Ta liều mạng chạy lên đỉnh Lăng Tiêu. Đường núi dốc đứng, ta ngã mấy lần, đầu gối trầy trụa, tay cũng bị cứa rách. Nhưng ta không dừng lại.
Đỉnh núi đã trở nên hỗn loạn vô cùng. Sư tôn và các Trưởng lão ngồi vây quanh trận nhãn, linh lực điên cuồng rót vào trận pháp. Đệ t.ử kết trận phòng thủ, quang mang pháp bảo lập lòe hỗn loạn.
Ma tộc Tả Hộ pháp lơ lửng giữa không trung, giọng nói như sấm rền: "Lăng Tiêu lão nhi! Khôn hồn thì giao ra Tôn thượng đã mất tích ba trăm năm trước! Bằng không hôm nay sẽ là ngày diệt môn của núi Lăng Tiêu ngươi!"
Khóe miệng sư tôn rỉ máu: "Tôn thượng gì chứ? Lão phu không biết!"
"Giả ngu?" Tả Hộ pháp cười lạnh, "Năm đó Tôn thượng tộc ta đơn thương độc mã xông vào Tiên môn, từ đó mất tích! Hôm nay nếu không thấy người, toàn bộ các ngươi đều phải bồi táng cùng!"
Ma khí như thủy triều va đập vào đại trận, kim quang bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
"Không trụ được nữa rồi!" Một vị Trưởng lão thổ huyết ngã gục.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ tuyệt vọng. Ta nấp trong góc, toàn thân run rẩy.
Ta nhìn thấy nó rồi. Nơi rìa của mắt trận, trên tảng đá lớn quen thuộc kia. Hắc gia ngồi xổm ở đó. Lưng quay về phía mọi người, đăm đăm nhìn đại quân Ma tộc đen đặc trên bầu trời.
Nó rất bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức chẳng giống một con ch.ó chút nào.
Đột nhiên, nó nhảy xuống tảng đá. Khập khiễng từng bước, nó tiến về phía trung tâm mắt trận.
“Chó ư?” Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tram-nam-sau-ta-van-la-cho-cua-nang/5064907/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.