Ngày hôm sau khi Tưởng Chính Tuyền tỉnh lại, ánh mặt trời đã xuyên qua khung cửa kính, tràn vào khắp mặt sàn trong khoang tàu, màu sắc dịu dàng ấmáp lưu động trong không khí. Chợt cảm thấy giường dưới thân khẽ đongđưa, cô cố hết sức mở cặp mắt nặng nề của mình ra, cảm giác không giannơi cô đang ở thực xa lạ. Xung quanh là một màu trắng tinh, giống nhưkim loại… Một lát sau, Tưởng Chính Tuyền mới ý thức được cô đang ở trêndu thuyền.
Tất cả suy nghĩ đột nhiên khựng lại. Ngày hôm qua cô đã ở trên du thuyền này cùng hắn suốt một đêm.
Nhiếp Trọng Chi ngồi trên boong tàu thả câu. Trên người hắn mặc một chiếc áoT-shirt và quần màu trắng, đơn giản mà nhẹ nhàng khoan khoái. Nghe thấyđộng tĩnh của cô, hắn quay đầu lại mỉm cười: “Em tỉnh rồi sao? Đói bụngkhông? Có sandwich dưa leo đấy.” Hắn giơ giơ cần câu trong tay: “Hay emmuốn ăn cá nướng?”
Trời xanh mây trắng, nụ cười của hắn dường như còn chói mắt hơn ánh mặt trời.
Tưởng Chính Tuyền lẳng lặng đi về phía hắn, rồi ngồi xuống bên người NhiếpTrọng Chi. Đây là một động tác thân mật chưa từng có trước đó, trái timNhiếp Trọng Chi chợt nảy mạnh, cả người vì động tác đơn giản này của cômà cảm thấy thực vui sướng.
Tưởng Chính Tuyền vùi đầu trên đầu gối mình, vẫn không nói gì. Nhiếp TrọngChi dè dặt vươn tay ôm lấy bờ vai của cô, hắn đang đợi cô giãy ra, nhưng đợi một hồi thật lâu cô lại không có phản ứng gì. Cô cứ im lặng như vậy mà ngồi bên cạnh hắn, Nhiếp Trọng Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-lac-ve-noi-anh/142331/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.