Cô là người con gái được lựa chọn để cùng anh kết hôn. Hoàn toàn không xuất phát từ tình yêu, cô đến với anh là do sự ép buộc mà thôi. Cô có mệt mỏi không? Có! Cô rất mệt! Một năm. Cô chỉ cần chịu đựng tính khí này của anh một năm mà thôi, sau đó, cô sẽ đi, sẽ xa khỏi anh, sẽ để anh vui vẻ với những người phụ nữ mà anh có hứng thú.
Trong cuộc hôn nhân sắp đặt này, cô không đòi hỏi bất kì điều gì từ anh, bởi vì cô biết, anh chán ghét cô. Cũng đúng, là gia đình anh mua cho anh một người vợ, đâu phải do anh tự nguyện kết hôn? Cô không có quyền gì để ép buộc anh phải yêu cô. Cô không có quyền ngăn cản anh làm những điều mà anh muốn. Cô chẳng là gì của anh, chẳng là gì! Có lẽ, ở trong mắt của anh, cô với những người phụ nữ chuyên đi ve vãn đàn ông kia là cùng một dạng!
Tình yêu phải đến từ hai phía. Nếu như chỉ vì sự ép buộc mà tiến tới, tình yêu đó sẽ chẳng thể nào trọn vẹn. Ở cạnh nhau, điều này chỉ khiến nhau đau khổ thêm mà thôi. Cô biết vậy, nhưng trái tim này, hình như nó càng ngày càng đập loạn nhịp vì anh. Nó không còn muốn nghe theo sự điều khiển của cô nữa. Không! Cô không thể nào yêu anh! Vì cô, chỉ có thể cùng anh chung sống một năm, chỉ một năm mà thôi!