"Nó không phải là ch.ó bình thường." Ta nghiêm túc nói, "Muội nhìn ánh mắt nó xem, thâm thúy biết bao."
Sư muội nhìn con ch.ó đen đang nằm bò trên bồ đoàn ngáp ngắn ngáp dài: "... Đúng là thâm thúy thật, thâm thúy như kiểu ngủ chưa tỉnh ấy."
Ta không thèm để ý đến muội ấy.
Ta phát hiện con ch.ó này đúng là không bình thường. Thứ nhất, nó không ăn thức ăn cho chó. Ta đã đặc biệt xuống núi mua về, nó ngửi một cái rồi dùng móng vuốt gạt vào góc tường.
Thứ hai, nó không ngủ trong cái ổ rơm ta đan, mà cứ nhất định phải tranh bồ đoàn của ta. Nửa đêm ta tỉnh dậy, thường xuyên thấy nó nằm chình ình chiếm mất nửa cái giường lớn, còn ta thì co quắp ở một góc.
Cuối cùng, nó biết biểu cảm. Thật đấy, ch.ó không nên có biểu cảm phong phú đến thế. Khi ta luyện đan lại làm nổ lò, nó sẽ nhấc móng trước che mắt lại, lắc đầu thở dài. Khi Nhị sư tỷ đến khoe khoang pháp bảo mới nhận được, nó sẽ quay lưng lại, dùng đuôi hướng về phía tỷ ấy. Nửa đêm ta gặp ác mộng nói mớ, nó sẽ dùng móng vuốt vỗ vỗ mặt ta - dù rằng lực đạo hơi mạnh, giống như tát tai vậy.
"Ngươi rốt cuộc là cái giống gì thế hả?" Có lần ta ôm nó lẩm bẩm.
Nó liếc ta một cái, ánh mắt viết rõ: Phàm nhân không xứng được biết.
Được rồi.
Một tháng sau, vết thương của nó đã lành. Chân què thì vẫn què, đi đứng khập khiễng, nhưng ít nhất đã có thể chạy nhảy.
Ta đặt tên cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tram-nam-sau-ta-van-la-cho-cua-nang/5064905/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.