Trái ngược với sự quan tâm, chăm sóc tận tình của người con trai ấy, Tưởng Chính Tuyền luôn tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt, luôn tìm cách trốn tránh hết thảy về hắn. Dưới ánh đèn pha lê, hình dáng hắn đẹp đến thế, nét mặt dịu dàng đến kì lạ. Trong lòng Tưởng Chính Tuyền như co rút lại, một ý nghĩ chua xót lại vui mừng chợt dâng lên.
Kỳ thật từ trước tới giờ, hắn vẫn luôn đối xử với cô như vậy! Ăn một lát bò bít tết cũng sẽ cắt sẵn cho cô, cô ăn cá hắn sẽ giúp cô bỏ hết xương, ăn thịt nướng hắn sẽ đem thịt nướng dưới nước sốt đầy đủ rồi bỏ vào đĩa của cô. Nếu là món ăn Nhật Bản, hắn sẽ trộn mù tạt và dấm chua cho vừa ăn rồi mới đưa cho cô nếm thử. Thời điểm đó cô vẫn còn đang bị vây hãm trong sự không cam lòng, ủy khuất và phẫn nộ, mỗi một bữa cơm ăn cùng hắn đều cảm thấy như một cực hình, chỉ mong sao nhanh ăn xong bữa để trốn khỏi hắn, cho nên cô chưa bao giờ để ý đến những chuyện gì khác.
Chỉ có thể là giờ phút kinh hoàng ấy, Tưởng Chính Tuyền bỗng nhiên có một loại cảm giác cực kỳ kỳ quái, những chuyện mà hắn từng làm với cô, hình như cũng không phải là hoàn toàn không thể tha thứ. Phải chăng lòng cô đã hiểu ra chân lý? Loại chân tình này, loại ôn nhu này, còn chưa thể chạm đến tim cô, thì điều gì mới là có thể? Loại sâu sắc này, loại hi sinh này, không đủ làm cô yêu hắn, thì điều gì sẽ là đủ. Chỉ là, cô thực sự một chút cũng không động tâm ư? Chỉ một chút....