*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tống Phi Lan ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nguyễn Ái Nùng, cậu trầm mặc một lúc rất lâu, mấy lời cay nghiệt đã ra đến miệng lại nuốt xuống, cuối cùng vẫn không nói gì. Trình Mạn Phương kiêu ngạo khua gót giày lộp cộp bước ra khỏi phòng bệnh, ra vẻ ta đây mới là chính phòng. Tống Đông Lai xấu hổ xoa xoa tay nhìn trái nhìn phải, không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng đành quay sang Tống Phi Lan bảo: “Con nói chuyện với mẹ đi.” Tống Phi Lan im lặng một lát rồi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Con không sao đâu, bố về đi, có Đào Nguyên ở đây mà.” Tống Phi Khanh còn đang chờ, Tống Đông Lai lặng lẽ liếc nhìn Nguyễn Ái Nùng rồi đáp: “Vậy bố về trước, hai đứa nhớ nghỉ ngơi đầy đủ, chuyện đụng xe bố sẽ cho người xử lí.” Nói rồi, ông lại dặn dò Đào Nguyên: “Chăm sóc nó cẩn thận nhé.” Đào Nguyên gật gật đầu tiễn bọn họ ra cửa, Nguyễn Ái Nùng thản nhiên ngồi thẳng xuống ghế của anh. Tống Phi Lan nói: “Mẹ à, mẹ không bị gì thì chịu khó đứng một lát, Đào Nguyên vừa khâu chân, vết thương sâu lắm, mẹ để anh ấy ngồi đi.” Nguyễn Ái Nùng ngồi im không nhúc nhích, bà ta chỉ vào bộ sô pha kê sát tường nói: “Bên kia còn ghế kia, để cậu ta qua đó ngồi, ta có chuyện muốn nói với con.” Đào Nguyên cũng không so đo với bà ta, chậm rãi đi đến sô pha ngồi xuống. Tống Phi Lan nhìn anh: “Mình chưa ăn cơm tối nữa, anh gọi đồ ăn nha.” Đào Nguyên liền cầm lấy di động gọi điện thoại. Nguyễn Ái Nùng kéo kéo chiếc áo len của mình, nói: “Chưa đầy nửa năm đã bị tông xe hai lần, con à, mẹ không tin con xui đến mức đó đâu.” Tống Phi Lan cười khổ: “Vậy mẹ nghĩ thế nào?” “Chắc chắn có liên quan đến đám nhà họ Tống kia.” Nguyễn Ái Nùng đi vội nên mặc đồ mỏng, lúc này bà ta bắt đầu run lẩy bẩy. “Nếu con chết thì gia chủ tương lai chính là Tống Phi Khanh, không phải bọn họ thì còn ai vào đây nữa.” Tống Phi Lan lắc đầu: “Mẹ đừng xen vào chuyện này, để từ từ con tính.” “Sao mày lúc nào cũng nhu nhược như thế hả! Để xem mai mốt mày nghèo kiết xác rồi thì còn ai thèm quan tâm mày không!” Nguyễn Ái Nùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói xong liền xỏ dép lông thỏ vào rời đi. Đào Nguyên vừa đặt món xong, thấy bà ta đã về mới thở phào nhẹ nhõm, anh ngồi xuống cạnh Tống Phi Lan, hỏi: “Đói bụng chưa? Anh mua cháo với bánh bao cua (1) đấy.” Biểu tình của Tống Phi Lan có chút không được tự nhiên, cậu mím môi gật gật đầu, trả lời: “Không sao ạ, em chưa đói lắm.” Đào Nguyên sờ sờ má cậu, lòng bàn tay anh rất ấm áp, chậm rãi mơn trớn từ lông mày đến mí mắt, cuối cùng là mũi và môi của Tống Phi Lan, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, giống như sợ cậu chạy mất, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm từng đường nét trên gương mặt cậu. Tống Phi Lan bị anh nhìn đến mức hai má nóng lên, không thở nổi, cậu cụp mắt, chợt