Buổi chiều ngày hôm sau, Tưởng Chính Tuyền đang vùi đầu vào công việc, phảilàm nhanh chóng để nộp cho Ninh Hi mang về công ty. Bận rộn cả buổi,bỗng nghe thấy Nhiếp Trọng Chi hỏi cô: “Tối nay sẽ ăn sườn heo, em muốnnấu theo món gì?”
Cô đột nhiên nhớ ra, đã quên nói với hắn đêm nay cô cũng sẽ không ăn ởnhà. Tưởng Chính Tuyền xoa cổ đứng dậy, ngập ngừng nói: “Tối…tối nay tôi còn có hẹn ăn cơm với giám đốc của tôi.”
Không khí lưu động trong phòng nháy mắt giống như đứng im lại. Nhiếp TrọngChi hồi lâu sau mới nhẹ nhàng mà “Uh” một tiếng, sau đó xoay người đivào phòng của mình. Hình bóng hắn thật lạ lùng, tựa như mang theo mộtloại tịch mịch cô đơn không thể diễn tả thành lời.
Một loại cảm giác vừa chột dạ lại áy náy như dây leo quấn quýt bò lên, bámvào cô thật chặt. Cũng chỉ là ra ngoài ăn bữa cơm cùng cấp trên thôi mà, tại sao cô lại cảm thấy thực áy náy, như vừa làm chuyện gì có lỗi vớiNhiếp Trọng Chi vậy.
Loại cảm giác kỳ quái này vẫn quanh quẩn trong lòng, khiến cô đứng ngồikhông yên. Tưởng Chính Tuyền vài lần cầm đi động lên, muốn gọi điệnthoại cho Ninh Hi, nói cho anh ta rằng cô không đi nữa. Nhưng mỗi khicầm lên, chần chừ do dự, cô lại thở dài mà buông xuống.
Hành động cứ lặp đi lặp lại như vậy, chẳng mấy chốc đã đến lúc phải đi. Giờnày có lẽ Ninh Hi đã bắt đầu ra khỏi cửa, nếu bây giờ thông báo cho anhta thì quá thất lễ.
Tưởng Chính Tuyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-lac-ve-noi-anh/2035309/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.