Thiện Trạch chết rồi, không cần ở lại Chiang Mai làm gì nữa.
Phương Trì mật báo chuyện của Thiện Trạch cho Sử Tranh Vanh, giấu phần liên quan đến Tạ Vi Thời. Nhận lại được, là lời khiển trách nghiêm khắc của Sử Tranh Vanh, ra lệnh cho cô lập tức quay về, rồi sau đó kèm thêm một thông tin khác. Phần đầu Phương Trì hoàn toàn mặc kệ. Thông tin thì cho cô hay, Thiện Trạch không có con cái, mọi tài sản đều do một công ty quản lý tài sản quốc tế quản lý, sau khi chết, người được hưởng là những người thuộc họ Trạch sống ở Mae Lampong. Nhưng một tiếng đồng hồ sau khi Thiện Trạch chết, một lá thư tiếp quản bằng sáng chế kỹ thuật đã được gửi đến công ty quản lý tài sản của Thiện Trạch, dùng giá 3 ngàn vạn mỹ kim để mua lại bằng sáng chế kỹ thuật máu nằm dưới tên của Thiện Trạch. Luật sư đại lý của Thiện Trạch ký vào đề nghị đó, lập tức hiệu lực hoá việc chuyển nhượng bằng sáng chế kỹ thuật.
Người gửi đề nghị thu mua là một nhân vật tên Lenin. Lenin, một cái tên Nga, lẽ nào chính là wither?
Nhưng tất cả những gì liên quan đến wither, đều chỉ là những gợi ý và manh mối mà tên cướp tài khoản đã cho cô. Những lý do hoặc nguyên nhân liên quan đến nó, đều còn rất nhiều bí ẩn. Sau khi Phương Trì bình tĩnh lại, cảm thấy trước khi làm sáng tỏ thân phận của kẻ cướp tài khoản, thì không nên báo cáo với Cục 19. Nói cho cùng, Cục 19 còn không biết đến sự tồn tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-nuoc-mat-va-lang-cam/1841489/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.