Tống Phi Lan không trả lời, hai cánh tay vẫn ôm chặt eo Đào Nguyên, tiếng nức nở từ từ nhỏ lại, một lát sau cậu mới ngẩng đầu, hai mắt đỏ hồng, thút thít nói: “Hai quả.”
Đào Nguyên nhìn bộ dạng đáng thương của cậu, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười, gật đầu: “Ừ.”
Tống Phi Lan nhất thời xúc động bổ nhào vào lòng người ta, giờ phút này tỉnh táo lại không khỏi cảm thấy xấu hổ, nhưng cậu lại không muốn rời xa Đào Nguyên, đành phải cúi đầu im lặng đứng bên cạnh để che dấu sự lúng túng của mình. May mà Đào Nguyên rất ít nói, vừa không an ủi cũng không trêu chọc, vô cùng chuyên chú nấu mì ăn liền.
Lòng trắng trứng chạm vào nước sôi lập tức đông lại, từ trong suốt biến thành màu trắng bao vây lấy lòng đỏ trứng ở giữa.
Tống Phi Lan dựa vào tủ bát bên cạnh, nhìn mì cùng trứng gà chìm trong nồi nước, tỏa ra hơi nóng ấm áp. Đào Nguyên nhanh nhẹn rửa sạch một cây hành rồi cắt nhỏ, lại xoay người dùng đũa nhẹ nhàng đảo đảo để thức ăn chín đều.
Hai mắt Tống Phi Lan nhìn chằm chằm vào tay anh, bỗng nhiên thốt lên: “Anh Đào giỏi thật đấy!”
Đào Nguyên cười cười không đáp, anh hỏi: “Thích ăn trứng sống một chút hay chín hẳn?”
“Trứng sống.” Tống Phi Lan nói.
Đào Nguyên nghe cậu bảo vậy bèn trực tiếp đổ gia vị mì ăn liền vào trong nồi, quấy hai cái, nước biến thành màu đỏ cam, lại rắc hành thái lên trên.”Được rồi, vào bàn ngồi thôi.”
Anh cầm hai bên quai nồi, trên ngón út còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-ket-hon-voi-sep/1306215/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.