Ngày thứ nhất, trên người chàng bắt đầu tỏa ra ma khí đen kịch.
Ngày thứ hai, ma khí ngưng kết thành một chiếc kén lớn, bao bọc lấy chàng.
Ngày thứ ba, chiếc kén bắt đầu phát ra hào quang.
Đến ngày thứ bảy, trên mặt kén nứt ra một khe hở.
Ta căng thẳng đến mức lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Khe nứt ngày một lớn, một bàn tay từ bên trong vươn ra. Thon dài, khớp xương tinh xảo rõ ràng. Tiếp đó là bàn tay còn lại. Hai tay bám lấy mép kén, dùng lực xé mạnh. Huyền Dạ từ trong bước ra. Toàn thân trần trụi.
Ta "a" lên một tiếng, vội vàng bịt chặt mắt lại.
"Thấy cũng thấy hết rồi, bây giờ còn che cái gì?" Giọng chàng mang theo ý cười.
Ta hé ngón tay để lộ một khe nhỏ. Chàng quả thực không mặc gì, nhưng những vị trí trọng yếu đã được ma khí che khuất. Xem ra tôn nghiêm của Ma Tôn vẫn là thứ cần phải giữ gìn.
"Khôi phục rồi sao?" Ta hỏi.
"Đã khôi phục được bảy phần." Chàng xoay xoay cổ tay, "Phần còn lại cần thời gian tĩnh dưỡng lâu dài."
Chàng bước đến trước mặt ta, cúi đầu nhìn: "Gầy đi rồi."
"Bôn ba khắp nơi mà." Ta cười cười, "Ngược lại chàng còn béo ra đấy, ở Long Cung ăn nhiều hải sản thế kia mà!"
Chàng nhướng mày: "Bản tọa là bổ sung dinh dưỡng."
"Dạ dạ dạ, Ngài nói gì cũng đúng ạ!"
Chàng đưa tay ra, kéo ta vào lòng. Một cái ôm rất chặt.
"Đa tạ!" Chàng thì thầm bên tai ta.
Trạm Én Đêm
"Tạ gì chứ?"
"Tạ vì nàng đã không từ bỏ ta."
"Chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tram-nam-sau-ta-van-la-cho-cua-nang/5064918/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.