trông thấy lồng ngực rắn chắc của người nọ từ từ áp sát vào. Đôi môi khô ráp in vào giữa hai chân mày Tống Phi Lan, hệt như đang nâng niu châu báu mà nhẹ nhàng hôn, nụ hôn chạy dọc theo sống mũi cậu xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên môi. Hai tay Tống Phi Lan nắm chặt chăn, cố gắng kiềm nén thân thể đang bất an của mình, cậu run rẩy mở miệng, để đầu lưỡi người nọ tiến vào. Nói thật, nếu là nửa năm trước, Tống Phi Lan dù chết cũng không tin có ngày cậu và Đào Nguyên sẽ yêu nhau. Lúc đó, trợ lý Đào chỉ thiếu điều viết năm chữ to “Tôi không ưa nổi cậu” lên mặt, Tống Phi Lan mặc dù hơi ngốc nhưng hồi nhỏ bị bắt nạt suốt, sau này lớn rồi cũng nhớ mùi, không dám trêu chọc người khác, nhất là cái tên cao 1m92 vừa nhìn đã biết không nên dây vào này. Thế mà, cũng chính người đàn ông đó đã ở lại bệnh viện trông cậu hai tháng, còn thân thiết hơn cả mẹ ruột của cậu. Cả người Tống Phi Lan bị đè xuống đầu giường, cậu hơi ngửa lên, Đào Nguyên hệt như quỉ đói mạnh bạo hôn liếm, dường như muốn hút cả linh hồn cậu ra, răng nanh của anh nhẹ nhàng nhay cắn môi cậu. Tống Phi Lan vô thức vươn tay ôm eo đối phương, mấy ngón tay vì hồi hộp mà run lẩy bẩy. Đào Nguyên dời miệng, liếm lên mấy chỗ mình vừa cắn, hai tay anh vẫn ôm chặt lấy Tống Phi Lan, giống như muốn cậu hòa làm một với mình. Tống Phi Lan bị siết đến đau đớn, trong lòng lại thấy bình yên vô cùng, cậu chậm rãi thả lỏng, hai tay mò đến thắt lưng Đào Nguyên, hé miệng hôn lại. Chóp mũi hai người chạm vào nhau, bọn họ hôn nhau một lát, mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa mới thôi. Đào Nguyên đứng dậy lấy đồ, Tống Phi Lan tựa vào đầu giường khẽ thở dốc, trống ngực vẫn đập liên hồi. Làm sao đây? Bây giờ mình phải làm sao đây? Ăn ngay nói thật? Trước kia cậu ong bướm như thế, lỡ Đào Nguyên muốn ly hôn thì sao? Đào Nguyên là một tên shotacon, chỉ thích thiếu niên 17 tuổi thuần khiết mà thôi. Shotacon không đợi cậu nghĩ rõ ràng đã xách một túi đồ ăn về. Tống Phi Lan nhìn bên chân đau của Đào Nguyên bị áo bệnh nhân che khuất, bảo: “Chân anh bị thương, sau này đừng cử động nhiều, mai mốt có gì để em lấy cho.” Đào Nguyên không nói tiếng nào, anh dùng ngón tay cái lau nước bọt trên khóe miệng cậu, yêu thương cùng dịu dàng nơi đáy mắt làm tim Tống Phi Lan như muốn tan ra. Cậu vốn còn đang do dự, nào ngờ vừa nhìn thấy đôi mắt ấy đã lập tức muốn thần phục. Tống Phi Lan nghĩ thầm, mình còn do dự cái gì? Mình còn do dự cái gì nữa? Chỉ cần Đào Nguyên yêu mình, cho dù phải giả bộ cả đời mình cũng chịu. Nhưng lỡ đâu một ngày nào đó Đào Nguyên phát hiện thì sao? Nếu anh mắng cậu là đồ không biết xấu hổ thì sao? Một người là thiếu niên xán lạn như ánh bình minh, một người là ông chú già dơ bẩn như cống rãnh ven đường, anh ấy sẽ chọn ai? Không chừng Đào Nguyên còn gọi xe tông cậu thêm một cái. Tống Phi Lan còn hơi choáng váng, cậu không muốn ăn lắm, rũ mắt cầm đũa