Chương trước
Chương sau
Khả Vy vừa lên xe, cô tế nhị tháo bỏ cái bụng giả, đi qua mặt anh nói vài câuthôi mà cũng cần bày vẽ quấn quanh người. Cô ghét sự dối trá của bản thân và côđã thẳng thắn vùng lên, sự thật vẫn quanh quẩn, vì anh cô mới khổ tâm đến vậy.Sau giây phút nổ tung cô muốn thanh thản, rồi sẽ tìm về chính mình, sau vàitháng nữa phải không?

*

- Nếu anh không nhầm, sau khi lên bàn mổ em sẽ phải giả chết để kết thúc cuộchôn nhân.

- Em chết? Vậy còn dê con, à đứa trẻ?

- Đội ngũ bác sĩ sẽ căn đúng thời khắc của một sinh linh ra đời, có thể thaisản sẽ ở cùng phòng mổ với em, người phụ nữ ấy chấp nhận hy sinh tình mẫu tử đểđứa con hợp pháp thuộc về Lạc Thiên. Họ sẽ tiêm cho em thuốc lâm sàng, mang đứatrẻ đặt trên tay Lạc Thiên và đẩy xác thịt em ra ngoài. Rồi chúng ta, tất cảnhững người tham gia kế hoạch sẽ biến mất khỏi tầm mắt của họ.

- Bé con không nhận được tình thương từ mẹ ư?

- Anh không biết, họ thuê anh viết tiếp kịch bản cho Cao Lạc Thiên và TrịnhNhược Lam. - Triệu Đông Kỳ ngập ngừng - Anh đã hoàn tất sáu tháng còn lại choem rồi!

- Vậy à... Sáu tháng nữa thôi... nhanh lắm, còn sáu tháng thôi? - Khả Vy giậtmình, từ hơn mười tháng rút ngắn quá nhiều.

- Đẻ non và chết, rồi hồ sơ chứng tử của em sẽ ghi nhận điều đó, thỏa mãn đứatrẻ trong bụng thai sản chín tháng hơn.

- Như thế thật độc ác với... Lạc Thiên và Nhược Lam... họ...

- Không chỉ họ mà còn độc ác với cả em nữa! Nhưng thôi không sao, họ rồi sẽlàm lại giấy tờ tùy thân cho chúng ta và chuyển chúng ta đến một chấm nhỏ nàođó trên quả địa cầu.

Triệu Đông Kỳ không biểu hiện tâm trạng trên khuôn mặt, anh nói như thể chỉ cầnxong trách nhiệm là chấm dứt mà thực tâm anh rối như tơ vò. Cuộc đối thoại đơnthuần, bất kì câu hỏi nào Khả Vy đưa ra đều được giải đáp.

- Đông Kỳ, em hỏi anh, có một lần anh nói Lạc Thiên và Nhược Lam có lí do khôngthể tới với nhau, tại sao lại...

- Anh đã từng đặt giả thiết hai người có họ hàng gần, nhưng kẻ ếch ngồi đáygiếng như anh làm sao hay? Là Cao phu nhân đề nghị anh, anh chỉ biết thế thôi.

- Một câu hỏi nữa, vì sao anh tốt với em thế? Chúng ta là người dưng...!

- Anh không tốt, tự em cho rằng anh tốt thôi. Có điều anh chưa từng nói, anh làmột cây bút vô danh, đăng vài tiểu thuyết xì xằng trên mạng. Anh nuôi hy vọngtác phẩm của mình được xuất bản nhưng bất kì nhà sách nào cũng từ chối. Họ Caohứa sẽ cho sách anh được xuất hiện trên các sạp báo sách lớn nếu anh viết chohọ câu chuyện này. Và họ đã chứng minh sức mạnh đồng tiền tha hoá phẩm chất conngười. Anh được gán lên thương hiệu tiểu thuyết gia tài ba mà thực lực gì... Anhđểu phải không?

Chiếc quạt trần phe phẩy từng vòng quay, nó cũng mệt nhoài khi đã cống hiến choquán nước một thời gian dài. Hai vị khách ngồi dưới đồng nhất nỗi đau.

- Chúng ta đều đã tưởng mình may mắn! - Khả Vy buông thõng, bàn tay cô dinhdính chút mồ hôi hột.

- May mắn đến độ bị nó đè bẹp dí! Ha ha! - Triệu Đông Kỳ đế tiếp câu nói củaKhả Vy.

- Em công nhận văn anh dở thật đấy! À, củ chuối thì có, Ống Mút, trò chơi chocặp đôi may mắn, khiêu vũ dưới nền nhạc giao hưởng... - Cô lật lại từng giaiđoạn của sự may mắn nhất thời.

- Còn em là một diễn viên tồi tệ nhất quả đất!

Hai người đã tận hưởng sắp hết ly nước, họ đã hết mình đắm chìm trong vị thanhmát ngọt ngào của từng phân tử liên kết hóa học. Triệu Đông Kỳ dang tay lắngnghe cuộc sống của nhân vật dưới ngòi bút mình, thấu cảm nỗi thống khổ để tìmcách xoa dịu. Còn Khả Vy, cô đã quên mình là một diễn viên để nguyện cả linhhồn vào đó, sống và cho đi những thứ cô sở hữu. Như thế dù cốc nước lọc khôngbì với rượu vang nhưng nó thuần khiết và chấp nhận làm dung môi để bị biến đổithành chất khác.

Chương 12.2: Vén bức mànsự thật

Vũ Gia Minh hỷ mũi trước cái nắng gay gắt của ngày hè, đi bên anh làNhược Lam, cả hai đều sải những bước vô định về phía trước. Nãy giờ cô ángchừng được sáu tiếng thở dài ngao ngán anh giải tỏa.

- Tại sao chúng ta phải tốn thời gian vô bổ cho đám người lớn dàn xếp tương lainhỉ? - anh không ngại ngần buông câu hỏi trước một thiên kim tiểu thư danhgiá.

- Ừm...

Rõ ràng ấn tượng ban đầu giữa cả hai đều tốt, cô có học thức, xinh đẹp, anh cóbản lĩnh, đa tài nhưng họ không có lấy cảm xúc khi đi cạnh nhau. Ban đầu do bạnbè rồi đến hai bên gia đình tác hợp, những phiền toái trói buộc họ phải dànhthời gian đi bên nhau. Cả hai đều nhận thấy mình thích hợp làm bạn hơn.

Ngã tư con đường nơi Triệu Đông Kỳ và Khả Vy đang đứng ngay trước bước chân họtới. Đây sẽ là cơ hội tốt để Nhược Lam tách mình ra khỏi Gia Minh.

- Triệu đông Kỳ! - Cô kiễng gót vẫy tay gọi.

- Gặp người quen à? - Vũ Gia Minh chuyển hướng nhìn theo, bên cạnh chàng traiđeo cặp kính lóa là một cô gái có mái tóc ngắn quen quen.

Lần này không thể chối, Khả Vy và Đông Kỳ vừa từ một cửa hàng bán đồ nướng đira, trên tay còn cầm nguyên hai xiên thịt, tranh cãi về giá của chúng cách đâynăm năm với bây giờ.

- A a, chị Nhược Lam và Vũ Gia Minh! - Khả Vy nhanh trí ẩn cái túi đen cầmtheo ra sau lưng.

- Cái túi đen đựng gì mà từ lúc gặp nhau cứ thấy cô cầm theo bên mình thế? -Đông Kỳ thay đổi cách xưng hô dù còn cách hai người kia khoảng vài mét. Một côgái cầm theo túi nilon màu đen thật khiến người khác nghĩ đó là vật thiết thâncủa chị em phụ nữ.

- Bụng giả chứ còn gì nữa! Làm sao đây, em nên lắp lên người hay...

- Vất nó vào thùng rác đi, hai người kia nhìn thấy lại nói anh và cô đi muađồ... Họ cũng không đáng quan trọng vấn đề ấy bằng Lạc Thiên!

- Nhưng tối về em còn phải qua mặt hắn... Mỗi tuần có một cái ba bị thôi!

- Thì tính sau! - Triệu Đông Kỳ lấp liếm, anh giúp Khả Vy ném chiếc túi vàothùng rác.

- Hai người quen nhau à? - Nhược Lam cất tiếng

- Ừ, quý cô Khả Vy từng... à, mời anh làm - Khả Vy tuyệt đối tin tưởng vào tàiứng biến của Đông Kỳ - thầy dạy chính tả!

- Cái gì? - Mắt Khả Vy lượn một vòng nhìn đầy ghi hoặc, kiến thức căn bản cấpmột cô cũng cần thọ giáo anh ta sao.

- Chả là Khả Vy đi du học từ nhỏ, vốn từ trong nước không nhiều, còn bị gọngnên...

- Tôi thấy cô ta nói thông thạo, trôi trảy, đâu có... - Vũ Gia Minh châm chọc -À, mà cũng phải, thổ dân không được thông minh cho lắm!

- Gừ! - Cô lừ mắt với tên yêu nghiệt - Nhược Lam, chị đi cùng tên thổ phỉ nàylàm gì vậy?

- Chúng tôi đi hẹn hò! - Vũ Gia Minh nhướng mày khoắc lên vai Nhược Lam, anhmuốn xem bản lĩnh của tên Triệu Đông Kỳ ra sao, chuyện Nhược Lam và hắn có dấuba chấm xen giữa đã được ngầm hiểu trong đám bạn bè, đó cũng là lí do khiến anhkhông theo đuổi người con gái tuyệt mĩ như vậy.

Triệu Đông Kỳ trân trân nhìn Nhược Lam như thể nếu Khả Vy không gán mác LạcThiên thì anh sẵn sàng vơ lấy.

- Vậy à?! Thế hai người tiếp tục, tôi và cô Khả Vy đây rẽ trái!

Khả Vy phô trương danh thế của mình theo nghĩa khác, cô khoác tay Triệu ĐôngKỳ. Cô muốn cho Nhược Lam và đối tượng ở nhà biết “hắn” không hề hấp dẫn tẹonào, cô sẵn sàng bỏ hắn để đi với người khác.

- Ồ, chúng ta cũng dự định rẽ trái phải không Nhược Lam!

- Rẽ trái! Tiện đây chúng ta đi chung! - Nhược Lam gạt tay Vũ Gia Minh ra, côkhông muốn Triệu Đông Kỳ hiểu lầm và không thoải mái khi những cô gái du họcphương tây có thói quen gần gũi người khác.

Còn cô gái ngốc nghếch của chúng ta cho rằng tiểu thư Nhược Lam tham lam tiếccủa, sớm muộn đã có Lạc Thiên rồi mà còn giữ chặt Triệu Đông Kỳ.

Vũ Gia Minh đưa mu bàn tay che miệng, cô nàng Nhược Lam không ngờ cũng trẻ connhư bao cô gái khác, ánh mắt cô tràn đầy biểu cảm khi nhìn về phía chàng triakia. Cô đang làm anh ta cười hòa.

- Anh không thấy mình thừa thãi và vô duyên khi cứ nhìn vào hai người sao? -Khả Vy tiến lên đi cùng Gia Minh, tạo điều kiện thuận lợi cho Đông Kỳ, quanđiểm của cô không hề đối lập, cô muốn giữ cho mình chút gì nồng nàn, cũng nhưmang tới cho người anh em những giây phút rồi chỉ còn lại là kỉ niệm.

- Còn cô không thấy hãnh diện khi đi cùng tôi ư? Coi cái tóc cũng có thẩm mĩđấy! Nhìn trẻ được hai - Khả Vy toe toét làm điệu mái tóc, cô mà lùi lại đượchai tuổi thì anh cứ nói quá - ngày!

Cô lập tức tiu ngỉu bẹo mạnh vào bắp tay anh.

- Đồ đểu! Còn anh, càng ngày tôi càng thấy anh già! - Nếu đủ chiều cao cô sẵnsàng chơi lại trò rẽ ngôi giữa đối với nạn nhân tiếp theo.

- Thì làm sao? Đàn ông càng chững tuổi càng có giá!

Khả Vy hằm mặt, kiểu nói chuyện của hắn làm người khác không thiết tiếp nữa vìcay cú.

Trên con đường chứa chan ánh nắng, làn gió hiếm hoi thổi lâng lâng lòng người,con đường trải dài đến ngút ngàn, có trái tim vẫn sống khi chiếc chìa khóa nắmgiữ thuộc về nơi khác, nó đang được đứng và cất tiếng nói của mình, được rungđộng đón nhận niềm vui, sự sẻ chia mà vắng bóng nỗi buồn.

- Cái trò con rắn chán ngắt! Người ta thiết kế ra chỉ dành cho mấy người ngàndở thôi nhỉ! - Khả Vy đang muốn cảm ơn về chiếc điện thoại nhưng không đời nàocô nói tử tế với Vũ Gia Minh.

- Chỉ những người kém hiểu biết, bất tài mới đi chê bai thú vui phổ biến. Có kẻchơi kém đổ tại hoàn cảnh!

- Này, tôi mới chơi nên... thiếu kinh nghiêm.

- Đấy, nói như thế nghe còn lọt tai. Xem ra cô cần thầy phụ đạo cho môn giảitrí “khó nhằn” này rồi! - Câu nói thay lời đề nghị “hãy quy phục thầy, thầy sẽchỉ mánh cho trò biết”, Vũ Gia Minh phá lên cười lớn. Họ mải mê châm chọc nhauđến nỗi chẳng còn nghĩ tới bạn đồng hành lúc trước.

- Xì xì xì, anh thôi đi... Tôi định cảm ơn vì món quà đó nhưng thôi, bỏ đi!

- Ố ồ, nhận lòng thành thì tôi sẵn lòng, cô muốn báo đáp thì tôi xin!

Mặt anh rõ rất khả ố, cô ngập ngừng trong giây lát rồi cũng tìm ra một nơi lýtưởng để giải trí.

- Được thôi, tôi sẽ chiêu đãi anh một bữa lòng lợn tiết canh! Ok?

- Có thế chứ, đó là món khoái khẩu của tôi mà!

- Nhưng địa điểm là do tôi chọn lựa!

Vũ Gia Minh hai tay chống hông nhìn ngó cái sạp thấp lè tè của quán ăn, anhkhông rõ chủ quán có ý bố trí đồ đạc theo nguyên tắc càng giản dị, đơn sơ mộcmạc là đẹp hay thế nào khác, cảm quan cho thấy sự ọp ẹp, không vệ sinh an toànthực phẩm.

- Chị Vy, chúng ta không nên ăn ở đây, không tốt cho sức khỏe của chị đâu! -Nhược Lam dè chừng đứng trước quán.

- Không vấn đề, hôm nay tôi muốn làm những điều mình thích! Được không chị? -Khả Vy hỏi lại, cô không biết Nhược Lam có đủ thánh thiện khi chấp nhận lấy mộtngười chồng đã có con với vợ trước, à, mà vợ hờ trước. Họ giấu Lạc Thiên ắt sẽgiấu cả cô gái này. Điều đáng sợ nhất là Nhược Lam không còn thương Lạc Thiênnhư ban đầu, tại vì sự chen lấn của mình, cô luôn mong sau mình anh sẽ tìm đượcmột nửa hoàn thiện. Vì sao cô ích kỉ, nửa cô muốn Triệu Đông Kỳ giữ chặt ngườicon gái kia, nửa lại muốn cô ấy phải dành cho Lạc Thiên, điều cô bất lực làtình yêu không có mắt, nó nối hai con người xích lại gần, và cũng tàn nhẫn chỉđể một người hướng về phía đằng ấy, ôm mối đơn phương.

- Này, qua giai đoạn nghén rồi hả?

-... - Khả Vy ngước lên nhìn Gia Minh, giễu cợt của anh phần nào giải tỏa nỗilòng thay. Cô bặm môi lườm anh chằm chằm, giá mà mọi người đều tiếp nhận sựthật dễ dàng như anh, bao gồm cả Lạc Thiên.

Chương 12.3: Vén bức mànsự thật

Kết thúc một ngày thú vị, lúc này Khả Vy cảm thấy tốt hơn để trở về nhà. Khôngphủ nhận trong suốt thời gian đi cùng Vũ Gia Minh cô đặt Lạc Thiên vào chiếchộp.

Cô đang tìm cách lấy lại thăng bằng trong cuộc sống gia đình, trong cô tồn tạiduy nhất một khái niệm nhà, ngoài ngôi nhà có những bông hoa nhỏ li ti trướccổng, với một người thân không ruột thịt nhưng là quan trọng nhất thì không cóđịa điểm nào thích hợp hơn. Sáng nay trước khi ra khỏi nhà cô đã nặng lời vớianh, cô hiểu điều đó đồng nghĩa với việc xới tung mảnh đất con tim mình, đauđớn và dằn vặt đến thế,...

- Cô đi đâu giờ mới về?

- Dạ, cháu... gặp một hai người bạn cũ. Anh Thiên ở trên phòng...?

- Chết, cái bụng giả đâu mang vào người, cậu chủ nhìn thấy thì nguy! - Bà soicô từ trên xuống dưới, bụi bặm và không gọn gàng.

- Dạ? Cháu...

- Lẹ lên không Lạc Thiên nhìn thấy thì dở, cậu chủ quan tâm đến chuyện này lắm!

- Nhưng... cháu làm thất lạc mất rồi?

- Cô lảm nhảm cái gì thế? Không thích cũng phải đeo, mau!

- Thật ra thì... cái lớp cao su bị tuột, nó rơi lúc nào cháu cũng không để ý!Cháu... - Khả Vy biết lí do này nghe chừng như một đứa trẻ đi trên đường làmrơi dép mà mẹ nó đã cài cẩn thận, biết thế khi ấy cô đừng nghe Triệu Đông Kỳxúi dại. - À, hay cháu lắp vòng của tuần tiếp theo thay thế được không...?

- Chứ còn làm gì nữa! Cô lôi thôi luộm thuộm vô tổ chức vừa vừa thôi,... nguyrồi... cậu chủ đang ở trong phòng cô!

Khả Vy cùng bà quản gia canh chừng từng động tĩnh qua khe cửa, sau khi thốngnhất cô từ tốn bước vào.

- Ôi, mệt quá! - Đặt mình xuống giường, cô vội vàng đắp chăn lên bụng chechắn.

- Em về rồi à! - Lạc Thiên giật mình gập quyển album ảnh cưới lại, anh dồn sựquan tâm về phía đầu giường.

- Ờ, anh Thiên phải không? Lấy hộ dê con cốc nước, bé đang khát!

- Em đi những đâu? À, anh không có ý giám sát, cảm thấy khó chịu lắm à? Muốnăn gì không?

- Không, anh lấy cho em cốc nước! Vậy thôi! Em thích uống nước có chút đường,anh chịu khó xuống bếp nhé! - Cô làm bộ nhăn nhó, đặt tay lên đầu ngăn khôngcho anh chạm vào trán mình.

Lạc Thiên vỗ nhẹ vào vai cô rồi đi xuống, cô lại ngoan ngoãn bên mình là anhyên tâm rồi. Đi qua bà quản gia, anh không thấy bộ dạng lấm lét của bà ta. Haitay bà đang bận lau dọn chiếc bình cổ.

Khả Vy vùng chăn ngồi dậy, cô quơ lấy chìa khóa tủ, lục đục tra vào, tất cả mọiđồ dùng không dành cho bà bầu và những chiếc bụng giả đều được cô cất giữ trongđấy.

- Cô nhanh lên, cậu chủ sắp lên rồi! - bà quản gia ngó xuống quan sát.

Khả Vy gài chéo lớp cao su đằng sau lưng, cô trật vật chỉnh lại, lại càng rốihơn khi bà quản gia cứ giục hoài khiến cơ tay đi chệch sự chỉ đạo của não bộ.

- Bỏ ra tôi gài cho! - Bà lao vào giúp đỡ, vừa đúng lúc Lạc Thiên bước đếncửa.

- Vợ à, của em đây!

- Mỏi lưng, bác đấm nhẹ tay thôi nào! - Vào vị trí ngay lập tức, cô chỉ kịpngồi vắt chân trên giường, ngúng nguẩy yêu cầu.

- Bác cứ để đấy tôi thay! - Lạc Thiên ngồi xuống, anh thế chỗ bà quản gia.Đành là thế, bà chấp nhận để hai người gần gũi khi chiếc tủ chưa kịp khóa. Dichuyển lại gần, bà nhẹ nhàng rút chìa.

- Vy à, anh biết em mang bầu nên nóng tính, chuyện sáng nay anh không để bụngđâu! - Lạc Thiên nhẹ nhàng xoa bóp tấm lưng cho Khả Vy, bà già và cô nhóc đangchống lại một người đàn ông nhạy bén, nhưng làm sao anh nghĩ tới chuyện mình bịlừa phỉnh mà nghi ngờ họ được chứ.

- Tôi đâu cần để tâm tới thái độ của anh!

Lạc Thiên thậm chí còn cười nhẹ, anh không phản bác hay chê trách gì vợ. Lúccần cô ấy lễ phép gọi anh, còn không thì vẫn như ngày nào. Anh không cho Khả Vylà người tinh tế, đối với anh cô là tất cả những gì tự nhiên, đơn giản, chỉ nhưnhững con số từ một tới chín nhưng trong ván sodoku có quá ít dữ kiện.

- Quản gia, bác làm cho bé con của tôi bát cháo tim!

Và anh biết ngay sau khi bà quản gia lắc đầu giục dịch đi xuống, biểu hiện củacô vợ sẽ còn chân thật hơn nhiều.

- Lạc Thiên, tôi ghét sự giả tạo, và nếu chỉ vì con anh quan tâm tôi thì thậtkhông cần thiết. Tôi đây sống tự lập từ nhỏ, không quen được nâng niu. Mới lạicó người lớn trong nhà, đừng... chạm vào tôi,... xấu hổ lắm!

Từ chạm bao gồm những cái ôm, nhưng lần anh mang đến cảm giác tha thiết về bêncô. Xấu hổ chẳng qua đã bị thuần hóa và ngượng ngùng khi để người khác bắt gặp.Cô sao thế này, dù quay mặt nhưng không tài nào nói cứng hết câu. Ngưỡng tưởngsẽ trả lại anh giây phút êm đềm, mà thực ra cô còn đang tham lam chiếm hữu. Bàntay anh vẫn đang đặt trên bờ vai cô đấy thôi, đâu có nhận lại kháng cự nhỏ nhoinào.

- Có ai ưa dối trá chứ! Được thôi, nếu em muốn anh sống thực, anh tóm luôn cảcon Cáo và bé Dê con! - Lạc Thiên vừa nói vừa đùa, khuôn mặt cố tỏ ra hóm hỉnhnhất có thể che đậy bối rối tuôn trào, cái ôm từ đằng sau cho cô một bờ vai đủlớn, hơi thở thêm nồng nàn và ấm áp siết chặt trong lồng ngực.

Lãng mạn hay khoa trương, vòng tay này cũng như cách bày tỏ tâm tư hòa quyện màanh muốn cô nhận được. Anh đã mất thói quen đi cùng những đám người trưng diện,hay bỏ qua cái cô độc trai trẻ, những giây phút cô vắng nhà cho anh thấy nỗitrống trải sâu sắc mà không ai khác lấp thỏa.

Khả Vy không đủ khả năng đếm được nhịp đập của con tim anh, thứ cô cảm nhận chỉlà những lần co bóp tích cực, vận hành tối đa vòng chuân chuyển máu. Hình nhưcô đã biết, dường như anh đã chỉ cho cô thấy cách nặn ra yêu thương thế nào.

- Khịt khịt! Người em chẳng quyến rũ tẹo nào! Không thơm tho, cũng chẳng mềm,có mùi mắm, hôi rình!

Khả Vy không cử động, cô sợ một sự dịch chuyển sẽ nới lỏng vòng tay anh. LạcThiên đâu thèm ngó ngàng tới những gì cô nói, anh lạm dụng vị thế mà áp lại gầncô, nên cô chẳng muốn chống trả, để anh lấn át.

- Em đi ăn mảnh hả? Cả ngày anh làm việc quần quật mà đến ngày nghỉ em bỏ anhlại!

-... Thực ra em có chút phiền muội, em tới gặp anh Kỳ, à quên, Vũ Gia Minh, àà, em gặp... Em... - Nói đằng nào cũng khó, nhắc tới tên Nhược Lam còn rắc rốihơn nữa, - Em đi đòi nợ Vũ Gia Minh, ha, cái vụ xem bói hắn nợ tiền em! - Côchẳng muốn giấu giếm nhưng không tài nào cất tiếng được, chỉ nghĩ đến cái chếtbất thình lình của mình đã đủ thống khổ. Khả Vy dựa hẳn vào ngực anh.

- Em thân thiết với Vũ Gia Minh nhỉ? Anh không thích đâu! - Lạc Thiên tỏ vẻkhó chịu, - Đừng có phịa chuyện mượn tiền, hắn ta mà thiếu tiền ư?

- Không không, hắn toàn tiền to thôi, hắn mắc bệnh kẹt, đi xem bói mượn tiền emđể trả! Tiềng xăng xe cũng bắt em đổ! - Khả Vy táo bạo nói dối.

- Vậy còn Kỳ, có phải là Triệu Đông Kỳ không? - Lạc Thiên xoay người để giápmặt với cô. Anh không kiểm soát, đơn giản chỉ thấy mình có quyền được biết.

-... Dạ... Mà anh chưa bỏ thói quen gọi em là Cáo à? Đáng ghét!

Lạc Thiên vẫn thấy có gì không ổn, anh định gặng hỏi lại nhưng cô vợ nghịchngợm đang nhổ từng sợi lông tay mình, anh tạm quên.

- Cho anh nghe tiếng con đạp! - Không kịp để cô phản ứng, anh rúc tai xuống,cánh tay ôm giữ hai bên eo.

- Đừng! - Khả Vy bịp chặt tai anh lại, sượng sùng - Làm gì nghe được,... cònbé mà! - chính xác thì làm gì có, dẫu thêm nhiều thời gian nữa thì cục siliconcũng chẳng động đậy.

- Ấy, dạo này em mập ra! Bé con càng lớn càng bụ bẫm! Tính ra mới có hai támngày. Nhưng sao chân tay em vẫn gầy nhẳng!

Làn da Khả Vy sởn da gà, sống lưng lạnh toát, thắt tim cô lại bởi niềm tin củaanh. Cô còn quá trẻ để hiểu được niềm vui của bậc cha mẹ khi Thượng đế mang trẻcon tới với họ, còn Lạc Thiên, anh đã sẵn sàng để chịu một cú sốc chưa.

- Anh nhất định phải làm một người bố tốt nhé! - Câu này đặc biệt dành cho bécon. Khả Vy nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt thành khẩn. Cô không muốn bé con ấychịu như mình, không cha mẹ. Nếu đối xử với bé tốt thì dẫu có là một ông bốnuôi hay bà mẹ thiếu kinh nghiệm bé cũng bớt tủi hờn.

- Anh hứa! - Lạc Thiên véo lên chiếc mũi nhỏ của cô, anh cũng biết ở tuần tuổinày bé con còn bé tí tẹo, không thể cảm nhận được gì - Coi nào, em nên nghenhạc giao hưởng để kích thích não bộ cho con, tránh ăn gan, uống nhiều sữa bộtđể tăng canxi cho cột sống, và còn... - Lạc Thiên ra vẻ bí hiểm.

- Còn gì nữa? - Khả Vy nhíu mày, cô chủ động luồn tay anh đặt lên lớp áo trênbụng mình, ngỡ như mình là một phụ nữ đang mang thiên chức thật sự.

- Thôi, anh không nói đâu, em hung dữ lắm! - Lạc Thiên rụt tay lại, đứng dậylẩn tránh.

