Hắn không thèm nhìn ta, quay lưng bỏ đi. Nhưng ta thoáng thấy, vành tai hắn hơi ửng đỏ.
Sau khi tu vi tăng tiến, địa vị của ta ở Tiên môn cũng thay đổi một cách vi diệu. Trước kia là ‘Phế vật Lâm Tiểu Oản’, giờ đây là ‘Nha hoàn của Ma Tôn - Lâm Tiểu Oản’. Tuy vẫn có kẻ coi thường ta, nhưng ít nhất không ai dám mắng nhiếc trước mặt nữa.
Ngoại trừ Nhị sư tỷ. Nàng ta ngày càng căm hận ta.
Có một lần Tiên Môn Tiểu Tỷ (thi đấu nội bộ) diễn ra, ta và nàng ta đối đầu nhau. Dưới đài vang lên những tiếng la ó đầy vẻ khinh khi.
“Nàng ta mà cũng xứng tham gia tỷ thí sao?”
“Chẳng qua là dựa hơi Ma Tôn thôi!”
“Đồ phản đồ!”
Ta nắm chặt thanh mộc kiếm trong tay - Ma Tôn không cho ta dùng kiếm thật, hắn nói, “Với trình độ hiện tại của ngươi, dùng kiếm thật chính là tự sát.”
Nhị sư tỷ dùng bản mệnh pháp bảo của nàng ta, một thanh ngọc kiếm tỏa ra hàn quang lấp lánh.
“Lâm Tiểu Oản!” Nàng ta cười lạnh, “Hôm nay ta sẽ thay Tiên môn thanh lý môn hộ!”
Lời còn chưa dứt, mũi kiếm đã đ.â.m tới trước mặt. Ta theo bản năng dùng thân pháp mà Ma Tôn đã dạy để né tránh, dáng vẻ vô cùng chật vật, lăn lộn trên đất, nhưng rốt cuộc cũng tránh được.
Dưới đài cười ồ lên.
“Chỉ bấy nhiêu thôi sao?”
“Ma Tôn chỉ dạy nàng ta thế này thôi ư?”
Thế tấn công của Nhị sư tỷ càng lúc càng mãnh liệt. Ta liên tục bại lui, trên người xuất hiện thêm mấy vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tram-nam-sau-ta-van-la-cho-cua-nang/5064910/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.