lên. Đào Nguyên ngó cậu đăm đăm, Tống Phi Lan còn tưởng mình đã bị lộ, cậu chột dạ hỏi: “Anh nhìn em làm gì?” “Còn khó chịu à?” “Hơi hơi ạ.” “Vậy anh đút em nhé?” “Không… Không cần.” Tống Phi Lan sặc nước miếng, nghĩ nghĩ rồi lại mặt dày nói: “Anh hôn một cái là em khỏe ngay.” Đào Nguyên lộ ra một nụ cười rực rỡ, Tống Phi Lan ngẩn người, cậu tránh né dời tầm mắt, một bàn tay túm chặt lấy chăn. Đào Nguyên nói: “Gọi một tiếng nghe xem nào.” “Ch… chồng.” Tống Phi Lan lắp ba lắp bắp, lúc này cậu mắc cỡ thật, gần nửa năm trời quay lại làm một thiếu niên 17 tuổi đã thành quen, cậu giật mình hoàn hồn, mặc dù khi lớn cậu trở nên phóng đãng hư hỏng, nhưng trước mặt Đào Nguyên cậu hư không nổi. Mấy cái xưng hô ngọt lịm đó, Tống Phi Lan không ngờ năm 17 tuổi mình lại bánh bèo như vậy. Đào Nguyên nhìn cậu cười, vươn tay gãi gãi cằm cậu, Tống Phi Lan vô thức dụi dụi, nâng cằm ngẩng đầu đòi hôn, Đào Nguyên liền hôn cậu một cái, anh không hôn sâu nữa, chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, rất đỗi dịu dàng. Tống Phi Lan miễn cưỡng ăn vài miếng, sau đó nhảy xuống giường thu dọn, bảo Đào Nguyên nằm nghỉ. Khi Tống Phi Lan vứt rác về, Đào Nguyên đã mệt đến mức nghiêng đầu thiếp đi trên giường, thần kinh anh vẫn luôn căng thẳng từ lúc xảy ra tai nạn, thật sự rất mệt mỏi. Ngoài trời lại đổ mưa lâm râm, Tống Phi Lan tắt hết đèn, chỉ chừa lại một ngọn đèn ngủ mờ mờ, cậu đi qua đóng cửa sổ, ngăn tiếng nước tí tách bên ngoài. Người trên giường nghe thấy tiếng động liền tỉnh lại, vẫy tay với cậu, nói: “Qua ngủ với anh.” Tống Phi Lan bò lên giường, nằm xuống bên cạnh anh. Đào Nguyên nghiêng người vòng tay ôm chặt cậu, Tống đại lưu manh luôn tuân thủ qui tắc “Có lợi không chiếm là ngu” lập tức rúc sâu vào lòng anh, quấn chặt lấy anh, cậu ngửi thấy mùi hương của đối phương, thỏa mãn thở ra. Ngoài cửa sổ mưa vẫn đang rơi, trong phòng bệnh lại càng thêm yên tĩnh. Tống Phi Lan rục rịch tính lén hôn cổ anh đẹp trai một cái, ai ngờ thanh âm trầm thấp của Đào Nguyên đột nhiên lại vang lên, giọng người đàn ông rất nhẹ, anh không muốn làm cậu sợ: “Thật ra mẹ em nói cũng có lý, hình như có người muốn giết em.” Tống Phi Lan nhúc nhích định ngửa đầu nhìn anh, lại bị người nâng cằm hôn lên trán. Tống Phi Lan hỏi: “Anh cũng nghĩ do mấy người kia làm à?” Đào Nguyên đáp: “Tuy không chắc lắm nhưng đúng là bọn họ có hiềm nghi rất lớn.” “Lần đầu tiên em bị đụng xe thì anh không có mặt nên không đoán được, nhưng hôm nay…” Anh dừng lại, bàn tay không ngừng vuốt ve người Tống Phi Lan, một lát sau mới nói: “Có người muốn giết em.” Tống Phi Lan bỗng nhiên rất muốn gọi chồng ơi, nhưng ngập ngừng nửa ngày, rốt cuộc vẫn im lặng. Không phải Tống Phi Lan xấu hổ, cậu khinh bỉ bản thân mình, cứ cảm giác như mình đang cướp hạnh phúc của người khác vậy. Lỡ một ngày nào đó Đào Nguyên biết cậu đã khôi phục trí nhớ, nghĩ lại cảnh bị một thằng cha 28 tuổi hàng thật giá