- Em cũng không quan tâm lắm, anh nói thì em nghe, còn không thì cũng không tòmò! Lúc nãy em vào phòng thấy anh giật mình gấp quyển sổ lại, anh đã làm gì?

- Kệ em đấy, tự đi mà kiểm tra! - Lạc Thiên dựa lưng vào tủ gãi đầu, cô khôngtò mò thật ư.

Khả Vy liếc anh rồi ra bàn, lật từng trang của cuốn album.

Những tấm hình cô chụp chung với người mẫu nam đều bị “công nghệ hóa” theo cáchthủ công, khuôn mặt của người mẫu đều bị bút dạ tô kín, rồi dán đè ông chồngCao Lạc Thiên lên.

- Anh bôi mèo vào kỉ niệm của em đấy à? Tô thì nhoen nhoét, người ta dán băngdính hai mặt chứ dán băng dính trắng làm gì! - Nhưng cô không trách, nụ cườitỏa sáng trên bờ môi, cô đặt ngón trỏ vào khuôn mặt của anh trong bức hình.

- Công sức của cả một ngày đấy! Để như thế dê con lớn lên nhìn thấy lại bảo bốđi thẩm mĩ mặt. Tốt nhất hôm nào đi chụp lại hoàn toàn!

- Hóa ra anh vừa chụp rồi dán à! - Khả Vy hạnh phúc vô cùng. Hôm đó những kĩthuật viên đã ghép ảnh Lạc Thiên chụp chung với Nhược Lam để ra ảnh cưới của côthì hôm nay, niềm vui nhân ba khi chính tay anh là người lắp ráp. - Em thíchkiểu đầu bổ đôi của anh cơ! - Khả Vy vẫn híp mắt toe toét.

- Cái đồ! Nhớ đấy, lần sau có gì phải rủ anh đi cùng, đừng có tự mình... khônghay chút nào cả! - Lạc Thiên quở trách, - Em tưởng phụ nữ để mái giữa mà khôngkì cục à!

- Này anh, cái mà anh định dặn dò em khi nãy là gì? Cũng không đáng để nghenhưng anh nói thử xem có gì mới mẻ không? - thú thực ai khi bị người khác địnhnói rồi lại thôi chẳng tò mò.

- Ấy da, em thích nghe lại còn chối! Nếu bụng tròn to là con gái, bụng nhỏ hơnlà bé trai!

- Cái này em biết! - Cô hướng lên nhìn anh.

- Còn điều này nữa... - Lạc Thiên đưa tay ho nhẹ, quay mặt ra phía ban công.

- Nói thì nói đại cho rồi! - Thái độ không mấy bình thường của anh càng làm cômuốn biết.

- Người ta nói... thì là trích từ cẩm nang mang bầu... không phải anh nghĩ rađâu đấy... họ khuyên rằng...

- Anh mắc tật lai dai rồi đấy, nói cho rõ nào!

- Nếu không cho chồng - Lạc Thiên như mắc chấy trên đầu, anh gãi mạnh hơn -...nếu không cho chồng chạm vào người là không có sữa cho em bé đâu!

Chương 12.4: Vén bức mànsự thật

-... Chạm nghĩa là sao?... - Khả Vy nói bốn tiếng rồi im như tờ. Sắcmặt anh đỏ hồng lên trong khi cô tái mét, cô ngẫm kĩ từ “chạm” rồi mới bừngtỉnh - Này, đàn ông các người có máu dê à? Ngày hôm nay anh quanh quẩn với mấythứ vớ va vớ vẩn ư?

- Em nghĩ linh tinh cái gì đấy hả? Anh chỉ truyền đạt y nguyên lời khuyên củaông cha ta để lại, do cái đầu đen tối của em hết đấy! Biết thế không nói nữa!- Lạc Thiên cãi cùn. - Em có biết định nghĩa của động từ đấy là thế nào không?

- Chẳng nhẽ lại là dùng tay chạm màn hình cảm ứng hả? - Khả Vy cũng đã từngtìm hiểu về tác phong và cẩm nang của phụ nữ mang thai, lúc ấy cô đơn thuần chỉnghĩ là gác chân lên cái gối ôm 37ºC, mà không hay các chị em trong đấy bìnhluận bla bla bla.

- Ừ! Đúng đấy! - Còn Lạc Thiên, với tư cách giảng giải cho người chỉ mới ngấpnghé sang tuổi công dân đang cố thể hiện mình chỉ suy diễn từ ngữ theo nghĩađen, không hơn. Anh giơ chiếc điện thoại lên rồi tì ngón tay làm mẫu - Như thếnày gọi là touch cưng à! - quẹt lên màn hình đường trái tim méo xẹo.

Khả Vy dè chừng nhìn anh, cô giữ khoảng một mét rưỡi giữa cả hai.

- À nhầm, gọi là collision thì chuẩn hơn! - Lạc Thiên che miệng, anh dùng từhơi nặng rồi, cùng mang nghĩa va chạm nhưng từ “touch” dường như được hiểu theocả nghĩa bóng của từ “chạm”. Trong các lời bài hát người ta vẫn hoa mĩ dùng từđó nhưng hiểu sâu sa thì thật nghiêm trọng với cô vợ ít tuổi thiếu kinh nghiệmsống này.

Khả Vy ưỡn ngực đâm thẳng tới, đã đến lúc cảnh cáo tên chồng một vài vấn đềquan trọng.

- Gớm, anh thì giỏi tiếng tây tiếng ngoại rồi. Em không uyên thâm để hiểu mấytiếng xì xồ đó!

Lạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, kể trong phòng có quyển từ điển mà cô vợ nổi hứng“tham quan” thì anh sẽ nhừ tử với “touch” mất thôi.

< Cáinày các bạn cứ lên google dịch là sẽ rõ

>

- Nhưng cái chuyện mà anh nói chúng ta phải làm rõ! Không thì mỗi lần nhìnthấy anh trong phòng em không an tâm chút nào.

- Này, anh thì làm gì được em chứ? Nhà còn có người! Bộ em nghĩ mình hiềnlành lắm hả? - Lật về chiếc ô tô suýt bị mất dạo trước, anh đã trêu cô đổi mộtlấy một, lần này bình đẳng, quan hệ của cả hai đã “thăng chức” vùn vụt nhưngđánh giá về toàn diện, cô vợ này vẫn còn ngoan lắm.

- Chứ còn gì nữa! Nửa đêm nửa hôm, anh đi vào phòng em, quăng cái gối xuống,hỏi như thế ai chẳng sợ! Háo sắc vừa thôi!

- Thế rồi anh đã về phòng, còn có người níu kéo, tự tiện lấy cớ coi Mr.Bean quaphòng rồi...

- Chuyện đó... em qua kiểm tra hành tung của anh!

- Ơ hay cái cô vợ này, - Lạc Thiên chuyển giọng - chúng ta xét trên mọi phươngdiện là của nhau, thuộc về nhau, được cả hội đồng người chứng giám, lí do nàokhiến em dở chứng... ăn gian!

- Quỷ tha ma mắt gì thế này, nghe đây, từ giờ trở về sau chúng ta mạnh ai ngườinấy sống! - Khả Vy hùng hồn tuyên bố.

- Ha ha, em nhai lại câu này lần thứ mấy rồi nhỉ, nhiều quá anh không nhớ nổi,không còn hiệu lực đâu! Nếu anh không nhầm quyển sách giáo dục công dân cấpIII có trích mấy điều luật hôn nhân và gia đình, trong đó đề cập tới quyền hạncủa vợ chồng thì phải. Không phải em không chịu học thuộc bài đấy chứ!

- Lằng xằng, anh đi học chỉ để ý đến những cái vụn vặt ấy thôi à?

- Cái đấy mà vụn vặt họ cho vào sách giáo khoa làm gì!

Thực ra trong sách công dân lớp 12, ghi lại một vài luật lệ về quyền và nghĩavụ chăm sóc ông bà, cha mẹ của con cái và ngược lại. Còn về vợ chồng, chỉ nhắctới vấn đề phân chia tài sản, và quyền hạn nuôi con. Lạc Thiên đâu biết, anhđôi khi có tài nói dựa, tìm dẫn chứng liên đới để dụ khị cô vợ ngốc nghếch. Cònvề Khả Vy, chương trình học của cô cắt giảm khá nhiều.

- Không gạt em nữa nha, chúng ta nói chuyện nghiêm túc chút nào! Ngay từ đầuđã hai phòng riêng biệt rồi mà, đây là phòng em, anh chỉ là tạm trú tạm vắngkhi được sự cho phép của em!

- Được thôi, nếu em thích nghiêm túc thì... - Lạc Thiên đã chuẩn bị sẵn tậpgiấy A4, in các thông tin trong máy, anh đã dự định chỉ giáo cho cô vợ trongngày, dắt theo chiếc kính không số bên mình, đặt lên mắt y chang một luật sưthực thụ - E hèm, nghe cho rõ đấy,

lời nóiđầu:

Gia đình là tế bào của xã hội, là cái nôi nuôi dưỡng con người, là môitrường quan trọng hình thành và giáo dục nhân cách, góp phần vào sự nghiệp xâydựng và bảo vệ Tổ quốc. Gia đình tốt thì xã hội mới tốt, xã hội tốt thì giađình càng tốt.

Tiếp tục,

Chương I:Những Quy định chung / Điều 1. Nhiệm vụ và phạm vi điều chỉnh của Luật hôn nhânvà gia đình.

Cái nàydài dòng không vào chủ đề chính, chuyển:

Điều 2.Những nguyên tắc cơ bản của chế độ hôn nhân và gia đình.

- LạcThiên cúi đầu xuống qua lớp kính quan sát cô vợ có còn đang theo dõi. -

1. Hôn nhân tự nguyện, tiến bộ, một vợ một chồng, vợ chồng bình đẳng.

Gạch chântừ tiến bộ, giờ có phải là thời phong kiến nữa đâu.

2.

Hơi bịdài, bỏ.

3. Vợ chồng có nghĩa vụ thực hiện chính sách dân số và kế hoạch hóa giađình.

Chuyện nàychưa phải vấn đề đáng quan ngại. Chúng ta mới có một cháu vợ nhỉ?! Còn nữa...đây:

ChươngIII. Quan hệ giữa vợ và chồng

- LạcThiên lật sang mặt sau tờ giấy, giảm tải chi tiết khác -

Điều 18. Tình nghĩa vợ chồng

Vợ chồng chung thủy, thương yêu, quý trọng, chăm sóc, giúp đỡ nhau, cùng nhauxây dựng gia đình no ấm, bình đẳng, tiến bộ, hạnh phúc, bền vững. Bất kìnguyện vọng nào của chồng, vợ đều phải đáp ứng. Đề nghị công dân Cao Khả Vynghi nhớ điều khoản này.

Điều 19. Bình đẳng về nghĩa vụ và quyền giữa vợ, chồng

Vợ, chồng bình đẳng với nhau, có nghĩa vụ và quyền ngang nhau về mọi mặt tronggia đình.

Tuy nhiênlời nói của chồng có giá trị và trọng lượng hơn.

Điều 20. Lựa chọn nơi cư trú của vợ, chồng

Nơi cư trú của vợ, chồng do chồng lựa chọn, không bị ràng buộc bởi phong tục,tập quán, địa giới hành chính.

Đó, em thấy không, nơi cư trú do người chủ gia đình lựa chọn, việc ở phòng nàyhay phòng kia là do anh quyết định. Giờ xem có tranh cãi gì không nào?!

Khả Vy giật lấy tờ giấy, lạ thay anh cung kính đưa và còn chỉ chỗ mình đang đọctới cho. Cô cẩn thận xem xét coi anh có bớt xén gì không.

- Cái này thiếu chữ vợ! Phải là Nơi cư trú của vợ, chồng do vợ, chồng lựachọn. Đồ xấu tính!

- Anh lấy tài liệu từ trên trang Hiến Pháp, làm sao sai được.

- Anh xóa đi rồi, còn nữa, đã bình đẳng thì lời nói của vợ, chồng có giá trị vàtrọng lượng như nhau.

- Anh không biết đâu, còn điều này: Bất kì nguyện vọng nào của chồng, vợ đềuphải đáp ứng. Cái này anh không chỉnh sửa chút nào hết. Copy - Paste nguyên thểluôn!

- Vậy là anh thừa nhận đã xào nấu mấy cái kia phải không?

- Giờ cứ theo luật mà làm, anh có nhiều nguyện vọng lắm! - Lạc Thiên chặnngang.

Khả Vy nhăn mặt lừ mắt nhìn, cô biết anh tào lao rắc rối, nhưng cô có cách củariêng mình.

- Thế huh? Nói cho em biết anh muốn gì nào? - Cô vuốt mái tóc rồi đá lôngnheo.

Lạc Thiên đáp lại cô bằng thách thức, bà quản gia còn mải đi chợ mua tim cật,rồi nấu nướng mất khối thời gian, anh phanh ngực vươn vai nhưng luôn thủ thế.

- Vợ, cho anh hôn cái nào! - Rất tự nhiên, anh lấn lướt thu hẹp bán kính.

- Khoan! Anh phải cho thời gian chuẩn bị chứ! Dù sao đâu có thể nói hôn làhôn ngay được! - Thoáng chốc lâng lâng khó tả, Khả Vy nghệt mặt ra, cô cần tùycơ ứng biến, anh ra đề rồi thì cô phải giải. Nhưng bằng cách nào đây. Bộ nãolúc này đã bị ngưng chệ bởi những kích thích tê liệt.

Ngay chính anh cũng không tài nào lí giải từ câu nói bông đùa thành hành độngthực. Khoảnh khắc để suy nghĩ quá ngắn ngủi, đưa ra mệnh lệnh trong đầu là lậptức tiến hành. Một chút mạnh bạo anh đẩy ép cô về mình, ghì chặt bả vai chỉ bởimột cánh tay khỏe khoắn, anh không cho cô thoát.

Bàn tay còn lại là một giá đỡ lí tưởng cho mái đầu cô, anh cấm cô vùng vẫy, độcchiếm phút giây này. Đây không phải lần đầu tiên, cũng vẫn là anh cướp lấy,nhưng tại vì cô cuốn hút quá, tại cô chiếm hết trung khu thần kinh của anh rồi,khiến nó điên đảo và dữ dội kiếm tìm.

Bờ môi anh quấn lấy cô ngào ngạt, che kín toàn bộ những gì chúng đi qua, nhưmột cơn càn quét dữ dội. Anh tham lam đi tới tận cùng của bến đỗ, đắm say trongsắc vị tình yêu. Càng lấn tới, anh càng mê muội theo câu thần chú. Cô đang chơitrò bịp mắt, dẫn anh vào nơi của các mảnh ghép thuộc về nhau.

Khả Vy không hoàn toàn bị động, nguyện vọng này chẳng những mình cô phải tuântheo mà đi từ trong sâu thẳm, anh cũng là người thực hiện thỏa ước dành trao.Trong chớp nhoáng, cô nhận thấy mình là người hạnh phúc nhất trần gian. Nhiệtđộ tăng dần khi làn da ma sát lên nhau, hấp lực càng mãnh liệt hơn, thổi bayhàng rào ngăn cách. Những ảo mộng tạo ra từ bong bóng, làn khói mờ ảo trongngày cưới giờ đã được khoác lên lớp áo rắn chắc, bền bỉ bám theo mãi. May mắntrở thành định mệnh, bó buộc lên tự nguyện, nỗi đau xoa dịu hóa yêu thươngthặng dư.

Hào quang từ hoàng hôn buông xuống, qua lớp kính, ánh sáng trắng bị phân táchthành bảy tia đơn sắc lung linh, bị cắt ngang bởi hai thực thể gắn kết, làmthành những vệt cầu vòng rực rỡ. Ngay cả Ông Mặt Trời cũng bị che lấp, tôn vinhcho môi hôn nồng nàn.

Khoảnh khắc cuộc đời đẹp như chính phút giây pháo hoa bùng cháy, vĩnh hằngtrong sự ngắn ngủi tuyệt vời.

- Hai người... Khả Vy!

Sự xuất hiện đột ngột của bà quản gia dội cơn mưa rào xuống chùm pháo đang độbừng sáng nhất. Lạc Thiên bất giác buông tay khỏi Khả Vy. Anh cũng chỉ là mộtcây pháo không sống được dưới trời mưa.

Chương 12.5: Vén bức mànsự thật

Ông Trịnh có ý định sang tên cho công ty phía Nam toàn quyền thuộc về cô congái độc nhất, sau đó nếu Nhược Lam tìm được một chàng rể thích hợp, ông sẽkhông ngại ngần cáo lui chốn thương trường. Thủ tục chứng từ không hề đơn giản,vì muốn tạo món quà bất ngờ, ông tự mình tìm kiếm các loại giấy tờ để ủy thác.

Tờ giấy khai sinh của Nhược Lam cầm trên tay, vẫn y như bao ngày xưa mà tới giờông mới để ý kĩ. Xét về năm Nhược Lam kém Lạc Thiên một, nhưng về tháng thìkhông tới. Lấy cột mốc khi Lạc Thiên chào đời, công ty họ Trịnh bắt tay xâydựng vòng hợp tác với Trường Tồn. Ông để phu nhân thường xuyên qua lại, giúp đỡhọ Cao khi người phụ nữ đứng đầu tập đoàn đó nghỉ dưỡng. Còn mình suốt haitháng chuyển công tác và làm việc xa thành phố, hầu như không có điều kiện về nhà.Trong khi đó, Lạc Thiên hơn con gái ông tám tháng. Ngày ấy các bác sĩ kết luậnông không có khả năng làm cha nên khi biết tin vợ mang bầu ông đã tin tưởng vàonhững phương thuốc cả đông lẫn tây hữu hiệu, rằng ông trời thương mình, mangtheo niềm tin đó đến tận bây giờ.

- Em đang đọc gì mà cười khúc khích thế? - Lạc Thiên gõ cửa nhẹ nhàng, cầmtheo hai tách café.

- Anh à, hài hước quá, em đang đọc bản thảo của Đông Kỳ, một nữ tặc nổi loạn vànhân viên đặc vụ hậu đậu, vài rắc rối xung quanh cuộc sống của họ. Anh ấy lànhà văn mà còn nhầm lẫn vài chỗ L và N, cả G và NG, kể cũng lạ, thế mà chị Vylại học chính tả từ anh ấy! - ứng với mỗi trang chữ của Đông Kỳ, Nhược Lam tỉmẩn nghiền ngẫm từng chút một, sửa những lỗi lặt vặt trong bài.

-... Học chính tả? - Lạc Thiên không sai khi khẳng định Khả Vy quen biếtTriệu Đông Kỳ, ngay cả Nhược Lam cũng biết mà anh lại không.

- Thì chị Vy vẫn còn chưa quen ngôn ngữ mẹ đẻ, hi hi, em nghĩ anh làm gia sưcho chị ấy còn hơn để anh ấy!

- À ờ! - Lạc Thiên xoay ghế ngồi xuống bên cạnh, ngoài thầy Viên dạy lái xe,thầy Hàm dạy nhảy và một vài người chỉ giáo cách nấu ăn ra đâu cần thiết phảithuê một người dịch thuật và giảng giải vốn từ cho cô ấy. Màn kịch về hai conngười xa xứ đâu đến nỗi cần quá chân thực. - Em biết họ quen nhau ư?

- Lạc Thiên, kể từ ngày cháu lấy vợ không thấy sang chơi chỗ Nhược Lam đâu nhé! - Ông Trịnh chủ định đi vào văn phòng con gái, ông vẫn nở nụ cười chào đóncon rể của quá khứ.

- Tại dạo này cháu bận quá, không có mấy thời gian!

Cũng chưa bao giờ ông để mắt đến nụ cười vụt tắt của bọn trẻ khi đề cập vào vấnđề này. Nhược Lam chuyên tâm vào tập tài liệu, Lạc Thiên uống cạn cốc nước.Chợt ông tìm thấy ở chúng có điểm giống nhau kì lạ. Thuở bé chúng vẫn hay mặcnhững bộ đồ song sinh, hai đứa trẻ xinh xắn quấn quýt lấy nhau. Buổi bình minh,mặt trời mọc, nhưng một ngày, mây đen vô tình ngăn cách, trời u ám, tối tăm.Ông vẫn luôn thích nhìn vào đôi mắt sâu của con gái, rất nét, rồi có lúc ôngnhận thấy sự sắc cạnh trong đôi mắt người mà ông coi như con trai, hao hao.Thật lạ!

- Bác có một chi nhánh lớn đang cần người lãnh đạo, hay cháu qua chỗ bác đỡ đầngiúp. Họ Cao tốt số đã có Lạc Trung và nhiều người khác nữa, nhà này có mỗi côcon gái thật chẳng biết tìm ai tin cậy hơn! Lạc Thiên, cháu...

- Dự án Đại Long hợp tác giữa ba nhà cháu gánh đã nặng lắm rồi! Vấn đề bên ấycháu sẽ chịu trách nhiệm giúp công ty mình, còn chuyện quản lí chi nhánh thìchắc cháu xin phép từ chối. - Lạc Thiên đổ nước lọc tiếp tục lần uống thứ hai,anh không muốn đào sâu vào vấn đề này, sẽ thật có lỗi nếu chiếm giữ tài sản lớncủa nhà họ Trịnh.

- Ha ha, bác đùa thôi, cháu phải làm những việc lớn chứ canh giữ cái chi nhánhcủa nhà ta làm gì! - Sau đó ông đẩy cửa rời đi, việc Cao Lạc Thiên từ chốitiểu thư cao giá như Nhược Lam hẳn có uẩn khúc.

- Em đừng suy nghĩ quá nhiều! - Là khuyên Nhược Lam nhưng anh còn tơ mòng hơncả. Ý của ông Trịnh khiến anh nghĩ tới huyết thống, anh sẽ bảo vệ cô đến cùng,vì đối với anh một giọt máu đào là vô giá.

*

Trên trang mạng khu vực với số lượng người truy cập không nhiều, rò rỉ thôngtin về mối quan hệ lén lút của người thừa kế tập đoàn lớn với “búp bê cao cấp”.Không hề có bất kì dẫn chứng cụ thể cho bài báo mạng nhưng ngòi bút sắc nét vàchuyên nghiệp, khai thác triệt để cấp bậc giữa vai vế của đồng tiền và sắc đẹp.Có không ít tập đoàn hưng thịnh trong phạm vi quốc gia, người thừa kế chủ yếulà con trai nối dõi, cái khôn của kẻ cầm bút là bóng gió, trúng ai thì trúng,vừa giật típ vừa vô can.

Điều đáng bàn ở đây, một cây viết gạo cội không có chuyện đặt đứa con tinh thầnvào tay các nhà truyền thông non nớt. Họ tài giỏi nên có quyền tự định giá tiềnnhuận bút.

Cái dở ở chỗ các nhà báo luôn nhăm nhe những sự kiện nổi bật, và thổi phồngthành một quả bóng căng tròn, từ đây một bộ phận không ít giới truyền thông rasức thám thính. Giới săn tin mổ xẻ, bóc tách từng chi tiết, và dần già sàng lọcxác minh danh tính.

Một thế lực khác nhanh chóng mua chuộc lại những biến cố, tuy nhiên ngầm định,các nhà báo vẫn tiếp tục rỉ tai nhau tuyên truyền. Nghi vấn đặt ra, thế lực đótự tung tin và ngăn chặn miệng lưỡi xã hội. Có khả năng bài báo không nhằm mụcđích kiếm lời mà đề cập và chỉ trích tới những người đã được sửa tên nhắc đếntrong bài.

Chương 12.6: Vén bức mànsự thật

Lạc Thiên đem nguyên suy nghĩ trong đầu đặt vào cuộc nói chuyện lần nàyvới Khả Vy, anh đã đang quá ích kỉ lạm dụng kết tinh trong cuộc hôn nhân màchưa thử một lần đặt vào vị trí của cô gái mới mười tám tuổi. Ở lứa tuổi đóviệc có chồng rồi thì sinh con là quá sớm, đâu đã nếm trải những mặn ngọt củatuổi đời mênh mông, cũng đâu được hưởng tháng ngày sống vì bản thân. Lẽ nào vìanh đã nắm tay dắt cô trên con đường quá tắt để ngoảnh lại không còn gì nhớnhung.

- Chúng ta chỉ ở ngoài một lát thôi anh nhé!

- Ừ, một lát thôi. Giờ nghỉ trưa của anh cũng không dư giả - Lạc Thiên vang lêngiọng trầm ấm chững chạc, đã lâu đôi mắt chưa dịch chuyển, vẫn đang ngắm nhìnkhuôn mặt non nớt của Khả Vy - Em dùng cơm đi!

Cô có khuôn mặt bầu bĩnh, hàng lông mi không dài, sống mũi không cao và thânhình mảnh khảnh. Mỗi lần xuất hiện cùng anh, nếu thiếu sự chuẩn bị của ngườikhác, cô quẹt một lớp son đơn điệu trên nền phấn phớt hồng. Anh vẫn hay dùngánh mắt giễu cợt trước làn môi nhoen và lớp mỹ phẩm cao cấp bao phủ làn da hạngtrung ấy. Đâu hay đến giây phút này anh mong muốn gắn bó với chúng biết nhườngnào. Có phải cô sợ anh mất thể diện nên đã ngồi rất lâu trước gương để tô tô vẽvẽ, kì công rồi lại tẩy trang bắt đầu lại. Họ nhồi nhét những kĩ năng trở thànhCao thiếu phu nhân cho một cô nhóc trẻ người non dạ, buộc cô ấy tự mình vùngvẫy, cựa quậy khó nhọc, nhưng cũng chẳng làm tâm hồn cô ấy lịch thiệp và cungkính anh như một đẳng cấp trên hẳn.

- Anh cứ nhìn em và cười cái gì thế? Trông không có chút thiện cảm nào cả!

Lạc Thiên quay mặt sang chỗ khác, liếm môi và trở về đối diện với cô.

- Này nhóc, anh trong mắt em là như thế nào?

- Nhóc? Đúng là câu hỏi ngớ ngẩn từ kẻ tự kiêu! Anh đừng nghĩ em sẽ cho rằnganh hoàn hảo như những gì nghe được từ lời nịnh bợ của người khác nhá. Anh thìcũng xinh trai - vì anh gọi cô là nhóc - xấu tính, cục cằn đôi lúc, tham ăn nhưbò mộng, cũng có tài đấy, hơi bị... giống tuổi con giáp của anh, à, có một ưuđiểm,... kể ra cũng... đáng yêu.

- Đúng là đồ bà cô khó tính! - Lạc Thiên vươn tay véo má cô - Anh không đángyêu mà cực kì cuốn hút, ai dính vào anh là không có lối thoát…

- Anh có một nhược điểm lớn là khoe khoang! - Thi thoảng Khả Vy lại để ý tớichiếc đồng hồ trên tay Lạc Thiên.

Anh hiểu rằng cô sợ đối diện với gia đình mình, sợ đến nỗi mà ăn một bữa cơmvới chồng thôi cũng không rời khỏi giới hạn thời gian. Nói rằng muốn dẫn cô đimột lát, bà quản gia dù ưng thuận nhưng ngượng ép, thế thì hỏi làm sao cô gáibẻ nhỏ này thoải mái. Một điều anh muốn biết, rất quan trọng, cô ấy đang lặngthầm đốt cháy bản thân để nuôi dưỡng ngọn lửa trong anh, liệu vì trách nhiệmvới bé con hay còn có thêm anh?

- Khả Vy, em… có muốn… sinh em bé không?

Khả Vy ngừng việc nghiền thức ăn, cô mím môi trước câu hỏi bất ngờ, rất thực màcâu trả lời luôn là ảo.

