

Ta là một phế vật. Không phải khiêm tốn, mà là loại phế vật được cả Lăng Tiêu tiên môn công nhận. Luyện Khí tầng ba kẹt ròng rã năm năm, đám sư huynh sư tỷ cùng đợt nhập môn đều đã Trúc Cơ cả rồi, chỉ còn ta vẫn dừng lại ở trình độ "miễn cưỡng ngự được đôi đũa".
Hôm nay ta lại bị đại sư huynh mắng, "Lâm Tiểu Oản! Muội luyện đây là đan d.ư.ợ.c hay là hòn than? Đan phòng suýt chút nữa bị muội làm nổ tung rồi!"
Ta ngồi xổm trong đống đổ nát của luyện đan phòng, mặt mũi chỗ đen chỗ trắng, trong lòng nâng niu nửa lò vừa mới cứu vãn được. Ừm, đúng thật là hòn than.
Nhị sư tỷ đứng bên cạnh cười lạnh: "Theo ta thấy, chi bằng xuống núi sớm mà lấy phu quân đi, con đường tu tiên này không hợp với một số người đâu."
Ta không nói gì. Không phải không muốn phản bác, mà là thực sự không có khí thế.
Năm năm trước trắc nghiệm linh căn, ta là loại "phế phẩm" vạn người có một. Sư tôn Lăng Tiêu chân nhân nhìn ta lắc đầu ngán ngẩm: "Thủy Hỏa song linh căn, tương khắc đến mức này, lão phu ba trăm năm qua chưa từng thấy." Nhưng ông ấy vẫn nhận ta vào môn hạ.
Đại khái là vì ta đã quỳ trước sơn môn suốt ba ngày ba đêm, trước khi ngất xỉu còn thốt ra một câu: "Con... con biết trồng rau."
Đúng vậy, thiên phú duy nhất của ta là trồng linh thực.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.