Phía nam, nơi đang diễn ra trận giao tranh ác liệt. Cây cối hai bên đường rũ xuống, khói bụi mịt mùng,
Khả Giai Dĩnh đi dến đâu cũng nghe thấy tiếng khóc ai oán của người dân. Lãnh thổ phía Nam sau khi
chuyển giao cho nước Ngô, dân chúng cũng lập tức di chuyển sang đây theo kế sách khai hoang của Tiên
hoàng. Chính vì vậy mà một bộ phận dân chúng cũng vẫn luôn tin yêu với nước Ngô nhất quyết không
hàng phục nước Tề. Số lượng dân chúng nước Ngô không nhỏ, thái độ cương quyết làm quân Tề tức
giận muốn dùng vũ khí để đàn áp, trói buộc. Nàng là lần đầu đến vùng giao tranh trong lòng không tránh
khỏi hoảng sợ. Bước chân chần chừ nhưng vẫn cố bước lên từng bước nhỏ vụn vặt. Khả Giai Dĩnh từ nhỏ
sinh ra khứu giác đã nhạy bén. Trước giờ nàng luôn cảm tạ ông trời vì khả năng thiên phú này nhưng bây
giờ nàng chỉ hận nỗi mũi nàng không thể bớt thính lại. Nơi nàng đứng vốn không gần chỗ giao tranh
nhưng nàng lại có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng khó chịu. Máu tanh trộn lẫn với mùi hôi thối của xác
người từ đâu đó bay đến tra tấn nàng. Khả Giai Dĩnh bắt đầu toát mồ hôi hột, cái bụng đói meo lại không
ngừng rên rỉ. Nàng lánh tạm vào một quán nước hiếm hoi bên đường, gọi cho mình một chén nước:
- Bà bà, đường đến ranh giới phía nam còn xa không? – Nàng nhấp một ngụm nước. Dòng nước
mát lạnh xua tan đi cảm giác buồn nôn đang cồn cào ở dạ dày. Nàng đưa mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-khong-cho-xuat-cung/144289/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.