- Em không hiểu ý anh... - lẩn tránh, lòng vòng, rồi sẽ đi về đâu?

- Nếu...giữa chúng ta chẳng thể hạnh phúc, em và con sẽ đau khổ - Anh khôngnhắc tới mình vì anh nhất định là người có hậu nhất, anh thương con cũng nhưngười vợ này, thương bằng lòng biết ơn và tình yêu chân thật. Nhưng, ngộ nhỡ côấy không thể nảy sinh tình cảm với anh thì sao, tất cả chỉ vì muốn gây dựng giađình cho sinh linh bé nhỏ mà khép mình gò bó. Điều ích kỉ của anh chính là ởđây, anh mong muốn bé con chào đời biết nhường nào, lại chưa từng hỏi xem cômuốn gì? Có hay chăng muốn chung sống với người chồng là anh?

- Chẳng thể ư?

- Trước mắt em là anh, gạt bỏ hết những gì ngoài con người anh ra, em hãynói... chúng ta có thể tiến đến tình yêu không? - Khả Vy ngốc, em đặt mình vàocon tim đi, nghe xem nó mách bảo gì, đừng quan tâm tới ai hết ngoài anh, kể cảcon, giữa anh và em sẽ chung nhịp đập hay mãi mãi không dung hòa. Con tim anhdễ điều khiển lắm, nó có thể chậm lại để đợi em hay gấp gáp đuổi theo em, và nómuốn một ngày được nhìn thấy mái tóc bạc trắng của em dựa vào ngực anh.

Khả Vy chớp mắt nhiều lần, cô cúi gằm, hơi thở phả vào tim:

- Làm sao mà được chứ! - làm ngơ những thứ anh sở hữu khác gì đi dưới trời mưamà không ướt, bỏ qua chỗ đứng của anh cũng như đi bộ lên Mặt Trăng, tháo gỡkhoảng cách khó như đóng băng kim đồng hồ. Tất cả đều chẳng thể xảy ra nên côkhông còn dám ngẫm đến câu hỏi của anh. - Nhưng em muốn là kỉ niệm đẹp tronganh,... đừng lạnh lùng với em!

Ngay từ đầu họ đều có chung suy nghĩ, tuy nhiên đâu hay thứ mà nửa còn lại cần.Lạnh lùng chưa hẳn là đi lướt qua nhau, cô rồi sẽ biến mất khỏi thế giới củaLạc Thiên, lạnh lùng khi ấy chính là bị lãng quên.

Ra đến bãi đỗ xe, cô luồn một vòng tay ôm chặt anh. Cái ôm từ đằng sau cuồngnhiệt cảm xúc, từng ngón tay giữ lấy thân áo sơ mi, nhẹ nhàng một câu nói:

- Em sẽ được yêu anh...! - trong tâm hồn, hiện tại, ngày mai, và sẽ là hồi ức.

Là yêu, cảm giác này đích thực phải là yêu. Làm sao mà được chứ bởi đã trởthành điều đúng đắn.

Lạc Thiên đứng chùng chân đón nhận từng luồng khí đi vào da thịt, nồng nànquyến luyến. Cái ôm này thay cho mọi lời nói, anh không đặt tay lên vòng tay cômà dùng chính cuộc đời gửi ngắm vào ấy. Em thừa nhận rồi nhé, em là tài sản củaanh!

Lạc Thiên nghe tiếng thùm thụp qua lồng ngực, đâu có gì phải ngại khi để cho côấy biết tiếng lòng của mình nữa, buộc miệng cất tiếng:

- Bà xã, mối tình đầu của em là Triệu Đông Kỳ à? - Cho dù có thật như những gìcô đã nói, vì thất tình mà lấy anh, dù giấu giếm quan hệ với người khác thì anhsở hữu ngôi vị chồng của cô rồi, đâu còn gì đáng bận tâm.

- Là cha của dê con! - Khả Vy dụi đầu vào tấm lưng anh, bé con của cô là mộtsản phẩm giả tạo nhưng chứa chan ý nghĩa, là chất keo vô hình gắn kết cô vớingười đàn ông này.

*

Lái xe đưa Khả Vy về nhà, tiếp đó Lạc Thiên tới đón Nhược Lam. Trên xe, haingười có trao đổi về một số việc riêng tư. Con phố ngày trước và bây giờ đã cónhiều đổi thay, nhưng vẫn là lối đi họ từng qua.

- Anh dự cảm cha em dường như đã phát hiện ra điều gì đó nên để hai bên giađình nói chuyện!

-... Họ sẽ nói tới chuyện kết hôn của chúng ta! Lạc Thiên, anh vẫn ổn chứ?Em luôn áy náy vì thận phận mình, tại em anh lấy Khả Vy phải không? - Sao dùđổi ngôi nhưng giữa hai người vẫn là tri kỉ, chẳng thể dối được lòng nhau.

- Anh không phủ nhận nhưng cũng không hoàn toàn thừa nhận. Cha chúng ta, ông ấyđối với nhà họ Cao chưa thực lòng. Mà ông ấy rất thương em! Ông mong được gọiem một tiếng con, dẫu là con dâu. Ông mâu thuẫn và đấu tranh rất nhiều. Chuyệnchúng ta là nỗi day dứt nhất của ông, ông cho rằng chúng ta chưa biết, phản đốirồi lại đồng ý và định cho chúng ta một đứa con, chính là con của Khả Vy và anh- Lạc Thiên cười ngượng.

- Cha anh... ông ấy nghĩ sai hết rồi, làm như thế không đúng đạo lí, Khả Vy sẽlà người đáng thương nhất, và chúng ta mù quáng ôm giữ kỉ niệm, làm sao trở lạinhư xưa phải không anh! Là phận con em không trách được bậc sinh thành... Xưanay anh trai và em gái đâu có thể... - Nhược Lam biết Lạc Thiên muốn truyền đạtđiều gì, anh mong cô đừng giận cha đẻ, ông ta luôn muốn mọi điều tốt đẹp chođứa con ngoài mang này. Nếu như cô không biết, Lạc Thiên không biết thì cả haiđều có cuộc sống gia đình đầm ấm bên nhau. Nhưng rất tiếc, mẹ đã nói cho cô hayđể đi tới chấm dứt tình đầu.

-... Anh chỉ biết nói rằng, thật tiếc cho Lạc Thiên và Nhược Lam ngày ấy! -Lạc Thiên dừng xe, cả hai hướng mắt về cơn nắng phía trước, bỏ lại sau lưngnhiều thứ quan trọng.

Họ đều không thể tưởng tượng nổi trái tim mình không còn thuộc về nhau, tìnhyêu ở trong cái bao của tất cả, nó làm sao nuốt chửng mọi thứ được. Nên yêu rồisẽ quên và quên rồi sẽ được yêu một lần nữa,...

- Gia đình chúng tôi rất tiếc vì cuộc hôn nhân giữa Lạc Thiên với Triệu Khả Vy,con bé còn quá trẻ, nó ngốc nghếch yêu Lạc Thiên và... chúng tôi không thể đểcho đứa con của người bạn thân thiết nhất, Triệu Tấn bị lời ra tiếng vào, nênbuộc Lạc Thiên phải chịu trách nhiệm vì tuổi trẻ bồng bột. Nhưng kể từ ngày kếthôn, Khả Vy không hợp tính khí Lạc Thiên, con bé muốn ra đi, nó thuyết phụcchúng tôi sinh con rồi ly dị.

Lạc Thiên không lường được những lời lẽ sắp đặt của Cao phu nhân, ngồi cạnh bênNhược Lam, anh cố tỏ ra bình tĩnh theo dõi. Bà đã thay đổi từng mốc thời giantrong lời nói, sắp xếp lại chúng theo cách ràng buộc anh và sẵn sàng đẩy phầnnhục nhã về con dâu hiện tại. Bà còn chưa hỏi ý kiến của anh và Khả Vy nữa kìa.

- Cho đến ngày hôm nay chúng tôi mới nói sự thật với gia đình, Nhược Lam con,con không trách Lạc Thiên chứ, nó chỉ là một người chưa trưởng thành...

- Bác à, cháu...

- Ta biết hai đứa yêu nhau từ lâu rồi, nhưng ta cũng không đành để Khả Vy bịngười đời phỉ báng, nạo thai là chuyện thất đức. Con hãy chờ vài tháng nữathôi, chúng ta sẽ thành đại gia đình. Đám cưới của con và Lạc Thiên sẽ quy môhơn trước, và con mới thực sự là con dâu thứ nhà họ Cao. Khả Vy sẽ để lại đứatrẻ cho cả hai. Với lại... chuyện này thật tế nhị nhưng ta sợ hai đứa không thểcó con được nên... con à, con của Lạc Thiên cũng là con của con phải không?

Lạc Thiên vo chặt tấm khăn ăn trong tay. Đi theo suy luận này, Cao phu nhânhoàn toàn chưa biết gì hết. Bà cho rằng cha của Nhược Lam hiếm muộn nên chuẩnbị cho anh một đứa trẻ trước khi kết hôn với Nhược Lam. Còn cha anh, ông Trươnglại vì biết giữa người cùng huyết thống không thể sinh con bình thường nên toànquyền hạ thấp danh phẩm của Khả Vy. Anh cảm thấy tủi thân cho cô vô cùng, bịchà đạp dễ dàng quá.

Ông Trịnh biết yếu điểm của con gái- nếu đúng Nhược Lam là con ông- thì xácsuất làm mẹ của cô rất thấp. Hẳn sau khi kết thúc với cô gái kia rồi thì NhượcLam phải được tôn trọng như người vợ duy nhất của Lạc Thiên. Đúng là ông nghingờ về việc tại sao Nhược Lam không thể lấy Lạc Thiên, nhưng lời Cao phu nhânnói như thế thì cũng an tâm hơn.

Nãy giờ người phớt lờ mọi truyện lại là người quan tâm nhất, ông Trương ra vẻgắp thức ăn cho từng người nhưng lo lắng tột cùng. Cao phu nhân đã vì ông quánhiều, nếu giờ biết ông đã từng lừa dối bà từ rất lâu rồi, liệu bà có chấp nhậnđược không, lại còn vấn đề huyết thống quanh đi quẩn lại, để hai anh em ruộtkết hôn đó là điều xã hội lên án, nhưng ông không tìm được tia ánh sáng khảquan.

- Con và Khả Vy tuyệt đối không ly dị cho đến khi bé con đủ lớn! - Lạc Thiênkhẳng khái tuyên bố. Giải pháp tình thế cho cái lao đã phi đoạn dài. Anh chẳngthể để Khả Vy tiếp tục bị xem thường, lại càng không vạch trần mấu chốt cùngNhược Lam, bé con lại được đưa ra làm cầu nối - Giai đoạn đầu đời quyết địnhkhông nhỏ tới nhân cách của trẻ, bé con cần có tình thương của mẹ hơn bất kì ai! Và không người phụ nữ nào nhẫn tâm rời bỏ cốt nhục, con của con, con có tráchnhiệm và quyền được nuôi dưỡng cả hai người ấy.

- Con cũng đồng ý với anh Thiên, có thể Khả Vy vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo, khisinh cháu rồi tình mẫu tử sẽ giúp cô ấy hoàn thiện nghĩa vụ với gia đình. Dạonày, con trai của chú Vũ có ý với con, con...

- Chúng con đã chia tay thật rồi! - Lạc Thiên thay lời Nhược Lam. Để từ chốiđiều kiện gia đình họ Trịnh rất khó, vì thế nên để chính cô đẩy anh ra và đặtVũ Gia Minh lên trên.

Cao phu nhân nheo mày, bà đương nhiên khó chịu. Nếu không là Nhược Lam, thì ítnhất cũng phải thiên kim lá ngọc cành vàng, còn Khả Vy vẫn là con tốt trongnước cờ chẳng hơn. Ông Trương trước khi tới mới nói bà biết ngày trẻ ông Trịnhcó sức khỏe không tốt về việc nối dõi, nên trước đám cưới của Lạc Thiên, bà vẫnsuy nghĩ một cô dâu hoàn toàn có đủ phẩm hạnh mang thai dòng máu nhà họ Cao váccái bụng giả là vô lí. Rồi biết giải thích thế nào cho Nhược Lam hiểu đứa bé từđâu mà ra, là em trai của chính người chồng ư?, thật mất mặt, hơn nữa có chắcNhược Lam sẽ giữ kín trước Lạc Thiên khi mà giữa cả hai không hề có dối trá. Bàcần gì một đứa trẻ con ngây dại, chỉ vì ông Trương, người mà bà vẫn còn vẹnnguyên tình yêu cần duy nhất một điều giản dị, nên bà đứng ra lo liệu mọi thứ.

Sẽ thế nào nếu Lạc Thiên phát giác và mất lòng tin nơi bậc cha mẹ, chính điềuđó khiến bà phải chọn cô con dâu thấp kém, điều khiển cô ta với uy quyền củađồng tiền.

Chương 12.7: Vén bức mànsự thật

- Thân lừa ưa nặng! Cô cố tình không hiểu vai trò của tôi tới sống ở cáinhà này là gì hả? Cô... - chất giọng chuyển dần về khuyên nhủ - Khả Vy này,thật ra tôi cũng vì đồng tiền bát gạo mới phải trở thành cái gai trong mắt haingười. Có thể cô nghĩ tôi nhỏ nhen, già cả khi phản đối gay gắt những chướngmắt giữa cô và cậu chủ, tôi thừa nhận. Chân tình, cô chẳng làm gì để tôi khóchịu cả, là tại ngay cả cái bàn đạp tiến lên cô cũng không mua được, còn cậuchủ đâu chỉ có nhiều tiền và chỗ đứng hơn hẳn chúng ta, mà ngoài ra cậu ấy cònchịu rất nhiều áp lực, trách nhiệm với người bên ngoài. Con nhà giàu là phảilấy con nhà giàu, điều đó vừa có lợi cho tài sản của họ, lại vừa tạo điều kiệnphát triển cho nền kinh tế, đấy cô xem, như thế sẽ mở ra ấm no cho bao người.Cứ cho rằng vì tình yêu, cậu chủ lấy một người từ cô nhi viện, nhưng đến saunày, tôi e cô không thể chống đỡ nổi những thị phi và lời khinh thường của nhàchồng. Vợ chồng về lâu về dài sống với nhau bởi tình nghĩa, tình yêu chỉ đơmbông kết trái những tháng ngày đầu tiên thôi. Đến khi cô 25, rồi 30, có biếtbao nhiêu cô gái trẻ tuổi, đẹp đẽ, liệu cô đủ khả năng níu giữ hay không. Màhơn nữa người cậu chủ yêu có phải là cô, cô chắc chắn cậu Lạc Thiên thương mìnhkhông, hay chỉ nhất thời thoáng qua?! Tôi đã từng qua cái tuổi bồng bột trẻdại, đương nhiên cũng từng mơ mộng viển vông, nhưng nghe tôi này, đừng để lỡchuyến tàu của cuộc đời, để mọi chuyện lỡ làng thì cô là kẻ thiệt thòi nhất.Nên biết điểm dừng để chuẩn bị cho tương lai. Hiểu không?

Lấy nhu thắng cương, bà quản gia thuyết giải cho Khả Vy bằng lời lẽ từ đáylòng. Càng cấm càng vô ích, khuyên răn cho cô ta tỉnh ngộ là làm việc tốt chứkhông hề xấu xa. Cô gái này đúng như lời quản gia Tôn, khá biết điều và thẳngthắn, việc cô ta tự động lau dọn nhà cửa, làm theo mệnh lệnh của bà cho thấycái chân chất, hiền lành và thấu hiểu thân phận nhỏ bé. Cái tin nhắn bà có thểhiểu vì quá bức xúc nên cô ta mới nói với cậu chủ, phần vì bà cũng sai khi tựđộng xem thư cá nhân của người khác. Cô ta trẻ con, bà không nên so đo như vầy,nhưng cũng nên để cô ta ý thức được chuyện tình cảm.

- Cháu xin ghi nhớ lời bác căn dặn ạ! - Khả Vy đan ngón tay vào nhau, môi cômím chặt đến nhợt nhạt. Cô lại làm sai mất rồi.

- Giờ ta đi gặp Cao phu nhân, ta sẽ không giấu bà ấy những gì đã nhìn thấy ngàyhôm qua!

Khả Vy sợ sệt ngửa mặt lên nhìn bà rồi lại cúi rạp, ánh mắt thể hiện rõ néthoang mang. Nụ hôn ấy mang tội tình gì sao, lén lút và không được công nhận, côdù gì cũng là một người vợ của Lạc Thiên mà. Chợt cô đứng người khi nhận ra consố một trước danh từ người vợ, thế liệu còn người thứ hai chăng? Rồi cô đãquên chữ “hờ” - bộ phận quan trọng nhất của ngữ nghĩa.

Ngốc nghếch, ai cho phép cô quên bản thân hèn kém, càng không được quên Ngưutầm Ngưu. Cô to gan quá rồi, dám mơ tưởng hão huyền cơ à!

Nếu một ngày không còn được ngắm nhìn bóng dáng Lạc Thiên xách cặp đi làm, rồitrở về với nụ cười trên khóe môi... Tan biến những niềm hân hoan được giáp mặtanh, vui đùa và tận hưởng khoảnh khắc dành cho nhau... Nhỡ đâu anh không cònmuốn tranh giành đồ ăn với cô nữa... Lỡ một ngày hai từ Khả Vy nằm ngoài conngười anh... cô biết phải làm sao đây?

Chỉ mình Khả Vy đơn độc thôi, chẳng có chỗ dựa nào hết, chân cô nhũn xuống nhưcầu xin sự ban ơn của bà quản gia. Cô sợ bị bỏ lại, là chống vắng, cô quạnh,phiền muội, tiếc nuối, đau đớn giằng xé, hành hạ thân xác và tâm hồn. Khi đónỗi nhớ toàn quyền sai khiến cô gặm nhấm quá khứ như một con bò sữa chăm chỉnhai cỏ. Mệt nhoài, ác mộng, dữ dội,...

Vì tình yêu sai trái, sẽ đến lúc Khả Vy không còn mang họ Cao nữa... Thế nhưngcô sẽ vẫn đợi chờ vòng tay ấm, hy vọng cái siết chặt mong manh, còn hoài nhungnhớ dù biết hạnh phúc không thể quay lại, mãi mãi không thể.

Bà quản gia từ từ quay đi ra cửa, nói hay không là quyền của bà. Một người quảngia đâu có nghĩa máy móc tuân theo đúng những gì người chủ yêu cầu, cũng cầnlàm việc theo tình cảm.

*

Lạc Thiên mang một số tài liệu về nhà nhằm kết thúc giờ làm việc sớm, anh ghéqua một cửa hàng hoa và chọn chùm bi nhờ người bó lại thành đóa. Trước nay hoabi chỉ để trang trí cùng những bông hoa muôn màu to đẹp khác, nhưng anh muốnchúng được tôn vinh kể từ giờ. Hoa bi không thơm, bé tẹo... lại rất đặc biệt.

Anh muốn làm cho người phụ nữ của mình hạnh phúc, phải rồi, anh đã chưa nói côbiết Nhược Lam là gì của mình, từ giờ bất kì điều gì cô muốn biết anh sẽ trảlời hết. Lạc Thiên không để ý tới cột xăng xe đã chỉ về vạch E, đi tới gần ngõxe có dấu hiệu khó lái, anh táp vào bên đường kịp lúc động cơ ngừng hoạt động.Đi bộ về nhà, anh để gánh lo vật chất lại, Khả Vy hẳn vui biết mấy khi nhìnnhững đóa hoa này.

- Hôm nay Lạc Thiên hỏi em anh là mối tình đầu của em à, anh ấy thật ngốc, emchỉ nói dối là vì thất tình mới lấy anh ấy mà cũng tin!

- Nghe giọng em nghẹt mũi, trời này mà ốm à? Hay đang khóc? Vậy em trả lờithế nào? Cậu ta đúng là.. ha ha!

- Không, em hạnh phúc quá nên rơi nước mắt một ít, giọng bị khản. Em bảo là chacủa dê con! - Khả Vy kể lại với đôi mắt buồn man mác hé nở hy vọng nhỏ nhoi.

Triệu Đông Kỳ nhìn vào nội dung viết cho những ngày “cuối đời” của Khả Vy màthương xót, anh đi cùng tưởng tượng của cô để xoa dịu:

- Bé dê con của hai người được mấy tuần rồi? Nhớ ăn uống đầy đủ vào nhé!

- Tại anh hết đấy, em mang tuần thứ bảy đây này, tự nhiên lại ném cái túi củaem đi! - Khả Vy xoa bụng, những lời động viên tiếp thêm bên cô nghị lực dù vẫnbiết đâu mới là sự thật.

Triệu Đông Kỳ ngập ngừng một lát, thường thì đến tháng thứ năm bụng mới lộ rõ,sự chuẩn bị này là quá sớm:

- Lạc Thiên đối xử với em thế nào? Có bắt nạt không?

- Anh ấy chăm em như trẻ con ấy! Hì hì! - Khả Vy đong đầy cảm xúc, nụ cười nởtrên bờ vực thẳm, chênh vênh, - Nhưng... em không muốn lừa gạt anh ấy đâu... emsợ lắm, sợ mình sẽ làm đau anh ấy, Lạc Thiên thương con biết nhường nào! -dòng nước chảy đẫm con tim tràn ra đôi bờ mi, úng ngập hy vọng.

- Cô em ngốc, rồi em chết và Lạc Thiên nuôi con,...

- tàn nhẫnkhi phải nói ra những lời này, nhưng là độc ác khi lừa bịp bằng ảo mộng, TriệuĐông Kỳ chọn thay cô.

- Đông Kỳ, em là kẻ xấu phải không? Dựa vào tình phụ tử của anh ấy mà bon chentrong ngôi nhà này, nếu Lạc Thiên phát hiện chúng ta... nói đúng ra là vì emtham tiền mà...

- Anh không cho phép em nói mình như vậy!

- TriệuĐông Kỳ nói xen ngang

- Em khôngđược hạ thấp bản thân, em là kẻ bị hại, em không có lỗi, nhà họ Cao đâu cho emquyền lựa chọn, hãy lạc quan lên, anh tin chắc nếu mọi chuyện vỡ lở, Lạc Thiênsẽ không thể trách em được, còn kế hoạch hiện tại quá hoàn hảo để mãi là ẩn số! Sống cho tốt vào em nhé, em chỉ có sáu tháng nữa thôi... Alo, em còn nghe anhnói không?

- Lạc... Lạc Thiên, anh về từ lúc nào đấy?

Khả Vy thả tuột chiếc điện thoại, nó rơi xuống chân rất mạnh mà không hề có cảmgiác đau. Cô vội vàng nhặt lên ngắt cuộc thoại, ngăn chặn những tiếng đầu dâybên kia vọng lại dù âm lượng nhỏ.

Cô ngồi bên chiếc bàn trong phòng bếp, đứng từ chỗ Lạc Thiên hắt về phía cônhững tia lạnh toát người, giống như cô đang quay lưng lại toàn thế giới.

Chương 12.8: Vén bức mànsự thật

< Đến giờ mình vẫn chưa giữ lờihứa được với các độc giả.

Chap này mình viết với cảm xúc rất nhiều, mong các bạn đọc thật kĩ và hình dungnhé, có lẽ dạo này mình quen viết theo lối hài hước nên chưa trở lại với quỹđạo vốn có, độc giả giúp mình lắng đọng nha. Dù thực sự nhập tâm vào Khả Vynhưng mình không thể truyền đạt hết những suy nghĩ của cô ấy được. Đêm trướcmình đã rơm rớm nước mắt và nhói đau thật sự thay, nguồn cảm hứng hệt như nhữngngày mình bắt đầu viết, nhưng vẫn khó quá ah...

Từ giờ mình sẽ đề tên chương lên đầu để tiện cho việc theo dõi của các bạn. Vớimình, bất kì độc giả nào cũng vô cùng đáng quý, luôn cần trân trọng suy nghĩcủa các bạn. Bởi bắt đầu từ con số 1, mình có 1 thính giả đã nghe tường tậnnhững gì mình kể và khởi động thói quen viết truyện hàng ngày nhờ bạn ấy! >

- Lạc... Lạc Thiên, anh về từ lúc nào đấy?

Khả Vy thả tuột chiếc điện thoại, nó rơi xuống chân rất mạnh mà không hề có cảmgiác đau. Cô vội vàng nhặt lên ngắt cuộc thoại, ngăn chặn những tiếng đầu dâybên kia vọng lại dù âm lượng nhỏ.

Cô ngồi bên chiếc bàn trong phòng bếp, đứng từ chỗ Lạc Thiên hắt về phía cônhững tia lạnh toát người, giống như cô đang quay lưng lại toàn thế giới.

- Hoa cho vợ! - Lạc Thiên chìa đóa hoa trước mặt bằng ánh mắt, bờ môi thathiết giảm một phần, câu nói mở đầu cũng rút ngắn tối đa.

- Tặng em? Cảm ơn anh nhé! - cô đón lấy mà mắt không rời khỏi khuôn mặt anh.

- Quản gia không ở nhà à? - Anh không còn muốn nhìn thẳng về phía trước nữa,góc nhìn thay đổi ngoài khía cạnh tình thân.

- Dạ, bác ấy có việc ra ngoài - những sự việc liên tiếp làm bộ não của cô trongtình trạng căng dồn, lo lắng tột cùng. Cô khép nép tôn thờ dối trá, lấp liếmtrước anh hệt một tín đồ.

- Nắng nóng ghê, em không rót nước cho anh ư? - anh chưa nhìn thấy cô cười khinhìn đóa hoa bi.

- Dạ, em lấy ngay bây giờ đây, anh uống café đen nhé, em cho nhiều đá giảinhiệt - lúng túng đặt đóa hoa sang một

bên rồi cô gấp gáp pha nước như phục tùng yêu cầu của đế vương.

- Em tìm gì ở ngăn mát vậy? Đá ở tầng trên và café trong hộc tủ!

- Dạ, em... lấy nước lạnh!

Khả Vy cuống quýt pha cho Lạc Thiên một ly café đen có đường. Anh không buồnnhắc nhở vị ngọt lạ lùng trong ấy, uống một hơi cạn, còn lại vài ba cục đá chưabị tan và hạt đường lắng đọng.

*

Trời về đêm, Lạc Thiên mệt mỏi xoa đầu, bật dậy thở dài. Cuộc điện thoại chiềunay của Khả Vy với Triệu Đông Kỳ làm anh nhức nhối không yên. Cô nói gì mà lừagạt anh, rồi mang bầu tám tuần, có điều gì uẩn khúc đằng sau những thứ anh chưatừng được biết.

Triệu Đông Kỳ, tại sao Khả Vy lại giấu anh mọi thứ về hắn ta. Hắn là người bạn,người thân hay là tất cả, đến lúc này anh thực sự bận tâm đến quá khứ của cô,hắn có chắc chỉ là một kẻ dạy ngôn ngữ thông thường hay có quan hệ mờ ám.

Con mới chỉ hơn bốn mươi ngày tuổi thôi, phép chia cho bảy làm sao ra tận támđược. Lạc Thiên mở công tác đèn, đau đáu nhìn vào bức ảnh đen trắng chụp hìnhhài thai nhi, điều anh cố suy nghĩ... là không có sự nghi ngờ nào cả.

Thế nhưng, anh đã từng trông thấy Triệu Đông Kỳ đi vào nhà sách Mẹ & Bé,lật những trang kiến thức mà bậc cha mẹ quan tâm. Hỏi anh vững vàng tin tưởngcô bằng cách nào đây?

Giữa anh và cô, ai mới là kẻ lạnh lùng nhất?

