“Có phải là chàng cố ý không đấy?” Ta nhéo cái mặt nó, “Giả ngu giả ngơ để ta hầu hạ chàng có phải không?”
Chàng nghiêng đầu, ánh mắt ngây thơ vô số tội như sắp nhỏ ra nước được đến nơi.
Thôi bỏ đi. Chấp nhặt với một “con chó” làm gì? Phía Tiên môn yên tĩnh được vài ngày thì lại bắt đầu náo loạn. Người của Tam đại Tiên môn vẫn chưa chịu rời đi, nói là để “thương thảo hậu sự”, thực chất là muốn chia chác lợi lộc. Trận chiến Huyền Dạ tiêu diệt Tà Chủ tuy đã phá hủy hơn nửa kiến trúc núi Lăng Tiêu, nhưng cũng để lại không ít di sản của tà ma ngoại vực. Ví như những pháp bảo vỡ vụn, những tinh thể tà khí chưa kịp tan biến, và cả túi Trữ Vật tùy thân của Tà Chủ nữa. Những thứ này đối với Tiên môn mà nói, vừa là mối nguy, cũng vừa là cơ duyên trời ban.
“Lăng Tiêu Chân nhân, vật phẩm của tà ma lẽ ra nên được phong ấn, giao cho Tam đại Tiên môn cùng quản lý.” Tông chủ Thiên Kiếm Tông vừa nói vừa liếc mắt về phía túi trữ vật trong tay sư tôn.
Sư tôn chẳng thèm để ý đến lão, ngược lại quay sang nhìn ta: “Tiểu Oản, con thấy thế nào?”
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía ta. Trong lòng ta đang bế Huyền Dạ, chàng đang bận gặm quả Linh quả mà ta lén đưa cho.
“Con thấy…” Ta chậm rãi nói, “Đồ là do ai đ.á.n.h c.h.ế.t thì thuộc về người đó.”
“Láo xược!” Một vị Tông chủ khác đập bàn, “Tà Chủ đó là do Ma Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tram-nam-sau-ta-van-la-cho-cua-nang/5064916/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.