Ma Tôn chẳng thèm để tâm. Hắn vẫn cứ sai bảo ta làm việc, độc mồm độc miệng, thỉnh thoảng lại dạy ta tu luyện.
Chỉ có một lần, ta tình cờ nghe thấy sư tôn nói riêng với hắn: “Đa tạ!”
Lúc đó Ma Tôn đang gặm củ Linh thục do ta nướng: “Tạ cái gì? Bản tọa chỉ là dọn dẹp rác rưởi thôi.”
Dừng một chút, hắn bồi thêm: “Sẵn tiện dạy cho tiểu nha hoàn này biết lòng người hiểm ác là thế nào.”
Sư tôn cười khổ, rời đi.
Ta ngồi xổm bên cạnh Ma Tôn, lí nhí hỏi: “Ngài đã sớm biết là nàng ta sao?”
“Ừm.”
“Vậy tại sao không vạch trần sớm hơn?”
“Không có chứng cứ.” Hắn liếc ta, “Vả lại bản tọa muốn xem thử, ngươi có thể tra ra được cái gì.”
“... Ta chẳng tra ra được gì cả.”
“Nhưng ngươi đã không lùi bước.” Hắn nói, “Cũng tạm được.”
Ta cúi đầu, lòng thấy hơi ấm áp.
“Đúng rồi.” Hắn đột ngột nói, “Từ ngày mai, tu luyện tăng gấp đôi.”
Ta: “???”
“Đứng dưới thác nước sáu canh giờ.”
“Sẽ c.h.ế.t người mất!”
“Có bản tọa trông chừng, c.h.ế.t không nổi đâu.”
Ta kêu gào t.h.ả.m thiết. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười. Rất nhạt, nhưng lại vô cùng chân thật.
Đêm hôm đó, ta mơ thấy Hắc gia đã trở lại. Nó ngồi trên bồ đoàn, lườm ta một cái. Ta đưa tay vuốt ve nó, nó không hề tránh né.
Lúc tỉnh dậy, Ma Tôn đang ngồi bên giường, tay bưng một bát thuốc.
“Uống đi.” Hắn ra lệnh.
“Thuốc gì thế ạ?”
“Cố bản bồi nguyên, thương tổn kinh mạch của ngươi vẫn chưa lành hẳn.”
Ta nhận lấy bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tram-nam-sau-ta-van-la-cho-cua-nang/5064912/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.