*

Bà quản gia thức dậy thấy chiếc gối bên cạnh được đặt cẩn thận, ráp giường trảiphẳng. Bên ngoài vẫn còn chưa có tiếng xe cộ, đâu đó là tiếng gió luồn vào bụicây dịu mát, ông Mặt trời vẫn chưa được kéo lên đằng sau ngôi nhà đối diện. Bàđeo kính và chải tóc, đi xuống tầng dưới nhẹ nhàng.

Khả Vy ướt đẫm mồ hôi, giọt mặn chát đi từ thái dương rơi xuống, thấm vào ngực,đọng trên cả lớp silicon. Tay cô đeo găng màu vàng, thoăn thoắt cùng chiếc bànchải đánh rửa bồn cầu. Mái tóc buộc qua quýt nhiều sợi vương lại bị bết chặt,đung đưa trước mặt.

Bên cạnh là chồng quần áo của cô và bà quản gia đã xả nước, không có đồ của LạcThiên. Xong việc lau chùi, cô bắt đầu cho xà phòng vào giặt, bọt lên trắng xóa,quần áo được đôi tay vò kĩ càng.

- Để đồ chốc nữa đem đi giặt ngoài tiệm!

- Bác ạ, cháu làm một lát là xong ngay thôi!... À, tại cháu không quen dùngnước giặt ngoài tiệm, họ dùng nước hoa...

- Ta đâu suy diễn thêm!

Bà quản gia lắc đầu, con bé khờ khạo quá. Chắc nó nghĩ ta bảo nó là con ở, đồcủa chủ nhân thì được chau chuốt chuyên nghiệp, còn đồ của bản thân phải tự làmsạch. Ta đâu chì chiết với nó đến nông nỗi ấy, cũng đâu phân biệt nó như một kẻda đen đến giờ vẫn còn bị người da trắng khinh miệt.

Khả Vy vặn nước sát thành chậu, tránh gây tiếng động to, nước xà phòng dần dầnnhạt.

- Tại dùng máy giặt quần áo dễ bị giãn và bạc màu nên cháu...

- Để đấy ta phơi cho! - Con bé không dám đặt chung đồ cùng cậu chủ đem ratiệm, nó sợ tiêu tốn tiền giặt là hay nghĩ mình không đáng, bà chủ động giúpđỡ.

- Thôi ạ, cháu tiện tay mà bác!

Nó lễ phép đến độ khiêm nhường, sắc mặt xanh xám cùng quầng thâm trên mí mắt.Nó vắt sức lao động cùng kiệt để được cậu chủ thương ư? Bà mặc kệ Khả Vy tranhviệc, luồn áo vào chiếc mắc cẩn thận. Cô chót bị tổn thương rồi và bà không nỡ.

- Xong rồi thì nghỉ đi, vẫn còn chưa tới sáu giờ!

- Mặt trời chưa lên cháu tranh thủ tỉa cây và tưới ạ, lát nữa nắng thì cây còncó độ ẩm - Khả Vy xách bình nước và kéo sắt ra ngoài, bắt đầu chăm bón khuvườn. Đầu cô không lúc nào ngửng lên, nhìn rễ cây bám chắc đất, ngẩn ngơ đôilát rồi gắng hoàn thành việc.

Bà quản gia lại thấy cô lụi cụi lau sàn, trườn cả người để lau dọn từng ngócngách, không dùng cây lau mà lấy chiếc giẻ lượt qua lượt lại các ô voan màutrầm. Mồ hôi vừa rơi xuống đã bị cuốn trôi.

- Này, cô đừng nghĩ làm những điều này sẽ làm tôi động lòng. Tốt nhất thì dẹpđi, thà cô cứ lười biếng như thường ngày còn hơn đóng kịch đảm đang. Ngủ đi,làm những thứ này chỉ tốn thời gian thôi.

Khả Vy dừng lại ngay lập tức, bà có biết cô đau đến nhường nào khi nghe nhữnglời như vầy không. Cô thực sự lười biếng rồi đột xuất chăm chỉ ư, nước mắt trànra không thể kìm được. Cô muốn kêu một tiếng “Mẹ ơi!” như con người gặp nạnnhắc tới vị thần hộ mệnh, mẹ cho cô đi cùng xuống địa ngục được không, mẹ côđâu rồi lại để con gái mắc kẹt ở đây. Dũng cảm lắm cô nuốt lại vào lòng.

Bà quản gia nghĩ sai về con rồi, cả Lạc Thiên nữa, thế thì mẹ có hiểu con khôngạ?

Dù cô có nghĩ nữa, nghĩ mãi về mẹ thì trả lại cô vẫn chỉ là sự im lặng đaynghiệt. Cô đang được làm một người mẹ cơ mà, người mẹ với đứa con là chất hóahọc,… tất cả chỉ có mình cô mà thôi. Thế nên cô muốn chăm chỉ, cầu mong đượcgiữ lại nhà với tư cách một kẻ làm thuê.

Khả Vy lấy vạt áo lau nước mắt, cô thu dọn tất cả và lên lầu, cố gắng khôngliếc nhìn về căn phòng đóng cửa từ ngày hôm qua.

Nhưng bà quản gia chẳng thể nào biết, dù bà cố tình nói như vầy cho cô dừng lạithì trên tầng kia, cô vẫn tiếp tục cọ rửa nhà tắm.

Lạc Thiên bước xuống lầu, trang phục trên người đều nghiêm chỉnh, trừ cà vạtvắt qua cổ. Mùi thơm từ chiếc chảo bà quản gia đang chiên thức ăn đi vào khứugiác, bàn ăn đã bày biện các món khác. Vợ anh, cô ấy ngồi lau đũa trầm tư,dường như cô ấy theo dõi gia đình nhà cá trong bể, đếm số thành viên cá chẳnghạn. Anh đi vòng qua và thả khẩu phần ăn cho chúng, ngoái lại cười mỉm. Khả Vykhông đáp lại, cô xắp đũa theo đôi vào bát, thu hẹp ánh nhìn.

- Chúng ta cùng dùng bữa sáng! - khác với mọi ngày, bà quản gia thường chỉ mờiLạc Thiên thì hôm nay, bà dùng đại từ chung.

Lạc Thiên ngồi xuống, anh ngắm nhìn Khả Vy một lúc rồi gắp thức ăn cho cả haingười đối diện. Khả Vy ăn chậm, bề ngoài cô dùng mỹ phẩm che khuyết điểm, khuônmặt trắng hồng nhưng cổ họng khó nuốt, tim can thắt từng cơn. Thi thoảng côhướng mắt đón ánh nhìn của anh để tỏ ra không có chuyện gì.

Bà quản gia có chút ngại ngần gắp khúc cá nhiều lạc đặt vào bát cô.

- Cháu xin!

Bà cảm giác như mình được đặt trên cả nỗi ám ảnh của cô gái, cô phản ứng mauchóng với mọi thứ nhận được từ bà, như một chú cún bám theo, ngoãn ngoãn.

- Trưa nay tôi không về nhà, bác chăm sóc Khả Vy giùm tôi!

Lạc Thiên chưa định kèm lí do, cô đã ngước lên nhìn anh vẻ sợ sệt vô cùng.

- Anh đi tiếp khách kí kết hợp đồng, mời họ ăn trưa. Chiều tối anh sẽ về, emmuốn ăn món gì không? Trứng đà điểu nhé, tốt cho con lắm!

Nét mặt cô giãn ra, khóe môi cong cong. Anh vẫn còn là Lạc Thiên của cái ômthắm thiết. Anh vẫn nhớ tới cô và gia đình này, chỉ thế thôi đã vui lắm rồi.

Bà quản gia chuyên tâm vào bữa sáng, nhìn con bé dè chừng, không dám thể hiệncảm xúc thật tội nghiệp.

Lạc Thiên trả lời một vài cuộc gọi của nhân viên trong bữa, anh ăn vội hơnnhưng không quên gắp cho Khả Vy. Trong khi bát cơm anh vơi dần thì của cô vẫnđầy ắp, anh cố nán lại chờ đợi cùng kết thúc.

- Anh… phải đi làm gấp thì mau chuẩn bị thôi! - Khả Vy thì thào thành tiếng,cô đặt bát xuống, cùng với bà quản gia đứng dậy theo anh.

Lạc Thiên đi đằng trước, như mọi lần cô sẽ theo ngay sau chào tạm biệt nhưnghôm nay cô lạ lắm, bà quản gia tiến bước nào mới dám theo bước ấy. Anh giơchiếc cà vạt lên nhằm ý nhờ cô giúp.

- Em… bị đau tay, anh tự thắt nhé!

Lạc Thiên vừa bước vào xe, cô đã đi vào trong nhà, không còn đứng nhìn theo xanữa, chỉ có bà quản gia vẫn giữ thói quen hằng ngày ấy.

Khả Vy dọn bát của Lạc Thiên và bà quản gia, đặt số thức ăn còn lại vào một gócbàn vỏn vọn và dùng bữa, cô gắng ăn hết những gì hai người kia gắp cho chứ chẳngthêm gì. Bà quản gia đi vào, cứ như người giúp việc chỉ được phép ăn sau khigia chủ dùng bữa, bà không muốn cô như thế nên ngồi cạnh. Cô ăn vội hơn rồi dọndẹp sau đó.

Bà lại thấy cô lên lầu. Lời trần thuật trên là một buổi sáng của Khả Vy.

Chương 12.9: Vén bức mànsự thật

< Tiếp tục nha các bạn! >

- Tỉ giá biến đổi nhanh quá, đồng tiền nội tệ trượt dài!

Dòng nhữ màu đỏ trên bảng thống kê của sàn giao dịch liên tục thay thế nhau,các con số giảm dần và chiều mũi tên đi xuống xuất hiện hầu hết trên các mãchứng khoán. Tình hình cổ phiếu Countdown rơi mạnh, gây hệ lụy cho đối tác đôibên. Mã 6868 thuộc về Trường Tồn sụt hơn 15%.

- Công ty Countdown tuyên bố phá sản? - Lạc Thiên đề nghị thư kí công ty giảitrí nối máy trực tiếp với người đứng đầu là ông Dương nhưng giám đốc quản lí-người đồng cấp với anh, con trai ông ta lại là người nhấc máy.

- Hệ thống của công ty tôi gặp một vài lỗi kĩ thuật! -

Chính là người bạn tên Long của Vũ Gia Minh, anh ta tập trung tối đa vàoviệc phát hiện sự cố từ máy chủ. Điều đáng nghi ngại hacker đã tung virus vào ổtruy cập để giải mã một vài mật khẩu quan trọng. Tuy nhiên trả lời trước bạnlàm ăn, anh ta không thể nói cặn kẽ

- Cậu hãy trả lời câu hỏi của tôi! - Lạc Thiên theo dõi sát sao từng chuyểnbiến không tích cực của những con số thuộc về hai bên công ty, lo lắng về sựsụp đổ của Countdown.

- Chúng tôi không hề tuyên bố câu nói đó, một vài kẻ đã được thuê để nóinhững điều này. Hơn lúc nào hết, tập đoàn giải trí Countdown cần có sự hỗ trợcủa Trường Tồn, anh có thể lùi thời gian thanh toán dự án Đại Long cho bênchúng tôi được không? Chúng tôi rất biết ơn…

Lạc Thiên hiểu đối tác này rất lớn và khả năng lung lay tài chính không là bàitoán quá khó để giải quyết với họ. Năm tháng hợp tác, Countdown đã thu về khôngít lợi nhuận cho Trường Tồn. Nay họ vào tình thế bấp bênh, dự án này do anh,Tuấn Kiệt và về hình thức là Vũ Gia Minh quản lí chính, gánh vác giùm họ bớtphần nào âu cũng là việc nên làm.

- Tôi sẽ trả lời lại sớm nhất có thể! - Lạc Thiên gác máy, một quyết định saisót có thể dẫn đến những hệ quả nghiêm trọng không tài nào sửa chữa.

Nói về công ty Countdown, thành lập cách đây gần hai mươi năm dưới công gâydựng của Dương Ngọc, ông ta lấy bí danh là DEN, là cái nôi nuôi dưỡng nhân tàivề lĩnh vực giải trí, nghệ thuật. Một phần do gặp thời đã có cơ bội bắt tay đặtvấn đề làm ăn với cây cổ thụ Trường Tồn và hưng thịnh sau đó. Công ty sở hữunhững người mẫu, diễn viên, ca sĩ có danh tiếng, đánh bóng tên tuổi họ và khiđạt đến đỉnh cao với số tiền tích lũy tương đối, công ty có trách nhiệm giớithiệu nhà cửa, nội thất, các sản phẩm kinh doanh của Trường Tồn đến với họ. Thếnhưng Countdown là đếm ngược, đi từ vinh quang lao xuống, có thăng hoa rồi sẽcó héo trụi. Một kẻ nằm trong bộ máy lãnh đạo mang mối thù sâu đậm có âm mưulật đổ cả công ty lớn mạnh chỉ với một chiếc USB chứa dữ liệu xấu. Không aibiết, công ty Countdown đến một ngày quay trở lại vạch xuất phát.

*

Tạm gác chuyện công việc, Lạc Thiên lái xe về khi xế chiều. Bầu trời màu khảmchai, lá rơi rụng lả tả, thu chưa tới nhưng ảm đạm hiện lên đâu đó. Anh mua vềmấy quả trứng đà điểu giàu dưỡng chất, bà bầu mà dùng trong quá trình pháttriển của thai nhi sẽ kích thích trí tuệ và thể lực tiềm năng khi bé chào đời.

Tiếng ô tô vào gara, cánh cửa mở và đế giày gõ mặt đất như mọi lần, Lạc Thiêntới hiên nhà mà bóng dáng Khả Vy cách xa.

- Vợ tôi có ở nhà chứ bác? - trong đầu anh hiện ngay lên câu hỏi này.

- Vy ở trên phòng, đang ngủ, cậu đừng đánh thức, hôm qua cô ấy không ngủ được!

Lạc Thiên đặt cặp xuống, đưa cho bà mấy quả trứng, lặng lẽ đi lên lầu. Đứngtrước căn phòng nhỏ, anh mở cửa he hé. Hoàng hôn lưu lại trong căn phòng tiasáng màu vàng, cô nằm trên giường với tư thế co quắp. Mỗi mảng không khí trongsuốt như cản trở nơi bàn chân anh tiến về cô.

Anh ngó xuống nhìn bà quản gia, chuyển mình bước vào trong. Những sải chânkhông tiếng động, về hình thức phá tan vô hình. Cô say giấc hệt đứa trẻ con ởnhà một mình, tìm cách thiếp đi vơi bớt nhớ nhung, mi mắt kết dính và bọng mắtsưng, hẳn cô đã khóc. Bên cạnh là một con búp bê.

- Cô cười cái gì thế?

- Tôi có quà này!

- Khả Vyđã giơ lên khoe khoang như một đứa trẻ lần đầu tiên nhận quà sinh nhật.

- Xì, nhìn thấy chồng quà kia không? Là của tôi đấy!

Và cô vẫn vui trong niềm hân hoan riêng, để Lạc Thiên của ngày đó khó chịu hỏidồn dập:

- Ai tặng? Nói nhanh? Y là nam hay nữ?

Anh đã thấy con búp bê này trong hộp quà mà cô nhận được. Cô chỉ có mỗi mình nólàm quà, được theo cô đến tận giờ hẳn người tặng có vị trí đặc biệt quan trọng.Trong ngày cưới, ngoại trừ những người bạn của anh, Vũ Gia Minh và… Triệu ĐôngKỳ ra, cô thậm chí còn chưa từng nhìn mặt khách khứa. Lạc Thiên rút con búp bêấy ra khỏi hơi ấm của cô, xoay nó một vòng quanh. Con búp bê vận đồ chú rể, máitóc còn đường chải của lược, đôi mắt nó nhìn anh khó đoán, kèm theo nụ cười.Cái đầu bị dính keo gắn chặt vào thân, cộm đằng sau áo nó là một mảnh giấy nhỏ.Lạc Thiên giở ra. Giấy trắng bị gấp nhiều nếp, nét bút bi run run và còn ẩmhàng chữ: «

I’mapologize you

».

Anh lặng thinh cố gắng xuyên thấu từng con chữ. Năm phút sau mới gập lại đặtđúng chỗ cũ. Trên bàn có tờ giấy cùng loại bị cắt mất một phần, chiếc thùngđựng rác chứa vài ba mẩu vo nhỏ. Khả Vy đã mất nhiều thời gian gửi gắm, anhbiết, ở cùng phòng với bà quản gia có nhiều bất tiện, anh mím môi trước lỗi ngữpháp tiếng anh của cô.

Người em muốn xin lỗi là ai kia? Em sợ người ấy không tha thứ mà viết ra nhữngdòng chữ để an ủi bản thân? Em có tội gì cần tới sự tha thiết đến thế? Em cócòn là Cao Khả Vy không? Trùng hợp nhỉ em, họ Triệu của em đấy! Anh là... kẻkhờ khạo vì yêu em rồi.

Chụm mười ngón tay đặt dọc sống mũi, Lạc Thiên căng óc cố vớt vát chút gì đócủa mình vấn vương nơi cô. Ước gì mình được đặt cùng vị trí của con búp bêtrong lòng cô...

Rồi anh lướt ngón tay trên khuôn mặt nhỏ, dấu vết để lại chỉ là vân tay sau khirửa sẽ tan biến.

Phải chăng vì có búp bê rồi em chưa từng một lần cần anh, và vẫn hay xua đuổiđẩy anh ra rìa khi anh muốn bao bọc. Em từng nói sẽ được yêu anh, tại sao là sẽmà không phải ngay bây giờ, yêu cho phép ta do dự chăng em? Anh e rằng em đangngượng ép thương anh, chỉ là vì chúng ta cùng có mặt tại căn nhà này thôi, emloay hoay tìm cách cho anh cơ hội, và em không thể phải không? Trong em đã tồntại hình bóng khác. Anh và con đều cần em lắm.

Tay anh dừng lại nơi bờ môi cô. Quý ông Cao Lạc Thiên và cô gái lạ mặt tỏa sángbên nhau trước bóng tối, người đưa ra trò chơi cặp đôi may mắn đề nghị cả haigiành cho nhau giây phút cháy bỏng. Cô gái chẳng muốn đặt đôi môi lên môi anhđã tô son rất đậm, chạm nhẹ vầng trán anh cho qua chuyện. Em ngày ấy đã giữkhoảng cách, rồi trong ngày cưới, em đặt bàn tay mình siết khuôn mặt anh đểthực hiện màn khóa môi đánh lừa người chứng kiến hôn lễ. Nếu như anh đã khôngkéo em về phía mình và trao cho em một chút con người anh khi ấy, thì chắc đãkhông làm đau nhau.

Và Lạc Thiên biết mình lầm tưởng, anh cần cô ấy và đứa trẻ để níu kéo đống lửađan dần lụy tàn, hãi hùng khi nghĩ tới sẽ có một người đổ nước dập tắt nó. Hiệnthời ngọn lửa vẫn âm ỉ cháy, như anh vẫn còn bên mình tất cả, con cùng tình yêudành cho gia đình của Khả Vy, lời hứa hẹn sẽ được cô mở lòng. Chẳng hay anh vaymượn từ một kẻ đàn ông nào khác?

Anh đã từng tin vào tình yêu tuyệt đối và bị chính nó đánh bại. Lại tiếp tụclao vào nó lần thứ hai, mặc sức nó chôn chân anh, nhởn nhơ nằm ngoài tầm với.Đến khi nào cho anh một cái ôm trọn của người yêu thương. Đáng lẽ Khả Vy đãtừng cho anh cảm giác mãnh liệt ấy, nhưng cha của dê con là tình đầu của cô...

Lạc Thiên xoải người xuống giường, đánh bạo hôn lên thái dương Khả Vy, giữ tưthế áp sát. Khi niềm tin không còn nữa thì tình yêu sẽ tự khắc rời khỏi, vì thếmuốn giữ cô ở bên mình anh sẽ thử một lần làm ngơ mọi chuyện.

Đóng cửa lại, anh về phòng đứng trước ban công. Mặt trời lặn.

...

- Quả trứng to này là trứng đà điểu ạ?

- Phải, một quả tương đương với hai mươi tư quả trứng gà, béo và thơm hơn trứngthường nhiều, giàu dưỡng chất lắm! - Bà quản gia cần dùng tới dao cắt lớp vỏlụa để lấy phần trứng bên trong.

Khả Vy giúp bà sắp rau quả chuẩn bị xào nấu, Lạc Thiên cứ tốt như thế càng làmcô phiền muội hơn.

- Nhớ ăn nhiều vào, thỏa đáng công tôi nấu và quan tâm của cậu Thiên! - Bà bắtđầu công đoạn chế biến, cảm nhận vị ngậy cảm nhận qua khứu giác.

- Vâng ạ! - Cô cúi đầu nhìn xuống phần bụng, thở hắt.

Một người phụ nữ đứng trước cổng nhà khẽ mỉm cười xoa vòng bụng mình. Cô tahướng về ánh điện sáng bên trong, con trai bé bỏng sẽ có những tháng ngày ấm êmdưới sự nâng niu chăm sóc của Cao Lạc Thiên. Cô ta yên tâm về điều đó, thứ màbà mẹ này làm cho đứa con chỉ có thể cho bé sống sung sướng mà không biết chamẹ thật của mình là ai, để bé không như mẹ bị ông ngoại đánh đập khổ sở.

Người mẹ này không xấu, mà hoàn cảnh đưa đẩy cô cũng quẫn. Cô chẳng muốn làm kẻphá bĩnh gia đình nhà người ta, cũng không hẳn cặp kè với người đáng tuổi chachú chỉ vì đồng tiền, hy sinh cuộc đời mẹ cho con, ông Trương tốt với cô rấtnhiều. Hôm nay cô cũng có trứng đà điểu ăn.

Chương 12.10: Vén bứcmàn sự thật

<Chap này cực kì dàiđấy nhé, mình đang chăm chỉ cày cuốc xới tung lại truyện đây. Hjhj>

Sáng sớm, Khả Vy lặp lại công việc ngày hôm qua. Công việc làm dâu nhà họCao đã biến cô lười nhác và phụ thuộc, chẳng bao giờ lo tới miếng ăn của banthân. Cô dối trá với Lạc Thiên quá nhiều rồi, không muốn lừa gạt thêm bất cứđiều gì nữa, cô tình nguyện gắn kết và không công nhận đó là việc trả côngthông thường, đó là về tình cảm dành cho anh. Còn việc đứng trong ngôi nhà nàyngoài những việc hằng ngày, cô kiêm thêm lau dọn cọ rửa bồn cầu, cửa kính, chămsóc cỏ cây, tự cô hạ mình vào những nhiệm vụ mà bà bầu không nên làm. Như thếmới khiến lòng thanh thản phần nào.

- Cô định để cậu chủ trông thấy mà mắng miếc tôi à? Đứng dậy và đi nghỉ mau!- Bà quản gia giật cây chổi từ cô, quẹt qua lại sân sau.

- Bác làm ơn cho cháu làm đi, cháu thấy thoải mái hơn khi được làm những việcnày, cháu luôn tránh giờ anh Thiên xuất hiện, anh ấy không biết được đâu.

Không được sự đồng ý từ bà, cô đành đi vào nhà kho khuân dọn đồ. Để đôi taycàng bận rộn đầu óc sẽ bớt nghĩ tới Lạc Thiên hơn. Khi áng chừng thời gian LạcThiên tỉnh giấc, đâu lại vào đấy, nét hồng hào phủ lên khuôn mặt cô, lại lànhững gian dối.

Vừa xuống tầng, Lạc Thiên đã hỏi chuyện, tạo dựng lại những gần gũi:

- Em và bác ngủ ngon chứ?

- Dạ! - Cô vẫn xắp bát mà không đoái hoài nhìn.

- Cài giùm anh tay áo! - Lạc Thiên không cho cô từ chối, anh chìa tay trướcmặt, vì hành động này mà anh chấp nhận mặc áo dài tay khi trời nóng.

Khả Vy lau tay vào khăn rồi gài cổ tay giúp, cô thèm được chỉnh trang, thắt càvạt cho anh nhiều lắm nhưng khó quá anh à. Ly nước của cô còn lại quá ít, nếucô cứ uống cho thỏa cơn khát thì nó sẽ mau chóng cạn khô, chỉ còn cách nhấmnháp từng chút từng chút một qua ngày.

Tới bữa ăn, Lạc Thiên vẫn kiên trì gợi chuyện, anh hướng về cô bằng mọi nỗ lực.

- Có lớp học dành cho mẹ và bé khai giảng trong ngày, chiều nay anh tranh thủrẽ qua nhà đưa em đi nhé! Vy Vy! - Anh níu lại bằngcách gọi tên, xin đừng lẩntránh ánh mắt tha thiết này.

Khả Vy ngước lên sau bao phút cắm mặt vào bát cơm, cô tổng thể nhìn về phíatrước, anh ngồi đấy, đồng tử lấp lánh ánh ngàn tinh khôi, chẳng thể nắm bắttừng đường nét trên khuôn mặt.

- Hay bác đi cùng cô ấy nhé, tôi để lại địa chỉ và gọi sẵn xe! - giảm đều mứchy vọng trong câu nói.

Bà quản gia gật đầu đồng thuận nhưng Khả Vy từ chối:

- Thôi anh ạ, em muốn nghỉ ngơi!

- Vậy à, thế thì tối chúng ta ra ngoài thư dãn chút nhé, anh muốn đi chọn vàichiếc đĩa nhạc giao hưởng cho con - Thêm lần quyết tâm nữa.

- Không, em nghe qua mạng cũng được. Tối anh về mệt, ở nhà hay hơn!

Khả Vy uống nước kết thúc bữa ăn. Bà quản gia có phần tiếc thay, còn Lạc Thiên,anh đi làm với tâm trạng thất vọng vô cùng.

*

- Mày làm tao mất thể diện quá đấy con ạ! - Ông Vũ đập mạnh xuống bàn kèm tờbáo nhàu nhĩ, tay còn lại chỉ thẳng vào cậu con trai ngoái ngủ trên ghế sofa.

Gia Minh ngáp thành tiếng, vươn vai ngồi dậy:

- Mấy hôm tôi mới về nhà, bố đón tiếp bằng cách này ư?

- Mày mở mắt mà đọc mấy chữ này đi! Mày cẩn thận không tao phá sập mấy cái vũtrường cặn bã đấy! Mày muốn ngồi bóc lịch rồi mới định về đầu quân cho cái nhànày hả?

Gia Minh ngao ngán liếc nhìn tờ báo. Ông già lại định gài mấy vụ thuốc phiệnvào chốn làm ăn của anh, vô ích, chi tốn tiền bưng bít lũ cảnh sát và mất mấyhôm uống nước chè thay rượu.

Ngay trang đầu bài báo anh giật mình khi thấy ảnh của mình, Phi Hàm và LạcTrung từ vũ trường đi ra, với tiêu đề được chọn phông chữ lớn: “Dụ dỗ bạnvào tròng”. Khuôn mặt của cả ba và địa chỉ đều được làm mờ nhưng không khóđể nhận ra. Anh đọc một mạch, không bỏ xót một chữ. Bài báo phân tích về tìnhbạn giữa ông chủ của hộp đêm và chàng thiếu gia giàu có, cô gái đi bên cạnhchính là món hàng được kẻ chủ mưu - tức là anh, đem bán chác để đổi lấy tiền.

