*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Phi Lan cúi mặt, len lén liếc mắt nhìn Đào Nguyên: “Em ăn gì cũng được, anh muốn ăn gì?”
Đào Nguyên vô thức đưa tay xoa xoa đầu cậu, anh suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Đi ăn lẩu không?”
Hai mắt Tống Phi Lan sáng lên, sung sướng hoan hô: “Đi!”
Hai người đi xuống hầm giữ xe, Đào Nguyên đỡ cậu lên trước, gấp xe lăn lại cho vào cốp, sau đó mới ngồi vào ghế lái. Tống Phi Lan vẫn có vẻ rất bất an, đầu dựa vào cửa sổ, hai mắt vô định nhìn ra bên ngoài. Đào Nguyên lái xe ra khỏi tòa nhà rồi mới hỏi cậu: “Không vui sao?”
Tống Phi Lan nghe thấy giọng anh, cậu quay đầu, do dự trong chốc lát mới thấp giọng nói: “Em không thể tin được mười một năm sau em lại làm ra những chuyện tệ hại thế này…” Biểu tình trên mặt cậu có vẻ rất mất mát: “Khi còn nhỏ, giấc mơ lớn nhất của em chính là tương lai có thể có một gia đình ổn định, thoát khỏi cái bóng của bố, có thể chăm sóc mẹ…Vậy mà khi tỉnh dậy, hóa ra sau từng ấy năm em vẫn chưa làm được gì cả.”
Ánh đèn bên đường lướt qua mặt Tống Phi Lan, tâm tình người nọ rõ ràng đang ảm đạm. Đào Nguyên bỗng nhiên đưa tay sờ sờ khóe mắt của cậu, lòng bàn tay ấm áp hầu như phủ kín gương mặt của người kia. Tống Phi Lan dùng chóp mũi cọ cọ vào tay anh, đôi môi mấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-ket-hon-voi-sep/1306217/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.