thật nũng nịu gọi ông xã không biết ảnh có thấy mắc ói không? Cuộc sống hệt như một chuyến xe, trên ghế toàn là khách qua đường, có thể bạn nghĩ người nọ sẽ ngồi bên bạn suốt đời nhưng nào biết rằng giây tiếp theo anh ấy sẽ bước xuống trạm rời đi. Nhưng nếu bảo Tống Phi Lan buông tay thì cậu lại không nỡ, sống hai mươi tám năm trên đời này, chưa có ai từng đối xử tốt với cậu như vậy… Tống Phi Lan vừa sợ hãi lại vừa quý trọng, giống như đang cầm một vốc cát trong tay, cậu không dám nắm chặt, cũng không dám buông ra, nhưng cho dù có cẩn thận thế nào, cuối cùng cát vẫn sẽ rơi hết. Cậu nhẹ nhàng cọ cọ cằm Đào Nguyên, hai chân gập ra sau, sợ chạm vào vết thương trên đùi anh, giả vờ ngây thơ nói: “Sao có người lại muốn giết một đứa vô dụng như em chứ?” “Cho dù có vô dụng thì cũng là của anh, đồ vô dụng gì mà vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu.” Đào Nguyên ôm mặt cậu hôn, đầu lưỡi luồn vào trong tung hoành, phát ra tiếng nước. Tống Phi Lan vô thức quàng tay qua cổ đối phương, nghĩ thầm, diễn được bao lâu thì cứ diễn bấy lâu, cho dù có ngày Đào Nguyên phát hiện ra muốn đánh cậu thì cậu cũng thấy đáng. Cơ thể hai người dính sát vào nhau, nút thắt trên áo Tống Phi Lan đã bị cởi, lộ ra một khoảng ngực, trên da có vài vết xước. Cậu ngửa đầu hôn Đào Nguyên, râu mọc lởm chởm từ tai kéo dài xuống xương cằm của anh tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Đào Nguyên không kìm được đưa tay vuốt ve cậu, không biết anh chạm vào đâu mà Tống Phi Lan bị đau “hừ” một tiếng, hai người mới dừng lại. Đào Nguyên hỏi: “Đau à?” Nói rồi, anh cúi xuống kiểm tra chỗ vừa sờ. Tống Phi Lan không để ý lắc đầu: “Không sao.” Cậu vươn tay chạm vào bên dưới Đào Nguyên, cười khúc khích: “Anh cứng rồi.” Đào Nguyên cười nhìn cậu, chóp mũi hai người chạm vào nhau. “Giúp anh.” “Chân anh không sao chứ?” Tống Phi Lan đưa tay qua. Đào Nguyên không đáp, hôn lên cằm cậu. Tống Phi Lan cười áp sát vào người anh, hai người cùng giúp nhau. Tống đại lưu manh tuy phong lưu một thời nhưng đây là lần đầu tiên cậu “vui vẻ” ở nơi công cộng, sướng xong rồi mới xấu hổ đỏ mặt. Đào Nguyên vừa lấy khăn lau tay cho cậu vừa cười nói: “Tài nghệ có tiến bộ.” “…” Tống Phi Lan chột dạ. Biết thế đã giả bộ lúng túng, thủ pháp thành thạo như vậy, nhìn cái đã biết ngay đây là tài xế lão làng. (2) Đào Nguyên lại có vẻ không để ý lắm, lau sạch bên dưới của cả hai xong, lại ôm cậu thơm mấy cái rồi mới nói: “Ngủ đi, có chuyện gì để mai tính.” Tống Phi Lan gối đầu lên cánh tay anh, lại lén sờ sờ ngực bự của anh, Đào Nguyên điểm nào cũng tốt, cơ mà ảnh cao to quá, cậu không phản công được rồi. Nhưng hiện giờ Tống Phi Lan cũng không dám manh động, lỡ sau này bị Đào Nguyên phát hiện cậu không phải là tiểu thịt tươi mà là đại lưu manh, cộng thêm tội danh “lật thuyền” thì bảo đảm sẽ bị tru di cửu tộc, bị đánh còn đỡ, nhưng cậu sợ bị mắng, trái tim già cỗi của Tống tổng chịu