Nực cười, hôm ấy Lạc Trung đưa Phi Hàm tới nơi làm việc, anh ra đón tiếp bạn,cầm theo cái bọc bìa xi măng có vài cây thảo dược ngâm rượu rất tốt cho LạcTrung, bọn săn ảnh đúng là rỗi việc quá quắt. Cách đây mấy ngày đàn em thôngbáo với anh về một bài báo ám chỉ Phi Hàm và Lạc Trung, nhưng đó chỉ là báomạng lá cải, không đáng quan tâm. Vụ việc này đăng tải trên giấy bút sẽ gâykhông ít khó khăn cho quan hệ của hai người.

- Thế nào? Mày thích kết thân với nhà họ Cao hay lợi dụng chúng. Tao luôn chorằng mày giỏi tính toán, nhanh nhạy, linh hoạt. Thế mà bị bọn chúng xỏ mũi!

Gia Minh bị ánh mắt của ông xoáy sâu, anh vẫn lắng nghe ông:

- Rốt cuộc bài báo này nhằm răn đe thằng con trưởng nhà chúng hay phỉ báng vàodanh dự nhà ta? Mày nghĩ xem, thằng Lạc Trung ấy chẳng bị thiệt hại gì, nhữngvụ đi cùng con gái không đàng hoàng của đàn ông đâu có thiếu, là chuyện quá tầmphào, cốt lõi chúng chỉ trích mày đấy con ạ! Nhà họ Cao tự đăng tin rùm beng,chúng cho mình là kẻ bị bắt thó để cha con nhà này không biết được thủ phạm,nhưng làm sao qua được con mắt già đời của tao!

- Dư luận nói gì về chuyện này? - Gia Minh không thanh minh cho Lạc Trung vìanh tin tưởng tuyệt đối vào tình bạn.

- Để ngôn luận bàn tán thì danh dự của tao mất hết! May cho mày tao đã mua lạikịp thời tất cả số báo này, chiều nay chúng mới xuất hiện trên thị trường, taoyêu cầu chúng hủy ngay lập tức! Từ giờ tao cấm mày giao du với Lạc Trung.

Vũ Gia Minh đi tới quán bar, anh gọi Phi Hàm lại và cho cô nghỉ hát một tuần màkhông nói lí do.

Nói về ông Vũ, cuộc hẹn với ông Trịnh lúc 12h trong một nhà hàng nằm tít sâutrong con hẻm nhỏ làm ông phải đi bộ một đoạn mới vào được.

- Đã bao giờ ông từng nghĩ chúng ta sẽ đặt dấu nhân đè lên Trường Tồn chưa? -Ông Trịnh vẽ dấu chéo trên tấm bản đồ chiến lược của các tập đoàn lớn nhỏ trongcả nước.

Ông Vũ không do dự điền thêm một nét xiên củng cố hợp tác. Dấu X được hìnhthành.

*

Lạc Thiên không mấy tập trung vào công việc. Phòng thiết kế đưa ra các bảnthông số cho việc quy hoạch đô thị, nãy giờ anh lật qua lật lại, không cảm thấyưng ý, gập tài liệu lại, anh xem xét qua loa bản hợp đồng dự án Đại Long. Nghĩđến mảnh giấy của Khả Vy, anh không biết nên thương cô hay giận cô nữa.

“I’m apologize you”

Phần vì cô không dám viết “Em xin lỗi” chăng vì bà quản gia, cô sợ bà đọc vàhiểu nội tình của mình nơi con búp bê. Cô vợ ngốc của anh đã không chịu họchành ngoại ngữ cẩn thận, phải chăng vì thân phận nhỏ bé mà cô giữ khoảng cáchvới anh xa vời vợi. Hình dung cô lượt ngón tay tra từng lời xin lỗi trong quyểntừ điển mà anh xót xa vô cùng. Cô chẳng biết Apologize không đứng sau động từ“to be”, giống như anh chẳng thể biết mặc định của từ Khả Vy không đi cùng vớiLạc Thiên. Cái tên mà cô đã viết trong giấy kết hôn, Triệu Khả Vi, đổi dàithành ngắn, thì ra trên giấy tờ anh kết hôn với một người con gái vô thực.

Nếu bên Ủy Ban không đề nghị vợ chồng anh tới sửa lại, anh sẽ chẳng thể biết sựthật ấy. Sửa để làm chi khi không phải là vô ý, một cái tên đâu thể ràng buộcđược cả đời người, Khả Vy, em ác lắm.

Vậy còn đứa trẻ thì sao, nếu như không thiết anh, cô mang nặng đẻ đau cốt nhụccủa kẻ bị hắt hủi này để được gì? Anh đã cho cô sự lựa chọn rồi mà, hay anh làkẻ ngoài cuộc đây?

Cô dối anh, nhưng lại chân thật với tình cảm gửi vào hàng chữ xin lỗi ấy. Anh đauđầu quá, đau tới độ muốn nổ tung khi nghĩ đến cái từ “lừa dối” mà chính cô nóira chỉ khi điện thoại cho Triệu Đông Kỳ.

Hai từ ngữ ấy quay mòng mòng, lấn át và bóp nát con tim anh. Anh thực sự rấtcần kiểm chứng, mọi trò ngu xuẩn anh bày ra sau đêm tân hôn thật nực cười, ôi,anh đang chao đảo, mất dần lòng tin nơi cô rồi. Không được, Khả Vy là cô gáithật thà, cô cả gan che mắt người ta làm sao được chứ. Chắc anh đang nghĩ đếnđiều hoang đường rồi, bé dê con là của anh mà.

Không, có, không, có,... không, không!

Anh cần một liều thuốc cho trái tim, cần lời xoa dịu từ tận đáy lòng cô, chứkhông phải những phủ nhận hay biện minh lấp liếm. Cô càng ngày càng lạnh nhạt,càng muốn cách xa anh, vì sao ư, chỉ vì anh vô tình nghe được cuộc điện thoạicủa hai người, hay vì cô chán ngấy anh rồi.

Lạc Thiên gục xuống bàn một lát, cho đến khi Tuấn Kiệt cùng Vũ Gia Minh tới.

- Dự án Đại Long tính từ ngày khởi công đến nay đã bước vào giai đoạn chính,cần nguồn vốn rót vào tương đối lớn. Bên Countdown vẫn chưa giải quyết đượckhủng hoảng tài chính. Tôi đã cử thẩm định viên tín dụng tới kiểm tra khả năngchi trả tương lai của họ, đội ngũ nhân viên đó đưa ra con số 70% có thể. Khôngnhiều nhưng dựa vào các giai đoạn hợp tác song phương, tôi thiết nghĩ TrườngTồn sẽ hỗ trợ họ - Lạc Thiên lên tiếng trong buổi họp kín.

- Tôi đồng ý! - Vũ Gia Minh gật đầu luôn. Người bạn giám đốc bên Countdown đóvừa chốn trạy cảnh sát, lại còn gánh vác việc công ty, luôn phải thúc trực điệnthoại từ xa để trả lời các câu hỏi của đối tác, giúp được bạn điều gì hay điềuấy. Có một điều, ông Vũ rất lạ, vừa rồi cấm đoán anh dừng quan hệ với LạcTrung, lại yêu cầu đi họp, ông ta là người đặt lợi ích công ty mình lên trước,lại cho phép anh hỗ trợ tài chính bên Countdown. Anh cũng không rành về việcnày nên đi theo Tuấn Kiệt và mặc hai người kia thao thao.

- Việc này rất quan trọng đấy Vũ Gia Minh, chúng ta cần bỏ ra số tiền khủng lồ,buộc phải huy động vốn từ các ngân hàng, lãi suất cao, công ty của nhà tôi vàanh chưa đủ lớn như Trường Tồn - Tuấn Kiệt phát biểu.

- Chậc, nghe Lạc Thiên nói thì bên họ Dương kia cần tương trợ, tôi theo anh ta,không do dự! - Vũ Gia Minh lướt qua xấp tài liệu.

- Nhà họ Trịnh cũng đóng góp một phần nhỏ vào công cuộc xây dựng Đại Long, chỉcó mỗi hai bác Trịnh và Nhược Lam điều hành nên Lạc Thiên tôi gánh vác giúp họchuyện này, tôi cũng đề xuất đến việc góp vốn và được bác ủng hộ.

- Lạc Thiên, cậu đã chín chắn chưa, tôi vẫn nghĩ nên cân nhắc! - Tuấn Kiệtnhìn thấu sự mệt mỏi trong đôi mắt Lạc Thiên, anh dường như chỉ muốn làm choxong chuyện.

- Lăn tăn cái gì chứ! Công ty người ta to như con voi làm sao nói sụp là lậtngửa được! - Vũ Gia Minh nhất nhất muốn ủng hộ.

- Cái cậu này, quan trọng lắm đấy chứ, cậu phụ trách bên thi công, tôi làm phầnquản lí công nhân lao động, còn Lạc Thiên cấp vốn, gánh như vậy nặng lắm, chẳngmay có chuyện gì thì đi tù như chơi! - Tuấn Kiệt thừa biết tính khí ham giúpngười của Gia Minh, đó là ưu điểm nhưng cũng là khuyết điểm, cần dùng đúng lúc.

- Đặt mình là giám đốc của Countdown, tôi sẽ được củng cố niềm tin và sức mạnhnhờ những thiện chí này,... tôi quyết định rồi - Lạc Thiên đặt bút kí nhữngmười trang điều khoản, anh muốn đặt mình vào suy nghĩ người khác để hiểu họ cầngì mà nên-hay-không-nên-làm-phiền họ.

Tuấn Kiệt cũng đành theo, cùng Gia Minh kí bản hợp đồng về đúng nội dung bênmình phụ trách.

- Nhìn cậu cứ thiếu sinh khí thế nào ấy, chị dâu vẫn giữ gìn sức khỏe chứ? BéCao Lạc Ba Chấm chắc cũng lộ trên bụng mẹ rồi nhỉ?

- Ừ, cô ấy vẫn khỏe, bé con phát triển nhanh lắm, ngày nào tôi cũng để cô ấycân, được 52 cân rồi đấy! - thế nhưng chỉ cần có người nhắc tới gia đình nhỏcủa mình, anh không thể ngừng nhen nhóm, vớt vát tình yêu.

- Có 52 cân mà cũng khoe, xem cậu này, từ ngày lấy vợ chỉ thấy cắm đầu ở nhà.Cố mà bồi bổ cho bà bầu đến tháng cuối phải 70 cân con mới bụ bẫm. Ha ha! -Tuấn Kiệt phá lên cười.

Vũ Gia Minh thật không hiểu nổi anh chàng Lạc Thiên này, anh ta thích có em béđến thế cơ à, giả vờ giả vịt làm gì, vợ chồng trẻ thì cứ từ từ có cháu cũngđược mà. Nhìn cô Khả Vy đó chẳng hơn đứa sinh viên năm nhất.

- À này, Gia Minh, cậu cho tôi một vài địa chỉ xem số đi, tôi khá quan tâm đếnvấn đề này. Người ta cứ nói mê tín dị đoan mới tìm đến thầy bói nhưng kể ra xembói đâu có gì đáng hổ thẹn, phải không! - và anh vẫn muốn được đặt tên con,được nghe con gọi những tiếng “pa pa...”, ôm lấy Khả Vy vào lòng.

- Trời, tôi tưởng kẻ thương gia, làm ăn như tôi hoặc hay khởi công các côngtrình như cha tôi mới cần xem ngày giờ cho đẹp, anh cần gì chứ. Ha ha, hay địnhchọn ngày giờ sinh con cho đẹp, như thế không tốt cho trẻ con đâu! - Vũ GiaMinh càng ngày càng thấy anh phát cuồng vì cái thai giả rồi, nếu không giữ lờihứa với Khả Vy chắc anh cũng kéo ra một góc kiểm tra thần kinh giúp.

- Không, Khả Vy nhà tôi cắt tóc ngắn vì muốn sinh con trai, chẳng hiểu anh dẫnvợ tôi đi xem nhà thầy nào mà lại có lời khuyên kì cục đến vậy. Tôi định trựctiếp đưa cô ấy đi, lời thầy nói chỉ nên tin một phần. Tôi muốn đặt tên cho con!

- Lại chuyện đặt tên! - Tuấn Kiệt nhấp ly trà, - Lạc Thiên à, cậu thành ông bốthực thụ rồi.

- Tôi đã từng dẫn vợ anh đi xem tướng hồi nào? Sao tôi không có ấn tượng nhỉ?Còn cái vụ cắt tóc,... - Gia Minh bản tính nghĩ sao nói vậy, khi đoán ý Khả Vyanh lập tức chữa cháy - À, hôm ấy tôi thất lễ ra khỏi bữa tiệc của anh, đi cóchút việc, trên đường đi về tình cờ gặp Khả Vy, cô ấy nhờ tôi cho về cùng,chẳng nhớ ai là người khơi chuyện bói toán, thế là cô ấy nằng nặc đòi tôi chởđi. - Cô nàng Khả Vy này nghĩ gì mà cho rằng mình đưa cô ta đi coi bói, đúng lànói dối không biết đường. Dù sao mình không bảo giữ kín giúp chuyện người bạnmà cô ta tự giác thế cũng tốt.

- Hai người đi có lâu không? - Lạc Thiên thấy nhói tim lần nữa.

- Có một lát thôi mà! - Vũ Gia Minh cười trừ. - Xem bói thì tốn có mấy thờigiờ.

Khả Vy, em gạt anh lần ấy là lần thứ mấy vậy? Lạc Thiên nắm siết bàn tay, hằnnhững vệt móng vào da thịt. Càng ngày cô càng châm kim vào ngực anh, những cáichâm dứt khoát và vô tình.

Vũ Gia Minh thấy Lạc Thiên nhăn mặt, vừa lúc điện thoại đổ chuông. Số điệnthoại của Khả Vy, cô xin số anh từ hôm trước, có chuyện gì mà tự nhiên gọi.

- Alo! - Trước mặt hai người kia, anh vẫn thản nhiên nghe.

<!--Ambient video inpage desktop-->

- Tôi Khả Vy đây, anh có rảnh không? Làm chỗ xả hơi cho tôi với!

- Con nhỏ này, tôi hãi mấy thứ từ cô lắm rồi, cái quán ăn rẻ tiền cô mời hômtrước làm tôi ngộ độc lên xuống đấy! - anh để ý thấy chất giọng bên đầu dây cóphần bị nghẹn.

- Anh Kỳ và chị Nhược Lam, cả tôi nữa có bị làm sao đâu, anh nói dối. Đicùng tôi một lát đi mà!

- Ơ hay! - Anh chưa kịp nói gì cô đã nói địa chỉ và cúp máy.

Vũ Gia Minh bỏ điện thoại vào túi quần, đem theo chút thắc mắc, gia đình nhànày cứ nửa ảo nửa thật, trước mặt Lạc Thiên và lời đề nghị mang nhiều cầu khiếncủa Khả Vy, anh đứng dậy ra về.

- Ha, em gái nào rủ rê được anh Gia Minh đi chơi thật tài quá xá! - Tuấn Kiệtvặn vẹo.

- Gì? Con nhỏ lắm chuyện Kh... - Vũ Gia Minh dừng lại đúng lúc, anh cáo từ haingười rồi lái xe đến chỗ hẹn.

Chương 12.11: Vén bứcmàn sự thật

< Chap này tình hình khả quan hơnmột cút. Tuy nhiên tâm trạng tác giả thì xuống dốc, dạo này lười học quá, kếtquả học tập vì ảnh hưởng từ truyện dẫn tới nghiêm trọng... Haiz, sắp thi rồi...>

- Có việc gì mà kêu tôi ra đây? Cô có biết tôi là người của công việckhông?

Gia Minh vừa đặt chân xuống vỉa hè, chau mày trước cơn chói chang, nền trờikhông gợn mây. Anh nheo mắt tiến lại cô gái mặc màu áo của nắng, giọng hómhỉnh.

- Vậy à, làm phiền anh rồi, về đi nhé. - Khả Vy dụi mắt, không giấu giếm hụthẫng. Sắc mặt cô thay đổi hai lần, từ âu phiền sang chào đón, rồi lại về với ủdũ, vẫn ngồi so vai.

- Về đây! - Vũ Gia Minh trở lại xe, anh tra chìa khởi động máy, đánh vô lăngtheo cung tròn bán nguyệt.

- Đồ đáng ghét! - Khả Vy dựng thân đứng, bất ngờ trước sự phũ phàng của anh.Vội vàng giọt lệ đánh rơi, cô đúng là chẳng có lấy một người bạn nào cả.

- Lên xe đi, tôi có cần cô yêu quý nhớ nhung gì đâu cơ chứ. Cho cô ghét thoảimái! - anh tấp xe vào lề đường, so với vừa rồi thì ô tô quay đầu mũi xe - Cômuốn đi đâu đây?

Khả Vy bỏ qua lưỡng lự ngồi vào xe luôn, cô thắt dây an toàn xong xuôi mới ngósang anh bật cười. Góc nhìn của anh trong cô trìu mến và thân thiện, cho phépcô cảm giác được lắng nghe, dù có thể anh chẳng đoái hoài và dùng những từ ngữđả kích.

Anh chờ đợi đề xuất, còn cô tìm về tĩnh lặng và thơ thẩn nhìn ra phía con phốtấp nập người. Gia Minh tắt máy, thi thoảng tay chuyển dịch vô lăng, hai ngườiđang đi trong sự đứng im của không gian và đổi thay chậm rãi ở nốt nhạc thờigian.

- Chắc anh muốn biết vì sao tôi lại gọi cho anh chứ? - Khả Vy buông hơi thởdài thượt - Mỗi lần nhìn thấy anh tâm trạng tôi đều chuyển hướng. Nhiều lúcngứa ngáy, tức giận, căm phẫn thái độ hống hách, khi lại dễ chịu, thoải máitrải nỗi lòng,... nhìn chung chưa bao giờ khiến tôi buồn cả. Đúng hơn tôi đượctự do nói và làm, kệ xác anh nổi khùng, ha ha,... - tiếng nấc chèn ép cổ họng -tôi chẳng cần bận tâm địa vị trước anh, dù anh giàu có, anh sở hữu khuôn mặtđiển trai và giống như... (Lạc Thiên) - Khả Vy bỏ ngỏ dấu ba chấm.

- Ái cha cha, cũng biết tôi đẹp cơ đấy! Hiểu rồi, ý cô tôi giống minh tinh mànbạc chứ gì, nói đúng ghê!

- Tôi muốn đấu khẩu với anh để không nghĩ đến những chuyện đau lòng nữa. - Vàiphút ngắn ngủi thôi cũng được, ngoài việc nhắm mắt hình dung ra khuôn mặt LạcThiên, Khả Vy tìm đến Gia Minh mong nguôi ngoai.

Anh xoay cả người về phía cô, đợi xem cô còn định nói gì hơn nữa, nhưng không.

- Thế là tôi ở đây để luyện nói cùng cô! Nói xem buồn chuyện gì? Chắc vì bảntính thổ dân không ai ưa nổi nên mới vậy!

- Ha ha, tôi chẳng cười được đâu! - Khả Vy nhoẻn bờ môi, từ “ha ha” phát âmnhạt nhẽo. - Tôi... cần một người bạn... lắm!

Nước mặt cô chực trào. Bên ngoài chiếc ô tô, ngọn gió lang thang vờn nhữngchiếc lá lìa cành, từng tốp học sinh với màu áo trắng sáng đi dàn hàng trên vỉahè. Tan trường, các em túm năm tụm ba ra về, sôi nổi các chủ đề xoay quanh cuộcsống, câu chuyện liến thoắng từ kẻ nói và luôn có những câu đế thêm của đámbạn, tức là có người nghe mà Khả Vy chẳng biết ngỏ lời cùng ai. Và kể cả có cô cũngđâu thể mở lòng diễn đạt thành lời. Cô chỉ biết dùng đôi tai lắng nghe tiếng hòhét, dùng con mắt để hình dung mình là một trong số học sinh ấy, dùng con timđể được khoác trên mình màu áo tuổi ngây thơ.

- Làm học sinh có gì sướng? Suốt ngày kiểm tra, thi mới chẳng thố, tôi ngàyxưa toàn quay bài! Ha ha! Điểm vẫn cao chót vót!

- Dơ chưa, quay cóp có gì hay mà đem ra khoe! Đồ học kém! - chẳng mấy ai thẳnthắn bộc lộ quá khứ kiểu Gia Minh, Khả Vy bĩu môi nhưng rất thích nghe tiếp.

- Ai nói cô thế, trừ môn Văn, Sử, Địa thì Toán, Lý, Hóa tôi cực đỉnh luôn! Cảtiếng Anh nữa, tôi nói chỉ gió đuổi kịp! - anh nói trong khi đôi mắt liếc côdè chừng.

- Hừ, ai biết được anh bịa chứ, nhưng tôi tin anh học văn chậm tiến nhất lớp,hình như anh chưa hiểu định nghĩa của các từ ngữ, đã khi nào thấy nói tử tế vớingười khác được đâu!

- Còn hơn cô, đến tuổi này rồi còn phải có thầy dậy chính tả! Đi nước ngoàilắm vào rồi quên tiếng mẹ đẻ. Mà nghi lắm cơ, chắc cô sang bên ấy làm hộ línhể, làm vụng về quá bị quăng về nước. Nhìn cô chẳng có số xuất ngoại tẹo nào!- Gia Minh hứng chí nói dài.

- Ai cho phép anh nói tôi như thế chứ? Mà làm hộ lí thì có sao, bọn nhà giàucác anh khinh người quá đáng đấy, không có người giúp việc thì anh lấy đâu raquần áo mặc, cơm ăn ba bữa, hứ! - Cô quay ngoắt đi, bản thân cô cũng chỉ đượclàm cô hầu gái cho Lạc Thiên mà thôi, sự thật là thế đấy, không thay đổi.

- Cô thấy tôi chê trách nghề đó gì chưa nào, tôi nói riêng mình cô thôi mà, cáiđồ khó ưa, tên Lạc Thiên chấp nhận lấy cô cũng lạ thật đấy! Yêu làm sao đượcngười như cô! - biết thế thà anh ngồi uống nước bàn chuyện làm ăn khó nhằn conhơn tàm phào với cái đứa này.

- Đúng thế, - âm thanh trầm xuống từ cuống họng - Tôi thì ai thương được! LạcThiên lấy tôi vì lí do gì ư, tôi không biết, chắc chắn không xuất phát từ tìnhyêu rồi! - Khả Vy giật mình trước câu nói của Gia Minh.

- Cô nói linh tinh quá, hắn rất thương con, nhắc tới tên cô là nét mặt giãn ra,cười toe, hào hứng, không phải vợ là số một thì còn là gì?... Đừng bi quan nhưthế! - Gia Minh bắt gặp ánh mắt hoảng loạn của Khả Vy qua lớp kính gương, anhgợi cách an ủi, không đứng ngoài lề.

Ngay cả người ngoài cũng biết Lạc Thiên dành tình cảm lớn cho con như thế thìlàm sao cô sống tiếp được trong anh ấy đây, dối trá, anh sẽ chỉ vào mặt cô vànói như vậy tại thời điểm không còn xa nữa. Cô run rẩy gỡ bỏ lớp thai giả,nghiền chặt đầu ngón tay mà khóc nức nở.

- Khả Vy, cô... cô gạt mọi người bằng cái bị này sao? - Vũ Gia Minh sửng sốttrước tấm silicon vừa được gỡ ra, nhìn nó hoàn hảo như một miếng thịt được bọcda nhân tạo cầu kì.

- Phải, tôi lừa lọc Lạc Thiên, tôi nói là mình có em bé hòng được tồn tại trongngôi nhà ấy, tôi giả vờ nghén rồi bắt chước mọi thứ của một bà bầu, tôi đâu cóđủ tư cách làm vợ ngoại trừ kế hoạch này.

- Cô... thủ đoạn đến thế ư? - Gia Minh không cố tìm một từ nào bớt căng thẳngđể nói. Như vậy tức là Lạc Thiên chưa hay, anh chỉ thấy mớ dây xoắn xít khôngđầu đuôi ngự trị nơi cô gái này.

- Sao không một ai đứng về phía tôi cả, mình tôi nghĩ ra hết được chúng ư, tôikiếm đâu ra những túi thai giả cơ chứ, tôi đang yên bình ở cô nhi viện thì gặpLạc Thiên bằng cách nào đây?... - Khả Vy trong nỗi uất ức giãi bày nút thắt,đối với cô Gia Minh có biết tường tận thì cũng chẳng đáng sợ bằng một sự thậtbé xíu xiu mà Lạc Thiên hay.

Vũ Gia Minh vỗ ba phát nhẹ bẫng lên lưng Khả Vy để cô giữ bình tĩnh, anh chưahiểu được hết những ý cô nói nhưng khóc ròng thế này hẳn cô ngã gục thật rồi.Trong tiếng thảm thiết không có lấy tia mong manh tốt đẹp, toàn những yếu ớt,vô vọng, ân hận và trái ngang.

Khả Vy hất tay anh ra, thút thít như đứa bé còn nằm nôi bị bắt câm nín, tâm hồncô mềm nhũn y sợi bún, hoặc giòn tan vỡ vụn khi lỡ ai chọc vào. Giọt mặn chátkhông thẩm thấm qua silicon, đọng lại rồi bị trượt theo căng mịn biến mất. Đôivai bần bật và co rúm, mái tóc ngắn rũ rượi phủ qua mặt, màu mắt nâu đã hoen đỏnhòe.

- Khóc trên vai tôi đây này! - Gia Minh ngồi xích lại hơn, mang thương cảm đôichút, anh dang cánh tay.

Từ từ cô đổ hẳn vào thân hình cao lớn để khóc, áp hẳn khuôn mặt nơi bộ ngực ấmáp. Cô gào lên những tiếng vô nghĩa, rõ ý nhất là hai tiếng “Mẹ ơi”. Đó khôngchỉ oán trách bậc làm cha mẹ xấu xố, hay khóc thay tập hợp chất hóa học nhântạo hai ba tiếng một ngày cư ngụ trên thân thể, mà còn là bức thông điệp gửitới người mẹ cô vẫn gọi trước mặt Lạc Thiên - Cao phu nhân, mong bà cho cô thêmkhông khí để thở với.

- Tôi muốn dừng lại hết tất cả, chấm dứt mọi dối trá. Tôi muốn bình thản sống,anh chỉ cho tôi phải làm thế nào bây giờ, hay anh nói hết cho Lạc Thiên nghegiùm tôi, nói rằng giữa cả hai chẳng có dê con nào cả.

Vũ Gia Minh không dùng ngôn ngữ âm thanh mà nhờ bàn tay ôm cô vào lòng. Cử chỉâu yếm đến từ trái tim cộc cằn, thô lỗ mà chứa chan ý nguyện sẻ chia.

- Không có mẹ khổ lắm phải không? - Anh buông một lời nói bắt dúng dòng cảmxúc mãnh liệt ứa tràn của Khả Vy.

- Anh làm sao hiểu được tôi chứ, anh có quá nhiều thứ còn tôi thì không gì cả!Nếu có mẹ, có cha, tôi đã không phải lấy chồng như thế. - cô ngửng lên nhìnanh, không muốn rời khỏi dù phải nghiêng người để được tồn tại trong trạng tháiấy.

- Nếu có mẹ tôi đã không phải là Vũ Gia Minh chuyên hoạt động câu lạc bộ đêmrồi! Cái nghề này luôn bị đánh giá...

- Tôi sẽ nói cho anh biết cuộc đời tôi, đổi lại anh kể cho tôi nghe nhé! - KhảVy cho phép đôi mắt kia chạm ngưỡng tâm hồn, tuy nhiên còn phụ thuộc vào mứa độtin cậy của anh đặt vào cô.

- Nhắc lại làm gì, mọi chuyện đều đã qua rồi.

