Buổi tối đầu tiên khi về nhà, nằm trên chiếc giường quen thuộc của chínhmình, Tưởng Chính Tuyền lại trằn trọc khó ngủ. Cuộc trò chuyện khi nãygiữa hai mẹ con, mẹ và cô đều tự lảng tránh nói về chuyện Nhiếp TrọngChi. Lục Ca Khanh không đề cập tới, là bởi vì sợ con gái nhớ lại chuyệncũ không vui. Tưởng Chính Tuyền không nhắc đến, là vì không muốn làm mẹlo lắng.
Tưởng Nhiếp hai nhà đều là thế gia ở Lạc Hải, từ đời ông nội cô đã có giaotình. Ở trường trung học tư nhân Ngự Nam của Lạc Hải, Nhiếp Trọng Chi và anh trai Tưởng Chính Nam của cô hai người gặp lần đầu đã quen thân, vôcùng hợp ý. Từ đó về sau, cứ ba ngày hai bận Nhiếp Trọng Chi lại đến nhà họ Tưởng, mẹ cô Lục Ca Khanh cũng xem như là nhìn hắn lớn lên, đối xửvới hắn như con trai của mình.
Năm đó sau khi chuyện cô mang thai bị lộ ra ngoài, Lục Ca Khanh đối vớiNhiếp Trọng Chi vừa giận lại vừa oán trách, nhưng sau lại thấy hắn đểmặc mình bị đánh bị mắng, hết lần này đến lần khác xin cưới cô, thái độvô cùng khẩn thiết, vô cùng thành tâm. Vả lại bà nghĩ chuyện nam nữkhông phải một câu hai câu là có thể dễ dàng nói rõ được. Lục Ca Khanhnhất thời cũng không biết làm thế nào cho phải, sau nhiều lần cân nhắc,bà đi khuyên con gái mình: “Tuyền Tuyền, con thử nghĩ kỹ một chút xem,cho dù là vì đứa nhỏ trong bụng cũng được.”
Lục Ca Khanh là người từng trải, nhìn bộ dạng Nhiếp Trọng Chi lúc đó, hiểnnhiên không phải bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-lac-ve-noi-anh/2035283/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.