không nổi đâu… Hai người ở bệnh viện hai ngày, Tống Phi Lan diễn đến là sâu. Sau khi xuất viện, Tống Đông Lai lái xe tới đón, chiếc xe kia của bọn họ đã bị đâm nát bét, Tống Phi Lan sợ sệt đứng cạnh cửa xe của bố mình, thật ra ai suýt bị tông chết hai lần cũng sợ cả. Đào Nguyên mặc dù chỉ bị rách đùi, nhưng miệng vết thương lại sâu đến tận xương, phải nghỉ ngơi cho tốt. May mà đôi nạng hồi đó của Tống Phi Lan vẫn chưa vứt, cả hai bèn lôi ra dùng, Đào Nguyên đứng cạnh nhìn cậu một lát, biết cậu đang suy nghĩ gì liền mở miệng: “Vậy mình đi bộ nhé, hay đi xe bus?” Tống Phi Lan nhìn cái giò què của anh, lập tức dẹp hết mấy thứ kiểu chứng sợ không gian hẹp (claustrophobia) rồi chứng sợ hãi xe hơi gì đó, đợi ông xã khỏe rồi tính tiếp. Tái xế gây tai nạn đã bỏ trốn, Đào Nguyên bị thương, Tống Phi Lan chẳng còn lòng dạ nào đi điều tra xem ai mưu sát mình, cả ngày chỉ lo giả bộ “Em còn bé lắm” với Đào Nguyên, lâu lâu còn muốn hộc máu với bản thân. Từ tháng Một tới giờ tính ra “Võ Hậu Truyền Kỳ” đã quay được hai tháng, trừ chuyện nam chính bị thương thì tất cả đều thuận lợi, có điều, phim đã quay hơn phân nửa mà vẫn chưa tìm được ai mua. Trong thời gian này Tổng cục kiểm tra phim cổ trang rất kỹ, trước đây có một bộ phim còn chưa kịp phát sóng đã bị cắt đến mức biến thành “Huyền thoại Đầu To” (3) nên đài truyền hình không dám mạo hiểm. Đào Nguyên ở nhà nghỉ bệnh cũng không yên, ngày nào cũng ôm lấy cái điện thoại, mấy hôm sau còn chuẩn bị xe lăn để Tống Phi Lan đưa anh đến công ty. Lúc đó, Tống tổng đang cố gắng cưa sừng làm nghé, tự buộc cho mình một cái chỏm rất sành điệu, đang hất đầu muốn Đào Nguyên khen, nào ngờ trợ lý Đào đã không khen thì thôi, anh thậm chí còn không thèm nhìn cậu, vừa cúp điện thoại đã nói: “Không được rồi, chiều nay mình đến công ty thôi.” Tống Phi Lan than thở: “Anh bị thương như vậy mà còn muốn đến công ty hả?” “Không sao đâu, miệng vết thương đã khép rồi.” Đào Nguyên xắn quần cho cậu xem, sau khi khâu lại thì chân anh không cần băng bó nữa. Tống Phi Lan mặc kệ, đưa tay vò vò chỏm tóc trên đầu, nói với anh: “Tiền thì lúc nào kiếm chả được, cùng lắm nhờ bố em gọi người quen, chỉ là một bộ phim thôi mà. Lỡ anh tăng ca rồi bị gì thì sao?” Đào Nguyên nghe cậu nói xong, anh im lặng nhíu mày nhìn cậu, mãi sau Tống Phi Lan cũng biết cách mình nói chuyện hơi lạ, đành nhe răng bổ sung: “Nếu anh có chuyện gì thì làm sao em sống nổi? Chẳng lẽ em phải góa vợ à?” ———————————————— (1) Bánh bao cua: Thuộc loại bánh bao nước, nhân bên trong dạng lỏng.
(2) Tài xế lão làng: Bển hay gọi thủ d*m là lái máy bay hoặc là lái xe, mấy anh hay trêu nhau là phi công với tài xế. (3) Huyền thoại Đầu To: Mọi người còn nhớ lúc chiếu Võ Mị Nương thì Tổng cục điện ảnh cắt hết cảnh khoe ngực của các chị không, lên TV chỉ thấy mỗi đầu với đầu nên bà con mới nghĩ ra cái tên kia để trêu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]