- Cha anh không tốt à? Anh đã từng nhắc tới cả cha và mẹ, mẹ anh vẫn còn mà?Nói cho tôi biết đi, tôi sẽ giữ bí mật.

- Haiz, tôi mất từ khi sinh tôi, bà già tôi buộc phải gọi là mẹ hiện giờ là mụdì ghẻ. Tôi chẳng có tình thương, mụ dì ghẻ thì cứ quấn lấy cha, ông ta lo kiếmtiền, và hưởng thụ cái đẹp, lúc nào tiền và sắc cũng song hành, bỏ bê con cái.Tôi làm quen với việc tự chi tiêu đồng tiền từ nhỏ, trước mặt ông, mụ ta giả vờthương tôi nhất, còn sau mặt thì cô lập tôi, ném cho ít tiền linh tinh để khuấtmắt. Đến khi mười tám tôi làm hồ sơ thi cảnh sát, tôi nghĩ nếu mẹ còn sống thìbà sẽ luôn ủng hộ vì ngày trước bà cũng theo học ngành này nhưng lấy chồng nênbỏ dở. Cha tôi thì lại muốn con kế nghiệp cái nghề xây dựng, hai đứa em cùngcha khác mẹ là con gái, suốt ngày vặt tiền bà ta mà ăn chơi lêu lổng, đã lâulắm có thấy chúng về nhà đâu, chúng mọc rễ ở cái xó bên Tây nào rồi. Ông bàchán, nên đành hy vọng vào mỗi thằng con cả này, rất tiếc tôi cũng có hơn gìhai đứa, cũng ham chơi la cà, có điều biết nghĩ hơn chúng!

- Như vậy họ trông đợi vào anh rất nhiều, họ nghĩ tốt cho anh đấy chứ, làmdoanh nhân không phải sẽ ổn định và an toàn hơn công việc hiện tại sao?

- Cha tôi thì không nói, ông ta vì muốn nhàn thân, có người lo liệu công ty,già rồi thì nghĩ thế không sai. Nhưng mụ ta muốn kiếm lời từ việc chuyển nhượngcác vũ trường của tôi nếu không hoạt động nữa, mụ lấy tiền để đắp cho các conmụ trác táng. Còn hai đứa chúng đâu coi tôi ra gì, chưa từng gọi một tiếng anh.Điều quan trọng nhất là tôi không có hứng thú, đam mê và khả năng làm doanhnghiệp.

- Cứ không thích là được lựa chọn à?

- Tại sao lại không?

Khả Vy gật đầu ngước nhìn anh, đơm đầy chí khí.

- Cô muốn thử làm cảnh sát bắn súng pằng chéo không?

Thêm một lần cô bị cuốn vào thế giới của anh, được cùng con người tự toại vô lonày vẽ lên dòng cảm xúc hoàn toàn khác biệt.

Sau hai lăm phút chạy xe, Gia Minh dẫn cô băng qua nhà thi đấu thành phố tớisàn bắn.

- Bắn!

- Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Tạp âm từ các phòng tập luyện vang lên ồn ào, mỗi tiếng hô khẳng khái đi kèmhành động đồng đều thả cò súng vang lên trong dãy hành lang trải dài.

- Bạo lực! - Khả Vy theo dõi mấy xạ thủ nam nhằm thẳng vào hồng tâm từ cự lixa rồi bắn đoàng. Trông họ dứt khoát từ mọi động tác, vì thế viên đạn không thểtừ chối lao về tầm hướng bắn. Cô theo anh chọn phòng hai người.

- Thế mà muốn làm cảnh sát!? Đạn là bi sắt, bắn chơi thử cảm giác để giải tríthôi! - Gia Minh nhếch mép, anh xoay đầu cô nhìn thẳng thay vì cứ ngó nghiênghết bên này sang bên khác.

Ngăn cách mỗi phòng là tấm kính thủy tinh hữu cơ chống chịu va đập và cách âm,khi đã đóng cửa phòng mình thì chẳng còn nghe những tiếng súng nổ của “hàngxóm”. Vũ Gia Minh chỉ cô cách sử dụng và chỉnh tọa độ như người phòng bên.

- Đó, nhìn tôi làm mẫu đây này! - Anh quệt tay vào mũi ra oai, xác định mụctiêu bằng một con mắt, kĩ càng đặt hướng lòng súng.

Khả Vy nom anh chuyên nghiệp hệt như đã có nhiều năm tay nghề khoác lên mìnhtrang phục quân đội, cô ti hí và ấn chặt bảo vệ tai hơn khi ngón trỏ của anh colại.

- Cô yên tâm không điếc tai và bị co giật đâu, mặc đồ trang bị thì lo gì nữa!- Anh cười nửa miệng rồi bóp cò.

- Đoàng! - Màng nhĩ hai người chỉ rung động nhẹ. Giá đỡ súng bị lực đẩy rachệch khỏi vị trí. Vũ Gia Minh trật hướng, khung vai và cánh tay giật mạnh.

- Ơ, cái lông mi bay vào mắt, làm hỏng hết! - buông câu cảm thán nhẹ thõng,anh thờ ơ coi không thất bại vừa rồi.

Khả Vy chú mục vào tác phong nghiêm túc vài giây trước, cô cảm nhận thấy ở anhcó một nhiệt huyết cháy bỏng với nghề này.

- Đoàng! - Anh thử lần hai, viên đạn bắn chưa tới đích đã rơi xuống vì gócngắm không chuẩn và giữ súng quá chặt.

- Khỉ, cái súng này hỏng rồi, khó dùng quá! Lại bị rơi cái mi nữa.

- Anh có chắc tại khách quan không? Anh nhìn xem, người ta toàn bắn tới gầntâm, không trúng vòng trong thì cũng được vòng ngoài, còn anh... để tôi coi xemanh có cái mi mắt bị rơi nào không?

Khả Vy vỗ vai Gia Minh, cô săm soi lời giải thích khách quan, - Chẹp, không bắnđược thì đừng cố, ha ha! - kĩ thuật bắn thực chất anh không hề có.

- Cô đánh giá quá thấp tôi rồi đấy coi lại lần nữa xem!

Anh lên đạn và bắn, lần này súng thậm chí còn không thèm nhả đạn chỉ vì anh bópcò mạnh quá khiến nó bị tắc, rồi khi buông ra thì vỏ và đạn rơi ngay dưới chân.

- Ba lần rồi, anh còn chối được không, xem ra anh không có tướng làm cảnh sátrồi. May mắn anh không theo nghề này đấy!

Gia Minh bị chọc quê, nhìn cô ôm bụng cười mỉa mai, tức mình:

- Muốn làm cảnh sát phải đi đào tạo và học hành bài bản, đây là lần đầu tôi cầmcon súng to thế này, cần có thời gian làm quen, cô tưởng cầm súng dễ lắm à?Huh?

- Để tôi! - Khả Vy phiền anh tra đạn hộ, cô nhằm bắn bằng cả hai mắt.

- Dớ dẩn, nhìn tác phong đã thấy thiếu kinh nghiệm, nhòm bằng mắt trái thì thôimắt phải mới ngắm được đúng!

- Anh yên nào, tôi đang coi mắt nào nhìn rõ hơn - Khả Vy nổ súng.

- Đoàng! - viên đạn đi từ bờ bên này vào được bả vai của tấm bìa nộm.

Cô reo lên phấn khích:

- Ha ha, cái trò này dễ ợt, anh kém quá đấy Gia Minh ạ.

- Đã nghe câu chó ngáp phải con ruồi mập chưa?

- Này, anh coi tôi là con milu hả? - Cô vênh mặt bắn lần hai, quả đúng, viênđạn bay được hơn một mét rồi rơi xuống, tay cô co gập theo phản xạ.

- Chao ôi, tưởng nữ cảnh sát Khả Vy có tài năng lắm cơ,...

Anh và cô không ai chịu thua ai, cả hai cùng bắc súng bắn thử, Gia Minh cố gắngcũng chỉ được như lần may mắn của Khả Vy.

- Không chơi trò này nữa, vừa đau tay lại chẳng hay ho gì!

- Ờ, cái trò vớ vẩn! - Gia Minh đồng ý.

Họ gác súng lại, bất chấp những ánh nhìn kì quặc từ hai phòng bên. Với việc chỉquan sát hành động đã diễn ra của cả hai dù không nghe những lời đấu đá cũng đủkhiến xung quanh tỏ thái độ khó chịu.

Và họ chuyển sang trò chơi súng nước.

- Ha ha ha, tôi cho anh ướt như con chuột lột! - Khả Vy bóp cò làm những tianước bắn ra chĩa thẳng vào mặt anh, cô cười khúc khích.

- Hãy nhận sự trừng phạt của ta đây kẻ tù nhân kia! - Gia Minh cũng hóa trẻcon, hai người đã vào một tiệm đồ chơi mua hai khẩu súng nước màu mè, họ bắnnhau tùm lum ngoài công viên.

- Ố ồ, anh nhìn thấy cái gì kia không? - Khả Vy tưởng Gia Minh mất cảnh giác, côphun một lượng nước vào thẳng mặt anh, nhưng anh vốn đã có sự chuẩn bị, ném trảướt hết mái tóc cô không nhường nhịn.

- Cái này trả cho con nhỏ nào đã nhổ nước vào mặt người đàn ông đẹp trai nhấtquả đất!

- Nhổ? Tôi phun chứ tôi đâu có nhổ?

- Cô chối à, cái hôm tổ chức tiệc ở nhà Tuấn Kiệt cô đứng từ trên lầu toẹt mộtvũng mưa xuống đầu tôi đây thây, hôm ấy tôi điên tiết kinh khủng và sẵn sàngbóp nghẹt cô nếu không có kẻ ra can!

- Chính anh là kẻ mời tôi uống thứ nước vừa đắng vừa chua loét, lại còn mặnchát ghê tởm thì có.

- Cô giỏi bịa chuyện thật ấy, tôi quen cô hồi nào mà bày đặt.

- Phục vụ bàn nói Vũ Gia Minh mời tôi ly nước, tôi uống thì cứ uống thôi, đúngthật là không biết ai...

- Vô lí, tôi rỗi hơi không đâu mời đứa xấu xí như cô làm gì,...

Hai người nói qua nói lại vẫn không tìm được lí do vấn đề tại cô nàng Tâm Nhưchoi xỏ, chăng chỉ có thể giải thích qua phép suy luận về duyên số. Hễ anh nóilời nào lại bị chắn ngang bởi Khả Vy ương ạnh, rốt cuộc thì đành nhìn nhau mỗingười nhịn một chút.

Khi nhìn vào đồng hồ Khả Vy lại lo sợ, đến giờ phải về rồi. Cô sắp phải đối mặtvới dối trá.

- Cái súng này chứa được ít nước quá, cứ chốc chốc lại phải nạp một lần. Cô saothế? - anh tạt nước vào người nhưng không thấy cô trả đũa.

- Sắp đến giờ tôi không được làm theo nguyện vọng của bản thân! - Mặt cô sầumuội, tay đặt khẩu súng sang một bên rồi kéo anh ngồi nghỉ - Hong cho khô quầnáo thì về nhé!

- Khùng, tôi khì không sao nhưng cô sẽ bị cảm lạnh đấy. Đi kiếm bộ khác mặc!

- Không thích, tôi chẳng muốn phải giải thích với Lạc Thiên và bà quản gia vềnhững thay đổi của mình, mệt lắm, mà không được tin đâu!

-... Thế chuyện mang thai giả, cô gạt Lạc Thiên à?

- Phải!

- Cô không tính đến chuyện bị phát hiện ra ư? Mà tôi không hiểu cái trò này cótác dụng gì?

- Bị phát hiện thì ra đi! - câu nói nhẹ tựa gió thoảng lại là nặng nề hơn cảngọn núi. Khả Vy để lại câu hỏi còn lại của anh trong lòng.

Một lát sau anh kéo cô vào trong xe, Khả Vy quàng bụng giả vào người, kể cả khinước trên người vẫn chảy thành giọt. Nhiệt độ xe chỉnh thích hợp, con đườngtiến tới căn nhà của anh.

- Thay tạm cái này vào, để khô đồ rồi tôi đưa cô về, cách này ổn chứ? - Anhđưa cho bộ áo nhỏ nhất của mình, cô răm rắp làm theo.

- Nhưng mà tôi sẽ tự về, tôi sợ ánh mắt nghi ngờ của Lạc Thiên!

- Không được, tôi không an tâm. Đành thế này, Lạc Trung đang ở chỗ Phi Hàm, látnữa tôi nhờ anh ta đón cô về, như thế còn sợ bị Lạc Thiên dị nghị không?

- Tôi không đáng được quan tâm như thế, à, chuyện của anh Trung với chị ấy thếnào rồi, vẫn tiến triển tốt chứ? - Khả Vy ái ngại trước người đã dắt tay côtrong lễ đường. Lạc Trung rồi cả Lạc Nhã, những người nằm ngoài kế hoạch sẽnghĩ gì khi sự thật bị vách trần. Về Phi Hàm, cô mong rằng Lạc Trung không bị bứctường ngăn cản như chuyện của mình.

- Chẳng tốt! - Anh đáp gọn.

Và Khả Vy leo lên xe của Lạc Trung, thật "tình cờ" khi có một ốngkính chộp được bức hình đó.

Tay phóng viên đã chầu chực để đoạt được bức ảnh giá trị nhất, anh ta dự địnhsẽ nhằm lúc Lạc Trung gặp mặt Vũ Gia Minh và nói chuyện cùng Phi Hàm để ép giábuộc đại thiếu gia họ Cao chuộc lại bức ảnh với số tiền khổng lồ. Nhưng thậtbất ngờ, hoạt cảnh còn có sự tham gia của dâu thứ nhà họ Cao.

Chương 12.12: Vén bứcmàn sự thật

- Cháu chào bác, anh đã về rồi à! - Khả Vy cất giày vào kệ tủ, cô mời LạcTrung vào nhà - Anh Trung đến đấy ạ!

Lạc Trung thư thái bước trước Khả Vy, cũng lâu rồi chưa tới thăm gia đình nhỏcủa em trai. Bà quản gia bèn gác việc, cúi chào, đoán chắc Khả Vy được thư giãnkhi thoát khỏi sự kiểm soát không mấy dễ chịu từ bà. Chính bà đã đề nghị cô đihóng gió thay đổi tâm trạng. Về phần Lạc Thiên, anh đã về được nửa tiếng màchưa nhắc tới cô lần nào, giờ người đã trước mặt, anh đơn giản là tiếp đónngười anh, phớt lờ cô.

Hơi lạnh tỏa ra từ những viên đá trong suốt, nước thẩm thấu thành giọt đọngngoài ly, Khả Vy đặt trước Lạc Trung, anh lịch sự đỡ lấy, nhưng khi hướng vềLạc Thiên, cô không nhận được bất kì biểu hiện nào. Cô để ly café xuống bàn, nóvô giá trị trên phần bàn của anh.

- Bé Cao Lạc Ba Chấm được bố cưng chiều đến nỗi cả công ty ai cũng bàn tán đấy!

- Quan hệ giữa anh và Phi Hàm vẫn ổn chứ?

Khả Vy toan định ngồi bên cạnh Lạc Thiên, giữ khoảng trống nhỏ trên cùng chiếcghế dài nhưng đôi mắt anh chưa hề dừng lại phía cô dù một phần tíc tắc củagiây. Cô lùi về bếp kiếm việc cần làm.

- Em dâu ngồi đi chứ! Mang thai nên tránh vận động nhiều - Khả Vy suốt quãngđường về chỉ lặng im nên Lạc Trung cũng không tìm cách phá tan tĩnh mịch.

- Dạ! - Cô quay lại, từ tốn đặt người xuống với khoảng mép ghế xa vời, lạclõng dẫu Lạc Thiên chiếm tới nửa còn lại của ghế.

- Anh ở lại dùng bữa tối! - câu hỏi trước đó Lạc Thiên đưa ra bỏ qua việc trảlời từ người nghe, đến lời mời này mục đích vẫn vậy, thay thế những điều chiếmđoạt toàn bộ khối óc, chính là chốn tránh. Hơn nữa, cô gái Phi Hàm đó có xứngđược với người anh quyền quý đây, cũng lại vướng trùng chủ đề mà thôi, LạcThiên điều hòa võng mạc bằng hai lần cụp mi.

- Để hôm khác, ở nhà còn mấy người nữa đâu, bọn nhóc bận bịu việc học hành vàbạn bè, anh không dùng bữa thì chẳng còn bóng dáng thanh niên trong gia đìnhnữa. Hôm nào em và Khả Vy lại nhà! - Lạc Trung cũng chẳng buồn tiếp lại câuhỏi ấy.

Con dâu có thai, điều này đáng lẽ phải là tin mừng đối với cả dòng họ, đặc biệtlà ông bà thân sinh của chồng, tuy nhiên đối với cô dâu thứ Khả Vy lâu lắm rồithiếu những lời chúc mừng và hỏi han dù là hình thức. Lạc Thiên đột nhiên chophép con ngươi thu nhận tín hiệu ảnh Khả Vy vào điểm vàng trong cấu tạo mắt,đồng thời xuất hiện dòng suy nghĩ về lí do ông Trương tán thành việc phu nhânchọn vợ cho con trai. Cô gái này chẳng có lấy đặc trưng gì phù hợp với tiêuchuẩn khắt khe của họ. Anh bị cái đáp lại của Khả Vy làm bất ngờ, chưa kịpngoảnh mặt thì cô đã đóng cánh cửa sổ tâm hồn, gằm mặt và mở ra khi về vớinhững ngón tay đan chéo của mình.

Tiếng thở cho thấy mọi âm thanh đều khóa chặt trong thanh quản, duy nhất hoạtđộng phục vụ sự sống trực tiếp phô bày, lãnh đạm trước động từ “ngờ”.

Lạc Trung ngồi thêm một lát thì ra về, Lạc Thiên khép cổng, dằn lòng rồi cũngthoát được vài câu chữ:

- Mai là thứ bảy, chúng ta đến viện siêu âm đợt hai cho con! - Giống mệnh lệnhhơn đề xuất, anh lược bỏ tên cô khỏi câu thoại, vì Vy và Vi rất khó để phát âmchuẩn xác.

Khả Vy nhìn sang bà quản gia, bộ phim này chưa đến hồi khóa máy.

*

Chín giờ sáng tại khoa phụ sản trực thuộc bệnh viện Thái Thịnh, các bà bầu đợichờ ở hàng ghế bên ngoài phòng khám. Riêng Khả Vy có lịch đặt trước, cô đượcmời vào phòng đặc biệt, vẫn là nữ bác sĩ quen mặt, Lạc Thiên tin cậy công nghệy học ở đây nhờ được Cao phu nhân giới thiệu, lần này anh không phiền tới bànữa mà để quản gia đi kèm.

Khả Vy mặc chiếc áo thắt nơ qua thân trên, cổ vuông, chân áo dài và rộng, chấtvải thấm mồ hôi sẫm màu. So với lần tới trước thì chiếc áo này kín đáo hơnnhiều, điều đó ngay cả Lạc Thiên cũng nhận thấy.

- Cao thiếu phu nhân nằm xuống giường đi! - Nữ bác sĩ bật màn hình thiết bịnhận thông tin đưa ra, tay còn lại bà cầm máy siêu âm.

Bà quản gia ngồi cạnh Khả Vy, tìm thế che khuất góc nhìn của Lạc Thiên. Máytheo cánh tay luồn vào áo Khả Vy, thông thường người được khám sẽ vén lớp áolên bởi chỉ có chồng và hai người cùng giới, trong trường hợp này là không thể.

Cuộn phim về hình hài bào thai gần tám tuần tuổi đang chạy trước mặt Lạc Thiên,nhưng anh không còn hò reo, phấn khích, mà tập trung dõi theo từng chút mộtnhững chuyển động của bé con, bé nằm trong nhau thai, dây rốn nối đến cơ thểmẹ, mẹ ăn gì bé cũng được hấp thu một phần.

Khả Vy nín thở, tay bám chắc thành giường, từ dưới nhìn lên khuôn cằm và ánhmắt anh. Thở hắt khi không thể đùn nhức nhối theo ra. Rất cần được biết anhhạnh phúc gì qua màn hình chiếu, thấu hiểu niềm hãnh diện dâng trào trong conngười anh được vẽ chỉ với hai màu đen trắng qua hình hài của bào thai nhưng côlại không thể nào tường tận.

Lạc Thiên cười hiền, rất hiền. Không ai đoán được trạng thái ấy là tập hợp củangàn vết thương rỉ máu, của những viên sỏi tích tụ đau xót trong tim, của miếnglòng tin rắn chắc đã bị tha mất, tất cả chúng tắc nghẽn giữ dây cơ mặt nở nụcười hòa nhã.

- Con-tôi phát triển bình thường chứ?

- Anh nhìn vào màn hình, đến tuần tuổi này thai nhi đã thành hình rõ hơn, mimắt xuất hiện, ngón chân ngón tay dần tách khỏi nhau, tim và não phát triểnnhanh… - Bác sĩ thu hút sự chú ý của anh vào màn hình. Bà thực tế đang di trênbọng silicon.



Cơ hầu của anh lên xuống, hàm răng nghiến chặt, kìm nén quyết định sẽ làm tannát trái tim người mẹ kia, thật khó để làm thỏa mãn ghen tuông mà tránh tổnthương đến Khả Vy.

Kĩ thuật y học hiện thời có thể xác định huyết thống nhờ việc chọc nước ối,phân tích với tế bào của người-được-coi-là-cha. Lạc Thiên đứng bất động đấutranh tâm lí để đạt quyền lợi của mình hoặc phạm phải danh dự người phụ nữ. Íchkỉ là sai, anh không ích kỉ mà cần được biết đằng sau những làm ngơ về dối trácủa Khả Vy, hình hài bé bỏng kia thuộc về ai đây?

Thậm chí anh cần ra ngoài để hô hấp, hệ cơ quan này ngưng trệ hoàn toàn khi côta tỏ ra thê thảm mắt lệ nhòa. Cô ta không nhìn vào màn hình kết quả từ cáithai mà dùng ngữ điệu của ánh mắt thôi miên anh. Đúng rồi, anh đã bị sự ngốcnghếch phù phiếm, đi giữa ban ngày với đôi mắt đeo lớp kính đen xì. Cả tin gieomình vào thế giới mê muội, bất kì tưởng tượng nào cũng cho rằng hiện thực. Đếnkhi nào điểm dừng kết thúc, sự thật phơi bày, điều anh lo sợ nhất là vĩnh viễncô ta lừa dối anh.

Nhưng Khả Vy là thế ư? Anh khờ hay cô thụ động, chẳng thể là cả hai nguyênnhân được đâu nhỉ. Dựa vào bờ môi ấy anh tin rằng… có được cô… và cũng chưa đủcuồng yêu để cao thượng, để dùng tình yêu đấu tranh những gì nghe và nhìn thấy.Vẫn là nhưng, anh không muốn gắn kết cùng ai khác ngoài người vợ này nữa.

Cuối cùng anh đã làm được, dập tắt nhỏ nhen. Dù nghĩ rất nhiều về mặt khôngtích cực của quan hệ gia đình mình, anh lại làm chủ được lời nói và hành độngnhanh chóng bởi lí trí một thằng đàn ông đã bị chữ tình bác bỏ. Tuy nhiên mộtkhi có ý nghi ngờ thì anh đã lung lay rồi.

Cửa phòng mở ra, anh bước vào. Khả Vy dựng người trên giường vuốt tóc cho đỡrối. Bà quản gia trầm tư và bác sĩ nhấn phím Enter. Bức ảnh thai nhi được đưara kèm thông tin về tuần tuổi. Không tới số 8.

Con số 8 thực ra chính là số 0 buộc thắt nút ở giữa, nếu là 8, anh đúng là kẻrỗng tuếch bị bóp méo. Anh thở phào nhẹ nhõm, siết lấy Khả Vy bằng tất cả.

Mặc dầu trước mặt còn có bà quản gia và nữ bác sĩ cũng không là vấn đề cho sựgiải phóng này. Gói gọn cô bằng vòng tay âu yếm, anh gục trên bờ vai cô, nhấnchìm những đợt sóng dội từ sâu thẳm. Tâm hồn anh lại được trải phẳng bên cô.Pha lẫn ân hận là niềm vui khôn xiết, anh tìm mọi cách bù đắp về sự đánh giáphiếm diện bằng quyến luyến ấp ôm.

Khả Vy không thể đẩy anh ra khỏi, mối xúc cảm làm tan chảy vỏ ốc bám hữu quanhmình. Cô đưa tay lên bản lưng to lớn, khao khát đón nhận toàn bộ yêu thương mặcnhiên để trái tim dừng lại giây lát để cùng hòa chung nhịp đập. Cầu vai anhthấm nước, những phân tử lung linh ánh hào quang.

- Anh… xin lỗi!

Thật may là cô không hiểu anh xin lỗi vì lí do gì. Cô chỉ cảm nhận những âmthanh có sức công phá con người anh, rằng từng qua địa ngục mới mấp máy lênlời. Và nếu kể cả cô phát hiện đã bị chồng nghĩ oan, phụ thuộc vào máy móc ướclượng thời gian mang bầu thì cô cũng không có quyền lên tiếng.

Họ biết mình đã yêu và cũng biết thật khó để thuộc về nhau.

*

Lạc Thiên nắm chặt bàn tay Khả Vy dù vẫn đang lái xe. Những cái nhìn chan chứasưởi ấm cơn bão lòng, xin thời gian cứ mãi dừng nơi đây. Bà quản gia ngồi hàngghế sau, bà trở nên không trung thành với nhiệm vụ tựa bao giờ.

Lạc Thiên đỗ xe ngay trước cổng, vừa khi đặt giày xuống một người thanh niênmặc áo phóng viên tiến lại gần, anh ta đã chờ từ khá lâu, ngăn anh đừng mở cửaxe bên Khả Vy vội.

- Tôi có một số thứ muốn gửi ông xem trước, hãy liên hệ tới số điện thoại lưutrên mặt sau nếu muốn làm một giao dịch! - Anh chàng đó chỉnh thấp mũ lưỡichai hơn, cười hiểm và nói một câu cuối trước khi bước đi - Nhớ là chỉ mình ôngxem thôi đấy!

Anh ta trân trọng xưng hô với Lạc Thiên như vậy chứng tỏ việc lần này sẽ thuđược một món hời lớn đây. Lạc Thiên nhìn xuống phong thư nheo mày, anh đi vòngđầu xe mở cửa cho quản gia và Khả Vy.

- Chuyện công việc em à! - Cô không hỏi nhưng anh đã lên tiếng.

Chiếc lá vàng từ trên cao rơi ngang qua đoạn thẳng nối hai người.

Đó là phong thư chứa những bức ảnh của Khả Vy, Lạc Trung và Vũ Gia Minh kèm“chú thích”.

Chương 12.13: Vén bứcmàn sự thật

- Cậu muốn gì? - Lạc Thiên mất bình tĩnh áp sát tai vào di động, căn phòng cửađóng kín mít.

- Tôi được trả số tiền với bảy con số cho bài viết này, và sẽ là nhiều hơn nữatrong các bài viết tiếp theo.

- Bọn nhà báo các người quá rỗi việc rồi đấy! Ra giá nhanh! - Lạc Thiên bópnát những tấm hình nét căng, dồn giận dữ vào các đầu ngón tay.

- Ấy ấy, đừng nghĩ xấu về sự nghiệp viết lách của chúng tôi. Ông Thiên nghe tôiphân tích nhé: Ở tấm hình số 1, nhân vật chính là cô nàng Phi Hàm xinh đẹpđứng bên phía thiếu gia họ Vũ. Ai chẳng biết cô ta là gái đứng hát trong cáchộp đêm, và cũng thừa đoán ra hành động trao đổi bưu phẩm từ anh trai ông, LạcTrung nhằm mục đích gì. Nếu lỡ nguồn tin này được phát tán trên trang báo thịtrường diện rộng của chúng tôi chẳng hay hình ảnh của họ Cao sẽ sụp đổ.

