An Tịnh đứng bất động ở phía xa mãi mà không thể tiến lên đước. Bước chân cứ nhấc lên rồi lại
đặt xuống, bản thân nàng vốn dĩ là máu không sợ, người chết không sợ, duy chỉ có loài động vật
kia khiến nàng khiếp đảm. Nàng đứng lặng cả canh giờ nhìn Tiểu Mao ôn hòa cho đến khi bóng
dáng nam nhân xuất hiện.
- Tiết lương y, sao cô nương còn chưa vào? Đã đến giờ ăn rồi. – Tiết An Nhiên lúc này mới quay ra
nhìn nam nhân trước mặt. Khuôn mặt nàng lập tức sáng ngời, hai mắt cũng trở nên long lanh.
- Tước thị vệ, thật may quá!.Huynh…liệu huynh có thể giúp ta mang nó về được không? – Nàng e
ngại chỉ vào sinh vật vẫn đang mải miết gặm cỏ.
Tước thị vệ chăm chú nhìn nàng lúc lâu đến khi nàng ngượng chín mặt hắn mới nhả ra mấy từ: “
Cô nương,… là sợ ngựa…”
Đôi mắt nàng hiện lên nét lúng túng, sau đó lập tức hắng giọng. Nàng vốn định bịa ra một lí do
nào đó, nhưng sau khi lướt mắt qua đôi mắt sắc bén của hắn, nàng lại ngượng ngùng gật đầu.
Tước thị vệ nhanh chóng đến bên tiểu Mao nhanh chóng tháo dây buộc, hắn thao tác rất nhanh
gọn trong con mắt ngưỡng mộ của An Nhiên, nàng lập tức lẽo đẽo đi theo sau hắn. Tước thị vệ
quay sang nhìn bộ dạng nhỏ nhắn của nàng, trong ánh chiều tà đôi mắt không khỏi ánh lên nét
nhu tình.
- Giai Dĩnh, dậy mau. Đến giờ ăn rồi. – An Nhiên quay về phòng thì nhớ ra muội muội lười biếng
của mình vẫn còn lăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-khong-cho-xuat-cung/144290/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.