ lạnh lấy đồ, vừa tìm vừa nói: “Anh cũng chưa ăn, em lên phòng khách ăn trái cây lót dạ đi, để anh nấu hai tô mì.”
Tống Phi Lan nghĩ thầm, anh ôm em như này thì sao em lên phòng khách được? Cơ mà được anh ôm em vui muốn khóc luôn!
Chờ Đào Nguyên tìm nguyên liệu nấu ăn xong, Tống Phi Lan mới chui từ trong ngực anh ra, cả người cậu đều đã mềm nhũn, rất muốn nhào qua giống như ngày xưa. Đào Nguyên nhìn cậu, cố ý hỏi: “Em còn đứng đó làm chi? Mì chín nhanh lắm, đi ăn hoa quả đi.”
Đồng chí à đồng chí đốt nhà xong rồi không chịu trách nhiệm hả?!
Tống Phi Lan vừa cúi đầu lết lên phòng khách vừa suy nghĩ, không biết bị Đào Nguyên thao chết là cảm giác gì ha…
Vài phút sau, Đào Nguyên bưng lên một tô mì cà chua trứng gà bốc khói nghi ngút, Tống Phi Lan ngẩng đầu thấy thế liền xuống bếp bưng bát còn lại. Đào Nguyên đặt tô lên bàn, cất giọng nói: “Em ngồi đi, để anh làm cho.”
Vừa dứt lời, anh chợt nghe thấy tiếng cậu kêu đau, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Phi Lan cầm tô không chắc, nước mì nóng trào ra, chảy xuống ngay chỗ ngón út bị phỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-ket-hon-voi-sep/1306245/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.