- Đừng đánh giá con người ta qua công việc của họ, cô Phi Hàm bán tiếng hát chứkhông hơn!

- Vậy ư? - tay phóng viên để lửng câu hỏi tùy ý con mồi ngẫm.

- Tóm lại cậu muốn gì?

- Nghe tôi tiếp tục nào. Tấm ảnh sau chẳng phải là Cao thiếu phu nhân ư, đi từnhà riêng của cậu Vũ ra, rồi lên xe anh chồng. Sự việc này cho tôi hai dòngliên tưởng - đầu dây bên kia không lên tiếng nên y phân tích thêm - Thứ nhất,cũng như quý cô Phi Hàm ấy. Thứ hai, ông là kẻ bị cắm sừng!

Y nói nhanh trước khi Lạc Thiên nổi cơn thịnh nộ. Thông tin truyền đạt tới, tứclà đồng hóa vợ anh - Khả Vy là con hàng bị Vũ Gia Minh bóc lột, nhắm Phi Hàmcho anh trai, rồi đến Khả Vy cho cậu em, kế hoạch khôn ngoan nhằm chuốc nhụcnhã cho họ Cao. Hoặc là bắc cầu qua anh trai để vợ phản bội lại anh cùng vớitên Vũ Gia Minh đó. Tay này vừa được ăn vụ bưng bít của nhà họ Vũ, nay tố cáovới Lạc Thiên, hắn sẽ còn được ăn dầy nhờ trí tưởng tượng phong phú.

- Thằng khốn, mày đừng để tao nhìn thấy mặt lần nữa, nói số tài khoản và hủytoàn bộ đống rác rưởi này đi. Tao cấm mày cho Cao Lạc Trung và gia đình taobiết! - Từng đường gân nổi lên lớp da tay, Lạc Thiên tức tối trước những cáobuộc vô căn cứ xúc phạm tới Khả Vy. Từ Triệu Đông Kỳ rồi đến Vũ Gia Minh, nhữngcái tên không thể để anh yên lòng. Giờ nếu bài báo thổi phồng đăng tải, chắcchắn quan hệ giữa Lạc Trung và Phi Hàm, gia đình họ Cao và họ Vũ, kèm danh dựcủa không chỉ Khả Vy mà còn tất cả đều bị đem ra phỉ báng. Anh tức khắc chuyểnkhoản từ số tiền trong sổ tiết kiệm của mình sang, quăng rắc rối vào dĩ vãng,vậy là thâm hụt không ít trong tài khoản cố định.

Khả Vy gõ cửa phòng, cô mang cốc café đen đặc không đường cho anh, không địnhvào trong, thế nhưng khi cửa được mở, Lạc Thiên vội vã tu một hơi rồi kéo cô vềbên mình. Chất lạnh làm anh tỉnh táo và minh mẫn phân biệt điều gì mới đángquan trọng hơn.

- Đừng mà anh! - Cứ để ẩn mình trong vòng tay anh sẽ không thể tách ra khỏi,cô chủ động từ chối.

- Cho anh ôm em một lát thôi! Anh muốn che chở em mãi mãi!

Khả Vy thả lỏng người, khẽ khàng hơi thở, cô nhắm mắt để không còn bị chi phốibởi ràng buộc bên ngoài, chỉ còn bản năng mách bảo rằng hãy cứ ngoan ngoãn theođuổi tình yêu.

- Ngày hôm qua em đã đi đâu vậy? - Lạc Thiên cất tiếng hỏi dẫu không hề tinmột tí tẹo nào từ tay tống tiền.

- Em... gặp anh Minh, em không vui nên tìm anh ấy để san sẻ. Anh còn bận chuyệncông ty, em không muốn vì mình làm anh mất tập trung. Khi về thì anh Trung chởem. - Khả Vy xoay hẳn người đối diện với đôi mắt anh, cô sẵn sàng chân thực mọithứ trừ chuyện có con.

Lạc Thiên vuốt lên mái tóc cô, tận hưởng hương thơm tinh dầu. Anh mãn nguyệnvới những gì mình nghe được. Giờ thì chẳng còn điều gì làm anh không vui đượccả. Lòng tin lấp đầy hơn bao giờ hết.

- Anh yêu em!

*

Dương Mẫn sợ sệt ngước nhìn ông Trương như cầu xin hãy hủy kế hoạch. Vậy mà ôngnhất nhất bắt cô phải nghe.

- Cháu à, làm dâu nhà họ Cao là có tất cả, cha cháu sẽ không phải trật vật lomiếng cơm manh áo nuôi cháu chỉ biết học hành. Hơn nữa, gần đây chuyện tình cảmcủa Lạc Trung với người không đứng đắn khiến phu nhân ta đau đầu, cháu tuynghèo khó nhưng chịu thương, có học thức, đầu óc, lại cách mấy đời họ hàng... -Miệng khuyên nhăn nhưng ông Trương đã lập sẵn tiến trình buộc con rối Dương Mẫnphải tuân theo rồi để mặc cô tự biên tự diễn, tránh rủi ro bị phát hiện.

Và chẳng còn cách nào khác, cô đành nhắn tin vào máy của “Lạc Trung”, hẹn gặpmặt tại một nhà nghỉ. Đương nhiên người nhận tin nhắn đó chính là Lạc Thiên.

- Anh/Cậu chủ đi đâu vậy?

- Anh có chút việc bên ngoài cần giải quyết ngay, bác và em an tâm, anh sẽ vềsớm! - Lạc Thiên khoác áo bước ra cửa - Anh đi nhé!

Cô gái mặc chiếc váy màu đen mỏng đợi chờ người đến trong phòng đặt riêng,hoang mang, sợ hãi, lo âu là tình thái từ cô mắc phải hiện tại. Trước khi đi,cô đã ngắm nhìn mình rất lâu trước gương, tội lỗi với chính bản thân và ngườitrong cuộc.

Khá bất ngờ khi Dương Mẫn đặt trước phòng, Lạc Thiên nghe nhân viên nói sốphòng, đĩnh đạc đi lên, trong đầu dự định nói mọi sự thật với cô gái. Anh khôngmuốn cô chịu thiệt thòi vì bị đem ra quay vòng.

- Anh đến rồi à, anh uống một ly rượu nhé!

Chưa để Lạc Thiên đáp lại, cánh tay run run của Dương Mẫn đã mang ly nước đặttrước mặt, cô rón rén nhìn anh như mình là kẻ trộm bị phát giác.

- Cũng phải tháng trời rồi không gặp em! - Lí do khiến anh không nhắc tới côlâu lâu vì muốn giúp Trần Hùng có cơ hội tấn công. Nếu cô rung động trước anhthì cũng chỉ nhất thời, còn Trần Hùng mới là nửa cần tìm kìa.

- Cạn ly nhé! - Dương Mẫn nhắc lại, cô cầm ly chạm vào ly của anh, uống hết.Thực chất ly của cô là nước lọc.

Lạc Thiên không thể từ chối đưa ly lên miệng nhấm nháp giữ phép lịch sự, rồiuống một hơi.

*

Đã quá giờ bữa tối mà Lạc Thiên vẫn chưa về. Khả Vy lo lắng gọi điện liên tụcnhưng dường như điện thoại đã tắt nguồn. Đúng lúc cô hy vọng bấm số lần nữa thìTrần Hùng gọi tới:

- Chị dâu, anh Thiên về nhà chưa?

- Chưa, anh có biết Lạc Thiên đã đi đâu không? Tôi lo quá!

- Vẫn chưa về ư, à, chị có biết chuyện Dương Mẫn và anh Trung không? -Để chắc chắn trước khi kể, Trần Hùng hỏi rõ.

- Dưỡng Mẫn? À, tôi nhớ rồi, tôi biết!

- Hì hì, hôm nay anh Thiên nhắn em tới nhà nghỉ Campus để đón Dương Mẫn vềnhà, chị biết em thương cô ấy chưa? Anh Thiên nói Dương Mẫn sẽ buồn khi anhTrung nói gì đó với cô ấy rồi nhân lúc đó em sẽ là điểm tựa để tấn công tráitim cô ấy. Em ngại quá, anh ấy lại bảo đón ở nhà nghỉ mới lạ, em định đi từ sớmnhưng cứ thấy hồi hộp thế nào. Em định hỏi anh ấy về chưa để em tới, nhưng saoanh ấy chưa về cơ à?- Trần Hùng thiết nghĩ Lạc Thiên chẳng giấu vợ nêncùng cau chuyện nói luôn.

- Anh Thiên đi hơn ba tiếng rồi, thế anh chưa biết rõ việc hoán đổi của anhTrung và anh Thiên sao?

- Việc gì cơ? Em đến đón chị rồi vừa đi vừa kể cho em nhé!

*

Lạc Thiên lờ mờ nhận thấy ánh đèn phòng, anh vừa thiếp đi một lúc thì phải. Lyrượu vang nhẹ có chất gì đó khiến anh mệt mỏi, uể oải. Có lẽ nhờ ly café đặc từchiều tối kéo lại giúp anh tỉnh ngủ hơn. Tiếng thút thít đâu đó quanh đây, chợtanh nhận ra, chiếc áo sơ mi đã không còn trên cơ thể.

Dương Mẫn bước ra, cô mặc duy nhất chiếc áo của Lạc Thiên, để cổ phanh, tóc làmrối và trang điểm nhoen nhoét, đặt mình xuống giường, cô than vãn:

- Anh Trung, em có lỗi với anh nhiều lắm. Bác Trương ép em chuốc rượu và làmanh mất kiểm soát, bắt anh phải chịu trách nhiệm vì đêm nay nhưng em không thể.Em biết anh không thương em, như thế là quá đáng với anh. Em chỉ có thể cầu xinbác và được chỉ cho cách này,... Em không muốn thế đâu nhưng không còn cách nàokhác...

Dương Mẫn để chiếc váy của mình xuống sàn, cô nhìn người đàn ông đang nhắm mắtngủ. Người nào có thể nghĩ ra cách hèn hạ như thế này để làm dâu nhà giàu đượcchứ, cô không cần, cô chỉ thiết cuộc sống giản dị của mình thôi. Nhưng kế hoạchthì không được sửa.

- Xin anh đừng hận em nhé, nếu sau đó anh muốn gạt bỏ em ra thì em chấp nhận,vì lúc này em đang lừa dối anh đây. Anh Hùng ơi, em thương anh lắm, nhưng anhmà biết em thế này thì sẽ ra sao?

Lạc Thiên co cơ mặt đôi chút, giọt nước nóng hổi rơi trên làn da anh, cảm giáccó ngón tay đang tháo thắt lưng mình, sự việc này khiến anh nhớ tới đêm tânhôn. Bất giác anh mở mắt giữ lấy ngón tay cô.

- Anh! - Dương Mẫn không giấu khỏi nét hốt hoảng, bại lộ toàn bộ.

- Nói xem cô định làm gì tôi? - Lạc Thiên trở dậy, anh xoáy vào mắt cô gái,việc mà đáng lẽ ra anh phải hay từ trước đó.

- Anh Trung, em xin lỗi, em... em... em không biết làm gì khác cả. Bác nói làchị Phi Hàm không hợp với anh, bác muốn em kết hôn, bác bắt em phải ở đây vớianh, huhuhuhu...

- Tức là chuốc cho tôi say, rồi giả vờ nằm cạnh tôi và bắt tôi chịu tráchnhiệm. - Lạc Thiên thuật lại với hình dung người con gái này chính là Khả Vy.

- Em sẽ xin bác ấy, em không làm dâu nhà họ Cao đâu, coi như chúng ta chưa cóchuyện gì, em... - Dương Mẫn khóc ròng, đầu cô lắc liên hồi, bàn tay bám chặtvào anh thành khẩn.

Nhắc lại về đêm tân hôn ấy, khi mà người anh hoàn toàn không vương chút gì củaKhả Vy, không một chút gì, như lúc này, Dương Mẫn cũng mái tóc xơ xác, phấn sontèm nhem mà...

- Sẽ phải có con sau đêm nay? - Anh không chất vấn Dương Mẫn, thay vào đó làxét hỏi kẻ thực hiện. Anh cũng biết bằng cách này không thể có chuyện em béđược.

- Không, em không hiểu nhưng anh Trung rất hiền, anh sẽ không để em bị lỡ làngphải không, bác nói với em như thế, chỉ cần nằm cùng giường thì anh phải thuộcvề em? Hức hức... Nhưng chúng ta thuyết phục bác đi, em không muốn làm kẻ xấuxa đâu, em không muốn lấy chồng đâu... Em xin lỗi,...

Nghĩa là việc có em bé nằm ngoài trông đợi của cha mình ư, ông vừa muốn thằngcon thứ hai lấy vợ, lại đến con cả. Như cô gái này nói, ông lợi dụng trọngtrách của Lạc Trung với cái đêm định mệnh này để trói buộc anh. Và thì sẽ ly dịsau một thời gian nhất định, chia tài sản cho cô vợ một phần, khi ấy ông bònrút của họ. Khả Vy và Dương Mẫn có “sứ mệnh” là quân cờ hái tiền của ông.

Chuyện này Cao phu nhân không hề biết. Ông Trương thừa biết tính cách của haingười con trai. Lạc Thiên đời nào chịu rúc đầu vào rọ khi không có đứa con làmcăn cứ, còn Lạc Trung, quá dễ dàng để dùng lại màn kịch này.

- Nín đi, tôi không trách em đâu! Em không có lỗi, tôi phải cảm ơn em vì đãcho tôi biết người ta gạt tôi bằng cách nào! Tôi sẽ giải quyết việc này nên đừnglo! - Lạc Thiên với tay lấy hộp khăn giấy gần đó, quệt lên đôi mắt Dương Mẫn.Cô gái này quá thánh thiện so với con người vô tình ấy. Cô ta còn có cái thaitrong bụng, thì ra anh bị cắm sừng từ lâu rồi.

- Dương Mẫn, em có ở đây chứ? - Trần Hùng vặn nắm đấm đi vào. Cửa khóa nhưnganh mượn được chìa sơ cua từ việc giải thích cặn kẽ với Tuấn Kiệt, chủ của nhànghỉ.

Cảnh tượng đập vào đôi mắt anh thật không thể ngờ. Trên chiếc giường màu trắngtinh khôi, người bạn-người anh-cấp trên lưng trần bên cạnh cô gái anh theođuổi.

- Anh Hùng...!

Dương Mẫn và Lạc Thiên đồng thời quay ra, khuôn mặt kẻ đứng sừng sững tối sầm,nuốt khan:

- Thật vô liêm sỉ!

Khả Vy đứng bên ngoài, loáng thoáng nghe thấy tiếng gầm, cô ngó trong, TrầnHùng nắm chặt tay cách hiên cửa vài bước, thêm tiếng phụ nữ khóc lóc, cô tiếnvào. Người chồng cách đây vài tiếng rót lời đường mật vào tai cô bỏ tới đây đểlàm trò gì thế này.

- Anh Hùng nghe em nói đã, em với anh Trung không có...

- Im đi, tôi không muốn nghe bất kì điều gì nữa! - Nắm đấm hình thành, TrầnHùng xông tới, anh điên cuồng nhìn vào chiếc váy đen sóng soài dưới đất, phútchốc hoắc mắt về hai kẻ được cho đã xúc phạm tới tình bạn và tình yêu của mình- Lạc Thiên, mày là thằng khốn, tao không có loại bạn như mày!

- Hùng! - Lạc Thiên đưa tay phòng thủ, đương nhiên cần giải thích rõ ràngnhưng nhìn thấy khuôn mặt người đàn bà kia, anh cũng điên cuồng không kém.

Phản bội.

- Bốp!

Cú đấm từ gò má xoẹt qua miệng, giáng xuống khiến Lạc Thiên đổ rạp xuốnggiường, máu từ hốc miệng rỉn ra. Anh quay cuồng.

- Anh Hùng, đừng đánh nữa, anh nghe em nói, anh phải tin em! - Dương Mẫn giữlấy vạt áo Trần Hùng, ngăn cản việc đánh người.

- Kinh tởm! - Trần Hùng khoát tay đẩy cô ra một bên, lửa hận phập phùng khichạm vào da thịt người-đàn-bà.

Lạc Thiên vẫn úp mặt trên lớp đệm, “Kinh tởm”, anh kinh tởm đến không còn sứclực để dậy nữa. Quá khứ ào ào như dòng thác hiện về, anh đã từng mang phim mara, dùng tới kem chống nắng, biết bao ngày dằn đầu suy nghĩ về đêm động phòngkinh tởm ấy. Đúng là chỉ có bản thân ta không lừa lọc chính ta, anh biết mìnhđã say và ngủ tới sáng mà, nhưng ngu xuẩn khi bị con-mụ-đàn-bà che giấu hết lầnnày tới lần khác.

- Khả Vy, đi! - Trần Hùng quay người, anh lao ra cửa, bắt gặp Khả Vy thất thầnnhìn. Anh kéo xệch cổ tay đưa đi.

- Lạc Thiên!? - Câu hỏi mang bao nhiêu câu hỏi đè nén trong lồng ngực, Khả Vykhông tin vào chuyện này, cô cần anh giải thích.

Song Trần Hùng bước rất vội, cướp đi tầm nhìn người chồng của cô mất rồi.

- Loại đàn ông như thế đừng khóc làm gì! Chị... à, hắn có xứng đáng để làm bạnđâu, - Trần Hùng bác bỏ cách xưng hô chị dâu - Vy và tôi đều không tin đượcnhỉ, loại người tôi từng kính trọng đó, hóa ra lại đê tiện chiếm đoạt nhữnghạnh phúc nhỏ nhoi của tôi. Như thế cũng hay, phát hiện sớm càng tốt, hắn khôngxứng làm chồng Vy đâu!

Khả Vy không dám nhìn sâu vào đôi mắt Trần Hùng, điều anh nói ra và hành độngmang cô đi thực chất vì vẫn còn chút gì tình nghĩa với Lạc Thiên và cô gái đó.Phải rồi, có vợ ở đấy chứng kiến tất cả sẽ lồng lộn mà tức, **** bới chồngngoại tình này nọ, mạt sát con bồ nhí đến không còn danh dự. Trần Hùng như bịđánh từ sau lưng, lồng ngực phập phùng trút khí hô hấp, anh tăng tốc xe nhanhchóng.

Còn Dương Mẫn, cô đã định đuổi theo, vì mỗi chiếc áo sơ mi trên người, cô còn“liêm sỉ” để được phát ngôn nữa không.

- Anh Trung, chúng ta phải làm sao bây giờ! Em... - Cô ngồi thụp xuống, cầuxin Đức Mẹ ban cho cơ hội.

- Tôi không phải Lạc Trung, tôi là Lạc Thiên. Nghe đây, em không có lỗi, tôinhất định sẽ nói với Trần Hùng cho sáng tỏ.

Ánh mắt Lạc Thiên trở nên lạnh như băng khi dứt câu. Anh đau khi bị chính ngườibạn chỉ thẳng vào mặt mà rủa, nhưng không hề đau khi bị vợ, không, cô ta khôngxứng đáng làm vợ anh, lừa ngoạn mục!

Khả Vy bị gió tạt thẳng vào mặt, tốc lực của xe kinh hoàng, từng sợi tóc bayvòng vòng rối rắm. Trần Hùng cứ rồ ga như đang chơi trò điện tử, không màngnguy hại đến tính mạng khi cứ lao vùn vụt về phía trước. Hốc mắt anh tối tăm vàtâm hồn mục rỗng. Cô bị lạnh, lạnh thấu xương khi nhìn Trần Hùng vô cảm, đànông khi bị phản bội sẽ như thế đấy. Cô có cần chuẩn bị trước tinh thần khôngnhỉ, mà cô cũng đâu có biết Dương Mẫn đã diễn lại vai của mình. Hiện thời, côcòn có quyền giận Lạc Thiên, khi nghĩ rằng anh mới là kẻ quay lưng.

- Khả Vy đi đâu đây? - Trần Hùng sực nhớ còn có người bên cạnh, anh định trởcô về rồi tiếp tục màn đua xe đơn độc. Không muốn hệ lụy tới ai.

- Về... nhà! - Những người bạn của Lạc Thiên vẫn luôn có trách nhiệm, côthoáng do dự khi một ngày mình không còn được về ngôi nhà ấy nữa, tiếp xúc vớinhững người bạn thân thiện này nữa.

- Cái đó không phải là nhà!

- Nhưng... tôi không còn nơi nào để đi cả!

Chương 12.14: Vén bứcmàn sự thật

Lạc Thiên dừng xe trước cửa nhà Dương Mẫn, đợi cô vào rồi chầm chậm hónggió trên đường. Hai con người, một có học thức, một là trẻ mồ côi, một có sựgiáo dục của bậc sinh thành, một chung giống với đám trẻ cùng bần, quả là khácnhau. Cùng thực hiện chung kế hoạch, bó buộc người thừa kế tập đoàn lớn bằngcách đê-tiện, vì sao chỉ mình Dương Mẫn biết đau, còn cô ta thì không? Hay côta đã bị đồng tiền làm lu mờ, hơn thế nữa còn đổ-vạ cho kẻ sẵn sàng hiến dângcả đời cho cô ta - là anh.

Cô được lắm, tôi chẳng còn gì thanh minh cho hình ảnh cô trong thâm tâm tôinữa. Thì ra cô là một con cáo hoang dã chứ không phải chú Cáo trong giới hạntưởng tượng của Lạc Thiên này!

Không để bà quản gia mở cổng, Lạc Thiên lặng lẽ xuống xe, đẩy khóa sắt, cho xevào gara, lững thững bước. Anh vẫn trở về nơi đã đi khỏi.

- Vy không về cùng cậu chủ à? Cô ấy đi cùng cậu Hùng để tìm cậu chủ.

- Bác chẳng không thích tôi kè kè đi cạnh Khả Vy?

Bà quản gia định nói gì đó lại thôi, đã quá mười giờ, Khả Vy chưa bao giờ ởngoài muộn. Hay chăng giữa cậu chủ và cô ấy xảy ra xích mích nhỏ. Nhìn vào bànăn, Khả Vy đã hâm lại các món trước khi đi, bà ở nhà cũng đảo qua. Bây giờ thìthịt, cá nhũn ra do nhiều-lần-cố-gắng làm nóng, trở nên nguội ngắt, vô vị.Chiếc ghế thiếu hơi ấm thật cô đơn.

*

Trần Hùng đưa Khả Vy tới phòng trà của Gia Gia. Anh gọi một vài đồ uống nhẹ.

- Chị... - anh quen miệng - Vy dùng chút men giải khát! Phụ nữ cũng có quyềnthưởng thức rượu khi gặp sầu! - Còn anh dốc cả chai bia xuống họng, mặc chobia làm ướt cổ và vai áo.

- Tôi... muốn về! - Khả Vy thều thào.

- Chị... Vy đừng nghĩ đến thằng khốn ấy, hắn không xứng đáng! - Anh nậy thêmchai nữa. - Chẳng ai ngờ anh em chơi với nhau bao năm nay lại đem đùa cợt vớitình cảm của bạn bè!

-... - Khả Vy rúc vào một xó. Có lẽ Trần Hùng nói đúng. Đi bên cạnh Lạc Thiêncó biết bao nàng kiều diễm, Dương Mẫn... nằm trong số đó? Cô lắc đầu nguầynguậy, anh đã luôn về nhà mỗi ngày khi tan sở, thường mua cam, hoa, trứng,...cho mình, anh thương bé dê con nhiều lắm, sao có thể lén lút tìm niềm vui khác.

Biết bào chữa bằng cách nào cho đôi mắt đã nhìn thấy cảnh chăn gối của chồngvới người phụ nữ khác. Chính anh còn chẳng dùng lí lẽ giải thích cho Trần Hùngvà cô hiểu, thì còn biết đặt niềm tin nơi đâu? Khả Vy tức tưởi khóc, hay vì côxấu xa, che đậy anh bao nhiêu chuyện để ra nông nỗi này, anh chán ngấy cô rồi?

- Trần Hùng, sao không vào sảnh lớn mà rúc ở đây? Có chuyện gì à? - Vũ GiaMinh cầm thêm lốc bia mang vào, anh ngồi cạnh bên người đàn ông mệt mỏi dựatường.

- Anh Minh, chỗ anh còn khuyết chân quản lí không, cho thằng này theo! - TrầnHùng vỗ vai Gia Minh cười cợt, cậu kết thân với anh ta không lâu từ Tuấn Kiệt.

- Cậu đang làm việc cho Trường Tồn, ngon ăn là thế. Chạy sang chỗ tôi có lợilộc gì? Làm ăn ở đây vất vả hơn cậu tưởng đấy! Sao, coi bộ thất tình à? Ai kia,giống nhỏ Khả Vy!

Khả Vy từ từ ngẩng mặt lên, tay khoanh trên mép bàn. Cô nhìn Gia Minh bằng đôimắt sưng húp.

- Chuyện gì xảy ra với hai người bạn của tôi vậy? - im lặng một lát, anh vẫnkhông nhận được câu trả lời - Liên quan đến Lạc Thiên?

- Đừng nhắc tới kẻ bội bạc ấy! - Trần Hùng gạt phắt, đưa tay quơ đồ uống. -Anh nhớ sắp xếp cho tôi công việc đấy, từ giờ tôi chẳng liên quan đến bọn nhàhọ Cao nữa. Chúng bóc lột sức lao động của tôi lại còn cướp trắng trợn DươngMẫn!

Gia Minh cười khẩy, anh chàng hẳn bị cú sốc tình cảm nên ăn nói hồ đồ. - Đốivới đàn ông, phụ nữ chỉ là số hai, còn sự nghiệp mới là trên hết - Anh vừa dứtcâu, Khả Vy đã ngồi lại gần và giật lấy chai bia đổ ra cốc.

- Chị... Vy à, để tôi uống, phụ nữ có thai uống thứ này không tốt đâu! - Cậuvừa đề nghị cô dùng cách đây vài phút đối lập với việc ngăn cản khi giờ.

Khả Vy liếc nhìn Trần Hùng. Lạc Thiên ơi, bạn anh ngoài miệng ghét bỏ anh, lạiluôn thấu đáo quan tâm đến mọi thứ thuộc về anh. Em không có em bé, anh khôngbiết, Trần Hùng cũng không, mà lại luôn bao bọc em. Em sợ lắm, sợ sẽ bị hắt hủinhư Trần Hùng hận anh,... vì anh ấy coi anh là người tri kỉ, nên đã đau còn hơnbật máu. Anh thương con nhiều lắm, ngộ nhỡ anh biết em đang dối lừa... em chếtmất.

- Tôi muốn về! - nhắc lại câu một lần nữa, Khả Vy để con mắt thỉnh cầu haingười đối diện.

- Chẳng hiểu phụ nữ bị hắn ta dùng chất keo gì mà không ai thoát nổi! - TrầnHùng duỗi thẳng người nghỉ ngơi - Gia Minh, phiền anh đưa Khả Vy về giúp, tôinốc nhiều bia quá, mà cũng chẳng thiết nhìn bản mặt hắn! - nói xong câu cậunhắm mắt ngủ.

*

Trên xe, Khả Vy là người lên tiếng trước:

- Khi nửa còn lại không... chung thủy, thì sẽ phải làm thế nào?

