Mẹ Lục Ca Khanh trong ký ức của Tưởng Chính Tuyền có mái tóc đen tuyềnđược uốn quăn, váy dài đến đầu gối thật thanh lịch trang nhã, trên chiếc cổ thon đeo một chuỗi ngọc trai sáng bóng. Khi cô còn bé, mỗi lúc tanhọc, mẹ tao nhã đoan trang mỉm cười hiền từ đứng trước cửa nhà trẻ đóncô về.
Bạn học trong nhà trẻ lúc đó đều là những đứa bé chưa hiểu chuyện, nghĩ gìliền nói đó. Từng bạn nhỏ đều rất hâm mộ cô vì cô có một người mẹ xinhđẹp lại dịu dàng: “Tưởng Chính Tuyền, mẹ bạn thật là xinh đẹp.” “TưởngChính Tuyền, mình rất thích mẹ của bạn.” “Mình cũng vậy, mình thích nhất là mẹ của Tưởng Chính Tuyền.”
Thậm chí có một bạn nhỏ kia, Tưởng Chính Tuyền đến bây giờ vẫn còn nhớ têncủa cậu ta là Vương Hạ Thiên. Còn nhớ có một ngày, cậu ta bỗng dưng mang món đồ chơi mà cậu ta thích nhất đến nói với cô: “Tưởng Chính Tuyền,mình đem món đồ chơi ô tô mình thích nhất này cho bạn. Bạn có thể đổi mẹ của bạn cho mình không?” Mẹ của Vương Hạ Thiên trông rất hung dữ, bạnnhỏ Tưởng Chính Tuyền không ít lần chứng kiến cậu ta bị mẹ mình đánh vào mông ngay trước cổng trường.
Tưởng Chính Tuyền đương nhiên là không chịu, thời điểm đó đúng là nghĩ mẹcũng có thể đổi tới đổi lui được, vì thề liền oa oa khóc lớn ngay giữanhà trẻ: “Không đổi, không đổi, mình mới không cần đổi mẹ cho bạn, mìnhkhông đổi!”
Lần đó khóc đến mức phải nói là long trời lở đất, vũ trụ nổ tung. Cô giáo ở nhà trẻ dỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-lac-ve-noi-anh/2035280/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.