Còn nhớ ngày Diệp Anh Chương mới được điều đến Lạc Hải, đến nhà chào hỏigia đình cô, bầu trời xanh biếc không một gợn mây. Khi đó cô mới vào năm nhất đại học, cuộc sống vẫn còn nhẹ nhàng đơn giản.
Vì hôm đó là ngày cuối tuần, Tưởng Chính Tuyền tận gần trưa mới chịu rờigiường, từ cầu thang đi xuống, xa xa cô đã thấy trong nhà có khách tớichơi. Bà Lục Ca Khanh đang trò chuyện cùng người ta, còn có một thanhniên trẻ mặc đồng phục cảnh sát ngồi ngay ngắn đưa lưng về phía cô.
Theo tầm mắt của cô, cô chỉ thấy được mái tóc đen nhánh và một bờ vai rộnglớn. Mẹ vừa nhìn thấy cô, mỉm cười gọi cô lại: “Tuyền Tuyền, mau tớiđây, nhìn xem có còn nhận ra anh trai nhà bác Diệp ở trong đại việntrước kia hay không?”
Ngay giây tiếp theo, Diệp Anh Chương mỉm cười đứng dậy, chậm rãi quay đầulại phía cô. Tưởng Chính Tuyền nhìn thấy một gương mặt anh khí đến bứcngười, tựa như một luồng sáng lóe lên từ trong một mảnh hỗn độn, bất ngờ rực lên, không hề nhiễm một tia bụi trần.
Từ cái nhìn đó, một mối tình đã chớm nở, từ đó về sau chẳng thể nào quên.Diệp Anh Chương đã trở thành một vầng sáng rực rỡ trong suốt nhất trongnhững ngày khi cô còn là thiếu nữ.
Nhưng mà hiện giờ… mỗi lần phải đối mặt với Diệp Anh Chương, trong đầu cô lại không ngừng hiện lên những hình ảnh kinh khủng của cô và Nhiếp TrọngChi đang quấn lấy nhau.
Cô đã vấy bẩn mối tình cảm thuần khiết này. Diệp đại ca nếu biết được sẽnhư thế nào? Nếu Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-lac-ve-noi-anh/142323/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.