Nếu như tình yêu là vực thẳm thì liệu có ai chấp nhận lao xuống? Có mấy ai dám đối mặt cái chết mà không sợ hãi? Có ai biết được tình yêu ấy đau đớn nhưng vẫn cắn môi chịu đựng? Có lẽ là ngày xưa, khi phụ nữ chỉ là những bình hoa di động, và làm ấm giường cho nam nhân nước mắt phải trôi ngược vào tim. Bởi lẽ sự phụ thuộc đã bắt họ phải chịu đựng, nhưng hiện tại? Phụ nữ kiên định đủ để bước đi một mình không cần người đàn ông ở cạnh, cũng chẳng muốn tình cảm trai gái khiến họ vướng bận.
Và rồi một ngày bạn nhận ra, tất cả quyền lợi, khả năng để yêu đều bị tước sạch đi. Giống như người đang sáng mắt lại mất đi chính đôi mắt của mình. Phương Trì yêu cô chính là cô cho dù cô có biến đổi thành như thế nào. Còn Tạ Vi Thời luôn cố gắng trở thành người vợ tốt, người mẹ của các con anh, dùng hết tất cả những điều tốt đẹp nhất để anh nhìn thấy. Nhưng cô đã quá hạn hẹp, anh chưa bao giờ muốn cô cố gắng để trở thành ai cả ngoài việc hãy là chính cô, người anh yêu, một mình anh yêu đã đủ rồi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.