Tưởng Chính Tuyền nặng nề chìm vào giấc ngủ, nằm mê man được một giấc thậtdài. Đến giữa khuya, ý thức của cô mơ hồ bị âm thanh khác thường ở bênngoài truyền đến làm cho tỉnh giấc.
Đầu óc còn đang mơ màng, loáng thoáng nghe được có tiếng nôn mửa ‘Ọe ọeọe’. Rất gần, tựa như vang lên ở sát bên tai. Là ai? Là ai đang nôn mửa? Tưởng Chính Tuyền vỗ nhẹ cái trán, lật chăn đi xuống giường, không lẽlà Nhiếp Trọng Chi?
Tiếng nôn càng lúc càng rõ ràng hơn, có thể xác định được truyền ra từ phòngtắm. Cô đi lên đẩy cánh cửa phòng tắm bị đóng chặt ra, liền nhìn thấyNhiếp Trọng Chi đang ghé vào bồn rửa tay mà nôn.
Tưởng Chính Tuyền vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn: “Anh làm sao vậy?” Sắc mặtNhiếp Trọng Chi trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi, hắn lấy hết sứcđẩy cô ra ngoài: “Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi….Cô tránh ra,tránh ra.”
Nhất thời Tưởng Chính Tuyền không kịp đề phòng, bị hắn đẩy một cái lảo đảolùi về phía sau: “Anh làm sao vậy? Tay anh bị làm sao vậy?” Cô chú ýthấy tay phải đang nắm chặt của hắn giống như không kiềm chế được mà run rẩy không ngừng.
Tưởng Chính Tuyền cầm lấy tay hắn, tách từng ngón tay ra: “Rốt cuộc anh bịlàm sao vậy?” Nhiếp Trọng Chi xoay người, đẩy cô ra, không cho cô đếngần: “Cô đi đi, đi đi! Đừng quan tâm đến tôi nữa…”
Không đúng! Nhiếp Trọng Chi rất không bình thường! Tưởng Chính Tuyền nâng tay lên chạm vào mặt hắn, muốn quan sát hắn cẩn thận hơn: “Anh đổ bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-lac-ve-noi-anh/2035295/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.