Huyền Dạ đột nhiên nhảy ra khỏi lòng ta, đứng vững trên mặt nước. Chàng không hề bị chìm, cứ thế đạp trên làn sóng, ngẩng đầu nhìn Bạch Long, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ trầm đục.
Đó là... Long ngâm.
Bạch Long sững sờ.
"Ngươi là..." Nó chậm rãi hạ thấp thân hình, tiến lại gần Huyền Dạ, "Hơi thở của tộc Hắc Long? Nhưng Hắc Long Tộc ba trăm năm trước đã…"
Huyền Dạ lại "ừm" lên một tiếng. Bạch Long im lặng hồi lâu, sau đó nói: "Đi theo ta."
…
Long Cung vô cùng tráng lệ, ngọc trai trải lối đi, San Hô làm vách tường, Dạ Minh Châu được thắp sáng thay đèn.
Long Vương là một lão già râu trắng xóa, lúc nhìn thấy Huyền Dạ, chén rượu trên tay lão "choảng" một tiếng rơi xuống đất.
"Huyền Dạ lão đệ?!" Lão lao tới, bế Huyền Dạ lên xoay trái nhìn phải, "Sao đệ lại biến thành cái dạng này?!"
Huyền Dạ mặt không cảm xúc - mà thực ra mặt ch.ó cũng chẳng làm ra được biểu cảm gì, chỉ đành mặc kệ lão làm loạn. Ta thay chàng giải thích ngắn gọn mọi chuyện.
Long Vương nghe xong, thở dài một tiếng não nề.
"Hạo kiếp ba trăm năm trước, lão phu cũng có nghe qua." Lão vuốt râu, "Hóa ra đệ đến a môn làm nội gián... lại còn làm một con ch.ó suốt bấy lâu?"
Huyền Dạ liếc lão một cái sắc lẹm. Long Vương cười ha hả: "Được rồi được rồi, lão phu không nói nữa! Định Hồn Châu phải không? Cầm lấy!"
Lão vô cùng hào phóng, trực tiếp đưa cho ta một hộp - có tận ba viên, "Đủ chưa? Không đủ lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tram-nam-sau-ta-van-la-cho-cua-nang/5064917/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.