Yêu yêu, thương thương lại nhớ nhớ. Con người phải trải qua bao nhiêu kiếp nạn mới có thể tìm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc là một thứ cảm xúc gì đó rất kì diệu, không thể nào nói thành lời, mà chỉ có thể đặt bàn tay của mình vào vị trí nơi trái tim để cảm nhận. Có ngọt ngào, có cay đắng, đó chính là dư vị của tình yêu. Cung bậc cảm xúc trong tình yêu thật sự đã khiến cho con người ta mê luyến. Nàng chính là ái phi của hắn,là nữ nhân mà hắn hết mực yêu thương và cưng chiều. Nàng vẫn nhỏ tuổi, nhưng lại có sức hấp dẫn trí mạng đối với hắn.
Nàng là ai? Là tiên nữ giáng trần hay sao? Tại sao lại khiến hắn si mê đến vậy? Nàng làm hắn cuồng quay trước vẻ đẹp của nàng, khiến hắn cả đời này đều không thể nào thoát ra được khỏi trò chơi tình ái. Ai nói làm Hoàng đế chính là không có trái tim? Hắn phỉ nhổ! Trái tim của hắn chẳng phải đều do nàng một tay nắm giữ hay sao? Nàng chính là nguồn sống của cuộc đời hắn. Mặc dù yêu nàng, nhưng ở nàng lại có một tật xấu khiến hắn ảo não. Tại sao nàng luôn muốn xuất cung cơ chứ? Không được, hắn không thể nào cho phép nàng xuất cung được đâu!