“Hạo kiếp ba trăm năm trước, quả nhiên là do ngươi tự biên tự diễn!” Giọng sư tôn run rẩy, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!”
Ma Tôn cuối cùng cũng nghiêng đầu, liếc ông một cái, “Lăng Tiêu, ngươi vẫn cứ thích hỏi mấy câu vô nghĩa như vậy.”
“Bản tọa muốn làm gì?” Hắn dừng lại một chút, cúi đầu nhìn ta, “Hiện giờ chỉ muốn tính sổ thôi.”
Ta bị xách đi một mạch xuống khỏi đỉnh Lăng Tiêu. Dọc đường, đệ t.ử Tiên môn nhìn thấy chúng ta, kẻ thì la hét chạy trốn, kẻ thì trực tiếp quỳ xuống dập đầu.
“Đó chẳng phải là Lâm Tiểu Oản sao?!”
“Nàng ta bị Ma Tôn bắt đi rồi!”
“Ta đã nói con ch.ó đó có vấn đề mà!”
Ta cố gắng vùng vẫy: “Ngài có thể đổi tư thế khác được không? Xách thế này... không được trang nhã cho lắm.”
“Trang nhã?” Hắn cười nhạo, “Lúc nửa đêm ngươi nằm bò lên bụng bản tọa chảy nước miếng, sao không nghĩ đến chuyện trang nhã đi?”
Ta lập tức ngậm miệng.
Hắn xách ta về lại trúc xá. Căn phòng trúc rách nát của ta, giờ đây nhét thêm một vị Ma Tôn vào, trông lại càng thêm tiêu điều.
Hắn ném ta lên cái bồ đoàn mà hắn từng yêu thích nhất. Còn hắn thì ngồi đối diện ta, quan sát xung quanh.
“Ba trăm năm rồi, căn phòng này của ngươi quả nhiên chẳng thay đổi chút nào.” Hắn nói, “Vẫn cứ... nghèo nàn như vậy.”
Ta ôm gối, co thành một cục, “Ngài... thật sự là Ma Tôn sao?”
“Bằng không thì sao?”
“Vậy tại sao Ngài phải giả chó?” Ta lấy hết can đảm hỏi, “Lại còn giả giống đến thế...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tram-nam-sau-ta-van-la-cho-cua-nang/5064908/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.