Vũ Gia Minh lái xe chậm rãi khác lúc đi, xe vẫn có ba người, hàng ghếdưới Khả Vy trị thương cho Đông Kỳ.
- Nhẹ tay thôi, đau lắm. Vết thương này liệu có để lại sẹo không? - Đông Kỳlàm như vừa xảy ra cuộc ẩu đả, đi ngang qua và vô tình là nạn nhân chịu tổnhại.
- Biết là đau mà còn không thủ thế! - Gia Minh phê bình.
- Nếu anh chăm bôi nghệ sẽ mau liền sẹo! - lấy bông gạt cát, xức cồn vào miệngvết thương hở, rắc thuốc là những gì Khả Vy làm được hiện tại.
- Bôi cái vàng vàng lên trán á? Kì chết đi!
- Thế thì để thành con rết trên mặt đi cho đẹp! - Khả Vy lỡ tay chạm mạnhkhiến anh đau nhói.
- Anh lái xe đi đâu vậy, chúng tôi muốn đến bến xe!
- Hai người định tha phương phiêu bạt giang hồ? Tôi có ý này, cả hai đến chỗtôi! - Gia Minh vẫn thẳng hướng xác định.
- Ở lại làm sao được, miếng silicon của tôi không giãn nở theo thời gian đâu!
Gia Minh nhìn lên kính chiếu hậu. Hai người đằng sau ngượng cười, họ coi nhưchưa có chuyện gì xảy ra nhưng lại tìm cách giải quyết bằng việc đi xa. Lúc lựachọn giữa việc nói thật hay nói khác đi, rõ ràng Khả Vy đã xác định phải rờikhỏi.
- Anh cũng biết chuyện rồi à? Vậy thì em bỏ bị quanh người được rồi đấy!
Khả Vy bỏ tay xuống, cô lắp lọ cồn lại và ngồi lặng im. Không làm theo.
- Vì đứa trẻ là em trai Lạc Thiên!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-la-vo/2698000/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.