- Cô đang nói cùng vấn đề của Trần Hùng? Gì nhỉ, tôi nghĩ là Dương Mẫn nào đóvà Lạc Thiên... - dựa vào cuộc nói chuyện không đầu đủ với Trần Hùng và tâmtrạng Khả Vy, Gia Minh thừa sức đoán - phải không?

- Phải! - Cô cần nghe suy nghĩ của anh hơn sợ mất danh dự.

- Tôi không hiểu nhiều về Lạc Thiên, nhưng tôi biết hắn là người đàng hoàng, tửtế. Để xem nào, ngoại tình?

- Tôi thấy anh ấy trên giường cùng Dương Mẫn, cô gái mặc áo chồng tôi! - KhảVy nuốt từng ngụm nước do tuyến nước bọt tiết ra.

- Thế thì cô phải xem lại chính mình, đàn ông trẻ tuổi không dễ gì vất bỏ vợ...Như cái bọng cô mang trên người chẳng hạn, tục ngữ có câu vải thưa che mắtthánh, cô làm thế là không được. - Anh đứng trên lập trường của Lạc Thiên chỉnhgóc kính người ngoài cuộc, nhận xét có phần nâng cao tự tôn đàn ông hơn. Tuynhiên rất chân thành.

- Tôi biết phải làm thế nào đây? Chỉ cho tôi biết với!

- Nói với Lạc Thiên đi! - những người không thích sự lòng vòng thường chẳngmấy khi đau đầu về các sự việc xảy ra xung quanh.

Từ cửa sổ tầng hai nhìn xuống, Lạc Thiên vẫn đau đáu chờ Khả Vy. Anh giữ nguyêntư thế đó đã khá lâu rồi. Cuối cùng thì cô cũng về. Cảm giác thấy an tâm hơnnhưng cơn giận dữ vẫn không nguôi ngoai.

- Nếu cô sợ thì để tôi nói thay!

Gia Minh đặt ngón trỏ lên chiếc chuông nhà liền bị Khả Vy chặn lại:

- Xin anh đấy, đừng nói mà, Lạc Thiên mà biết sẽ ghét bỏ tôi mãi mãi, căm thùvà...

- Nhưng cô không thể nhẫn tâm như thế được, nói cho hắn biết cũng là giải thoátcho bản thân! Cô sẽ không chịu sự dày vò nữa, biết đâu hắn không những khôngtrách mắng lại còn thương cô nhiều hơn. Rốt cục việc cô làm cũng đã đem hạnhphúc làm cha cho hắn. Rồi sau này đằng nào chẳng có con, không sớm thì muộn.

- Đừng, không thể. Anh ấy sẽ không như anh nói đâu, sẽ đuổi tôi ra khỏi nhàđấy, hức hức, Vũ Gia Minh, anh làm ơn đứng ngoài chuyện của tôi đi!

- Khả Vy, cô bao giờ mới tỉnh ra được đây. Tôi can dự vào là muốn tốt cho cảhai, việc gì cô phải ôm cái thứ hóa học này trong khi hoàn toàn có thể trởthành sự thật. Hắn là chồng cô đấy! - Vũ Gia Minh đang cố phân tích cho KhảVy.

- Không...! - Cô gào lên dữ dội, giữ chặt tay anh, ngăn không cho bấm chuông.

Lạc Thiên trông thấy cảnh tượng đó, và cũng như mọi lần, anh chỉ nhìn và chưanghe sáng tỏ.

Khi bà quản gia thấy lục đục phía cửa đi ra Khả Vy vội vàng đẩy Gia Minh lên xevà bắt anh rời khỏi.

- Tôi tự biết mình phải làm gì, không khiến ai cả!

- Đồ khùng! Cô cứ thế này thì sẽ càng làm mọi chuyện rối hơn! Nhưng nhớ đấy,khi cần sự giúp đỡ thì gọi tôi - Gia Minh lái xe thoát ra con ngõ.

Khả Vy chỉ nói sơ qua về Gia Minh trước bà quản gia, cô lấy tay áo gạt nướcmắt.

- Anh Thiên có ở nhà chứ bác?

- Có, cậu chủ ở trên lầu. Hai người không gặp nhau à. Cô đã ăn gì chưa?

Khả Vy cầm trên tay bát cơm nóng, bà quản gia không nỡ đã nấu mới một vài mónđơn giản. Nhìn cô ăn như đã bị đói và mệt lắm rồi.

Lạc Thiên đi xuống, anh ngồi đối diện, và dùng cơm, bữa cơm tối lúc 11h đêm.Tuyệt nhiên không thể hiểu anh định làm gì.

Khả Vy nhìn anh, cô chẳng muốn ăn nữa. Khác với suy nghĩ của Gia Minh, cô mangchút giận dữ như Trần Hùng khi nhìn khuôn mặt tỉnh bơ của chồng.

- Anh... nói cho em biết chuyện tối nay ra sao? - cô yêu cầu được nghe lời phủnhận.

- Hiểu nhầm! - Lạc Thiên đáp gọn lỏn. Anh tránh những thứ cô gắp ra. Người cầnnghe phải là anh mới đúng.

- Anh có thể nói nhiều hơn hai từ ấy!

- Vậy ắt phải xảy ra chuyện gì? - Thực ra thà anh im lặng còn hơn nói nhữnglời đay nghiến này. Anh đang hỏi ngược cô đấy.

- Anh Hùng rất giận anh, và... em cũng không thể làm ngơ! - Khả Vy nhắc đến tưcách một người vợ.

- Cậu ta sẽ hiểu. - Lạc Thiên không động tới vế sau của câu nói, Trần Hùng làbạn anh, còn người-đàn-bà này không là gì cả.

- Anh làm em thất vọng lắm! - Khả Vy quay mặt đi, những hạt cơm trắng đã kịpthấm hai giọt nước mắt.

Nước mắt cá sấu, cô không hề nghĩ Dương Mẫn y hệt như cô hôm ấy à? Cô cố tìnhkhông biết và đóng kịch giỏi lắm, tôi chẳng tin cô không lường được chuyện này.

Sự thật thì Khả Vy đã bị nỗi đau pha hờn ghen làm nhòa đi kí ức. Có mấy khithước phim cuộc sống tua hai lần như kịch bản Triệu Đông Kỳ đã viết đó cònngười khác đóng tiếp.

Lạc Thiên đặt đũa xuống, anh bỏ ra phòng khách, anh sẽ chờ đến khi nào chínhmiệng cô phải nhận lỗi. Lẽ tất nhiên, cuộc hôn nhân này sẽ chẳng đi tới đâu.

- Lạc Thiên,... Lạc Thiên!

Vọng vào nhà là tiếng gọi yếu đuối quen thuộc. Dù không nghe rõ lắm nhưng ngaylập tức anh phi thẳng ra.

- Em làm sao thế này? Vết thương này ở đâu, ai đã đánh em? - Anh chạy nhàotới đỡ lấy người con gái dùng hết sức dựa vào tường, sốt sắng.

- Em... sợ... lắm! Cha biết em là con riêng...

Chưa hết câu, cô đã ngất đi vì quá sức, Lạc Thiên áp cô vào mình, bế vào trong.

- Bác pha chậu nước ấm, đem thuốc và nấu cháo mang lên phòng cho tôi!

Khả Vy đứng dậy nối theo gót anh, cô cầm theo băng gòn nhưng khi mang tới phòngthì cánh cửa đã đóng sầm lại.

Chương 12.15: Vén bứcmàn sự thật

- Bác pha chậu nước ấm, đem thuốc và nấu cháo mang lên phòng cho tôi!

Khả Vy đứng dậy nối theo gót anh, cô cầm theo băng gòn nhưng khi mang tới phòngthì cánh cửa đã đóng sầm lại.

Anh không cần cô nữa rồi.

Bà quản gia bưng chậu nước ấm có pha thuốc sát trùng loãng đem lên kèm khăn.Khả Vy đỡ từ tay bà và mong muốn được mang vào.

- Cộc cộc! - có thể dùng chân mở cửa nhưng cô đã đặt chậu nước xuống sàn đểdùng tay gõ. - Em vào nhé!

-...

- Em mang nước và bông!

Một phút sau cánh cửa hé ra, Lạc Thiên nhìn túi bông kẹp ở hai ngón út tay tráivà chậu nước bê cả hai tay của Khả Vy, khéo léo lấy sao cho không tiếp xúc vàolàn da cô, rồi cửa lại đóng.

Khi bát cháo nấu xong, Khả Vy lại xin phép bà quản gia cho mang lên. Bà cũngkhông biết nên mừng hay thế nào nữa, việc cậu chủ cho cô Nhược Lam ở lại thậthay để Khả Vy từ bỏ nhưng cũng tội nghiệp. Bà đành đưa.

- Cháo đã nấu xong rồi ạ!

Lần này không phải chờ lâu, anh mở cửa, dùng một tay cầm lấy, chẳng màng tới nụcười mỉm trên môi Khả Vy. Cửa lại đóng.

Hết thứ cần dùng rồi.

Lâu sau, khi đèn phòng ngủ lớn tắt. Khả Vy lẳng lặng kéo chăn ngủ trước nhiềulần thúc giục của bà quản gia. Đáng lẽ cô mới là người được phép giận, sao anhlại để bạn gái cũ trong phòng mình trước mặt vợ. Cô xoa bụng, bất giác nhớ đếnnhắc nhở của Gia Minh. Cô vốn chẳng có giá trị gì trong cái gia đình này.

Cả đêm Lạc Thiên chăm sóc cho Nhược Lam, để bóng đèn mờ cũng không cho bất kìai trong hai người kia vào, một phần vì cô mê sản. Chốc chốc anh lau mồ hôibằng khăn ấm và xoa thuốc trên vết bầm dập cho em mình. Bà quản gia mà biếtthân phận của Nhược Lam, đồng nghĩa với việc mẹ anh cũng biết, sự việc sẽ khólường.

- Cha,... con là con của cha mà...

Nhược Lam đã lết cả quãng đường dài để tới đây, chân tay cô nhiều vết roi vọt.Ngoài Lạc Thiên là chỗ dựa an toàn nhất, cô không thể đến nơi nào khác vì cũngchỉ có tình ruột thịt mới cưu mang nhau-vô-điều-kiện.

Anh ước mình có thể thay thế toàn bộ sự thật, muốn chạy tới nhà họ Trịnh màkhuyên giải ông ấy, rằng hãy tha thứ cho cô nhưng nào có được. Nói là dễ nhưngtấm lòng con người đâu đủ vị tha. Hai mấy năm chung sống cùng nhau, ông Trịnhđã phải nuôi nấng một đứa con gái của kẻ khác với vợ mình, điều đó có chấp nhậnđược không?

Lạc Thiên chẳng thể làm gì hơn, chính bởi tình yêu quá lớn dành cho gia đìnhmới khiến ông Trịnh từ một người cha hiền từ trở nên hung dữ và vũ phu. Anhkhông thể trách ông được, những vết roi mây quẹt lên thể xác của Nhược Lam kialàm sao có thể đau bằng niềm đau ông ôm vùi, ông ấy không chảy cùng dòng máuvới cô nhưng chắc chắn xót xa gấp vạn lần…

- Em cứ khóc đi...!

Nếu không từng trải, anh sẽ dùng mọi lí lẽ để bảo vệ Nhược Lam. Ấy thế làm saothuyết phục người khác được trong khi mình không thể tha thứ cho chính lỗi lầmtương tự. Anh có thương em mình không? Xin trả lời anh sẵn sàng làm mọi thứ cóthể,... trừ việc này.

Không một ai thấu hiểu ông Trịnh như anh, anh đang ở đúng trường hợp đó. Biếtlàm sao đây khi anh không còn lòng tin nào ở vợ mình. Cao Khả Vy, à, Khả Vythôi, cô đã từng thề trước cha sứ những gì mà lại phản bội anh, ý nghĩa chiếcnhẫn đâu chỉ trang trí trên ngón tay được... Thế thì thử hỏi xem nếu là ôngTrịnh, anh có tha thứ cho Nhược Lam được không? Còn dê con, anh có thể làm mộtông bố tốt khi nó không phải con mình?

Tới sáng, Lạc Thiên điện cho Trịnh phu nhân về tình hình Nhược Lam. Ông Trịnhkhông làm gì bà mà đổ lên đầu con gái, thật may ông chẳng có ý nói với gia đìnhanh. Quả thật, công nghệ càng hiện đại, mọi nghi vấn trở nên rõ ràng và đượcgiải quyết thông qua xét nghiệm tế bào. Từ đây, các thủ đoạn cũng tinh vi hơn.

Lạc Thiên đích thân xuống cầm bát cháo, anh chẳng buồn ăn sáng. Lướt qua Khả Vynhư người vô hình.

- Anh... ăn gì đã! Có cần em chăm sóc chị ấy thay cho...

- Không khiến!

Hương thơm mùi gạo tẻ phảng phất. Lạc Thiên đỡ Nhược Lam dựa vào tường.

- Em đỡ đau rồi chứ? Gắng ăn hết bát cháo này và uống thuốc em nhé!

- Anh vẫn ân cần với em như xưa! - Nhược Lam tự lấy thìa nhấm nháp.

- Anh sẽ mãi chăm sóc em! Ăn đi em! - Anh cảm thấy ổn hơn nhiều khi bên cạnhNhược Lam. Cô chẳng bao giờ lừa dối anh.

- Em làm phiền gia đình anh nhiều quá, tối qua em ngủ ở đây, chị Vy...

- Đừng bận tâm! Nghỉ ngơi đi! - Lạc Thiên vuốt nhẹ làn tóc dài. Anh thừa biếtai đó đã hé cửa, đứng bên ngoài. Cô ta định giở trò gì nữa chứ.

Nhược Lam khẽ dịch người lôi điện thoại ra, nó đã bị gãy vì va đập.

- Em muốn gọi điện ư? Có thể dùng số của anh!

- Cho em mượn máy hay hơn! - Cô muốn Lạc Thiên tháo sim giùm.

- Em gọi cho Triệu Đông Kỳ? - Trong đầu Lạc Thiên lóe lên. Danh bạ của cô hầuhết trùng với anh, trừ tên đó. Cô có thể nhớ số, nhưng cũng có thể đã bị mêmuội như anh mất rồi.

- Không, anh chỉ dùng mỗi một máy này thôi, trong sim liên kết nhiều thứ với máy,gỡ ra sẽ mất cài đặt. Em có dùng thì lấy của anh! - Lạc Thiên càng ngày càngthủ thế với những kẻ-được cho là đào mỏ.

Nhược Lam không dùng nữa. Bọn chúng thật đáng sợ, không chỉ ngắm một con mồi vàcòn kéo Nhược Lam vào. Lạc Thiên rít hơi, nhìn xa xăm.

Khả Vy về phòng, cô mệt nhoài buông mình xuống giường.

*

Các công ty, tập đoàn lớn liên kết mật thiết với các ngân hàng, họ luôn trongtrạng thái “khát tiền” để mua nguyên vật liệu hoặc cải tổ sản xuất, dẫu có làmột công ty hưng thịnh to lớn thì chuyện vay vốn từ ngân hàng cũng chẳng có gìngạc nhiên.

Thư kí Phan đau đầu kiểm tra số dư tài khoản thay giám đốc. Bên ngân hàng yêucầu Ông Cao Lạc Thiên chứng minh phần tài sản thế chấp mà ngân hàng đã chi tiềncho vay. Công ty Countdown có dấu hiệu đi xuống rất nhanh, buộc ngân hàng phảixiết người đứng kí hợp đồng chịu trách nhiệm cho chi phí xây dựng Đại Long.

Hôm nay giám đốc xin nghỉ phép, trợ lý và thư kí phải làm việc gấp đôi ngàythường, đầu óc họ không tránh khỏi căng thẳng. Từ phía công ty xây dựng nhà họVũ đơn phương rút khỏi dự án, họ chấp nhận bồi thường về việc này. Một dấu hỏichấm lớn đặt ra, tại sao ông Vũ đưa tới quyết định bỏ đò khi gần cập bến, sẵnsàng chịu thiệt hại trong khi có khả năng lèo lái. Câu trả lời tối giản đưa ralà vì Countdown không trụ được nữa, họ Vũ qua cầu rút ván. Ngoài ra chỉ có kẻvẽ ra dấu nhân biết rằng, bỏ ra con cá rô nhỏ sẽ trừ khử được cái gai to kềnhcàng trong mắt và đạt được mục đích chính.

Ai cũng đều biết: Đại Long là tất cả tâm huyết, sức mạnh, nỗ lực của con traithứ tập toàn Trường Tồn.

*

Nhược Lam với tay lấy ly nước lọc, ngỡ trong phòng chỉ có một mình, cô đã nằmngủ rất lâu mà không hay ngoài ban công, Lạc Thiên ngồi trầm tư. Chiếc bóng đổdài bất động.

- Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy? - cô phá tan yên tĩnh.

- Thi thoảng buồn miệng lôi ra dùng! - Lạc Thiên giật mình xua khỏi dòng nghĩngợi, anh dập điếu thuốc vào gạt tàn.

- Hút thuốc có hại cho sức khỏe của Khả Vy và em bé đấy - Cô lại gần khó khăn,ngồi trên chiếc ghế còn lại mới nhận ra điếu thuốc không hề được châm lửa.

Lạc Thiên không nói gì, tiếp tục ẩn mình, có quá nhiều thứ cần phải nghĩ.

Nhược Lam hướng nhìn anh. Trông anh giờ khác xưa nhiều, cái vẻ phong trần biếnmất, hiện lên trên tất cả là nét đứng đắn của đàn ông có vợ, anh có phần giàhơn bởi lớp râu bao phủ nhân trung. Những ngày trước gặp, cô vẫn thấy niềm vuirạng ngời trong đôi mắt, còn lúc này anh trở nên đăm chiêu trong cảnh chiềutàn. Có lẽ bên cô anh từng khuyết mất nỗi buồn- một phần thiết yếu của cuộc sống.

- Chị Vy, thật ngại, em đến đây làm ảnh hưởng đến hai anh chị quá! - Nhược Lamthấy Khả Vy vừa bước ra từ ban công phòng bên..

- Không! Không có gì! - Khả Vy cầm chiếc bình phun nước, lơ đễnh tưới vàothành chậu.

- Anh Thiên, em cũng ổn rồi, cảm ơn anh nhiều lắm, em...

- Em định đi? Đừng nói những thứ khách sáo trước mặt anh. Thay vì tìm thuêphòng trong khách sạn hãy ở đây! - Lạc Thiên nhìn thẳng, không nhìn Nhược Lam,cũng chẳng đoái hoài tới ai kia phía sau.

- Chị cứ ở lại, có gì đâu ạ! - Khả Vy cần được chạm tới ánh mắt thân thương,nhưng anh đâu cho cô lấy một ánh nhìn.

- Em thấy không tiện lắm, - Nhược Lam dè dặt, - nhà có hai phòng, thế thì emsang phòng kia nhé! - cô không dám trái lời Lạc Thiên ra đi, anh bảo thủ cũngvì thương em.

- Phòng đó có bà quản gia! Em cứ ở phòng này!

Kể từ tối qua, Nhược Lam là người được nghe giọng của anh nhiều nhất, Khả Vygật đầu rồi lùi lại vào phòng. Bàn chân không bước nổi, cô nép mình vào cái màngió, hy vọng khi đi rồi anh sẽ quay sang.

- Không sao, em ở với bác ấy cũng được. Anh và Khả Vy... Chị ấy chắc cũng biếtquan hệ của chúng ta, dù gì cũng không nên. Chỉ cần cẩn thận lời ăn tiếng nóithì bác quản gia sẽ chẳng hay. Hai người là vợ ch...

- Không, anh không nói. Khả Vy cũng chẳng sang đây đâu. - Chưa để Nhược Lam nóigì, anh thêm - Em biết thừa rồi đấy, cuộc hôn nhân này có xuất phát từ tình yêuđâu!

Và anh biết lời nói của mình đã truyền tới được người cần nghe. Vô tình nhưhàng nghìn hàng vạn mũi giáo vun vút lao về một tâm, hữu ý như viên đạn khithoát khỏi lòng súng đâm thẳng đích.

Chương 12.16: Vén bứcmàn sự thật

Bữa sáng và trưa, bà quản gia cùng Khả Vy dùng bữa trong gian bếp, tớitối mới có đủ thành viên, Lạc Thiên đỡ Nhược Lam xuống, anh để cô ngồi bênmình, và đối diện anh là bà quản gia. Cô-gái-đó ngồi chếch hướng.

- Cô Nhược Lam đã thấy trong người tốt hơn chưa, tôi biết xoa bóp, lát nữa ănxong tôi sẽ giúp cô! - Nếu bà quản gia không lên tiếng thì bữa cơm sẽ chỉ lànhững tiếng đũa cọ tẻ nhạt.

- Dạ, không cần đâu ạ! Cháu bị sất sát chút thôi. Tại đường trơn quá nên cháusơ ý! - dù có vết thương không hở nhưng Lạc Thiên đã băng hết cho cô lại tránhcon mắt tinh ý.

- Khả Vy, cô cũng phải chú ý đi lại cẩn thận, tránh bị ngã đấy! - Bà quản giachỉ thấy Lạc Thiên quan tâm đến khẩu phần ăn của người ngồi cạnh, anh dóc từngmiếng xương, cắt bỏ thịt mỡ giúp Nhược Lam, bà gắp cho Khả Vy, không lược bỏ gìcả bởi cô thích ăn thịt ba chỉ có mỡ hơn nhiều, lọc xương cá cũng là một sởthích của kẻ nghèo.

- Dạ! - Gia Minh từng nhắc nhở cô, ngộ nhỡ bị ngã đau với cái bụng này thìthật dễ bại lộ. Cô cười nhạt.

- Em ăn thử món trứng này xem, giàu dưỡng chất lắm!

Khả Vy ngẩn ngơ nhìn chiếc đũa trong tay Lạc Thiên đặt lên bát người con gáikhác. Cô đã từng được nghe bao lời dịu dàng như thế đấy, những quả trứng đàđiểu anh mua cho riêng mình cô thôi mà, vì cô cứ hoài lẩn tránh... nên chúngdần rời xa. Rồi cô cắm mặt ăn tiếp.

Gala khởi chiếu lúc tám giờ trên tivi, Khả Vy đem bốn ly nước cam đặt xuống bànkhách, Lạc Thiên dìu Nhược Lam lên phòng.

- Thôi, cho em ở dưới này! Em thích ngồi quanh quần mọi người hơn! - NhượcLam khước từ. Cô không muốn chiếm thời gian của anh.

- Vậy em cần gì thì cứ gọi anh hoặc bác nhé! - Anh đặt lưng ngồi kề trên chiếcghế mà mình với Khả Vy đã từng xem bộ phim ma ngày nào.

Chỉ hai người theo dõi ti vi, bà quản gia cười đến chảy nước mắt bởi các diễnviên tấu hài, còn Lạc Thiên, anh tìm mãi không thấy gì đáng tâm đắc. Nhược Lamchọn cách hướng về Khả Vy, cô ấy đang tha thiết nhìn anh trai cô. Trước ngày họlàm đám cưới, cô đã gửi gắm toàn bộ tình yêu của mình vào Khả Vy, cô không nghĩnhững điều Lạc Thiên nói chỉ đơn giản như gió thoảng, anh không yêu cô ấy tạisao duy trì gia đình được đến ngày hôm nay, cớ gì lục tung mọi từ vựng chọn têncho con. Khi anh lướt một vòng hỏi han cô, cô biết giá trị của cái lướt nhanhấy thực chất nhìn về ai, đồng thời nhận ra sự có mặt của mình đã làm nước mắtKhả Vy rơi.

Chiếc điện thoại của bà quản gia rung lên, bà để chuông reo vài giây chỉnhgiọng mới nghe.

- Các cô cậu cứ xem đi, tôi ra ngoài một lát!

Cả Khả Vy và Lạc Thiên đều biết Cao phu nhân gọi cho bà lấy báo cáo tình hìnhnhưng chẳng ai trong số họ hay bà thuật lại những gì, giờ đâu đáng quan tâmnữa.

- Lạc Thiên, em muốn thay quần áo, em không thể mặc vừa cỡ của Khả Vy được, côấy thấp hơn em, anh... - Một lát, Nhược Lam đề nghị.

- À, anh quên mất! Em chờ nhé, anh sẽ đi mua ngay!

Lạc Thiên lấy chìa khóa và đi luôn, Nhược Lam có điều gì muốn nói với cô ta.Anh có ở lại thì Nhược Lam cũng tìm cách khác để nói thôi, cách tốt nhất làchiều theo.

- Bác ra ngoài lâu chứ? Em định nói chuyện riêng với chị.

- Dạ, em nghe đây ạ! Bác đi không thể về ngay! - Khả Vy tự ý thức mình nhỏnhoi, thấp bé thông qua cách trả lời cung kính.

*

- Nhược Lam đến nhà chúng chơi sao? - Cao phu nhân hẹn quản gia tại quán trà,bà nhấp ly trà anh đào trái mùa.

- Vâng. Cậu chủ chăm sóc cho cô ấy rất chu đáo. Khả Vy đã hiểu thân phận củamình nên cũng không có gì đang lo đâu phu nhân!

- Vừa hay, ta muốn đến xem chúng thế nào. Nghe bà nói thì con bé Vy luôn giữkhoảng cách với con trai ta, tốt lắm, tiện đây ta cũng cần nói ý kết hôn vớiNhược Lam và Lạc Thiên, chắc chúng cũng chờ đợi ngày này lắm rồi.

- Nhưng... trước mặt Khả Vy sao? - nét mặt già nheo lại vết chân chim.

- Phải, con bé không có quyền phản đối. Nói như thế cũng giúp nó chuẩn bị tinhthần.

Bà quản gia đứng lên theo Cao phu nhân cất bước đi, có đôi chút hối vì đã nóihơi nhiều.

*

- Chị thương anh Thiên lắm phải không?

- Sao chị lại hỏi em như thế? Em... - Khả Vy ấp úng, cô tự biến mình thành hầunữ trước đại tiểu thư.

- Hẳn chị đang nghĩ anh Thiên và em định quay lại, hì, thực ra nhà có việc nênem phải nhờ anh ấy thôi, chứ kể từ ngày chúc phúc cho hai người em đã luônkhông hối hận.

- Em đâu có ý đó!

Nhược Lam kéo bàn tay Khả Vy lại, đặt trong tay mình.

- Em biết chị đã thay thế em trong anh ấy, bằng ánh mắt, cử chỉ, thói quen...Lạc-Thiên-ngày-trước biết em không thích ăn trứng...

-... - Khả Vy từ từ ngước lên.

- Anh ấy chưa nói với chị, chắc vì sợ người ngoài nghe thấy. Chị thắc mắc vìsao dù em hơn tuổi và là bạn của anh Thiên lại gọi chị - em như thế phải không?

-... Dạ!?

- Bởi vì... cũng giống như Lạc Nhã gọi đấy. - Nhược Lam đem hơi ấm truyền từmình sang.

- Tức là...

- Em và anh ấy... không được phép kết hôn... bởi vì... cùng cha khác mẹ!

Khả Vy bàng hoàng giây lát rồi Nhược Lam trấn tĩnh cô:

- Em và anh Thiên đều ngốc nghếch như nhau, vội vàng đi tìm một nửa để tự làmđau mình, nhưng có điều này, cả hai đều không hối hận khi đã đi trên con đườngmình lựa chọn. Anh ấy sẽ là ông bố tốt, và đối với chị thì đã đang là ngườichồng thương yêu vợ!

Khả Vy như đang chạm tới đôi cánh thiên thần, cô chẳng thể giận Lạc Thiên nữa,Nhược Lam quá cao cả, và cô không muốn đáp lại anh bằng một phần nhỏ tình cảmNhược Lam đã dành, cô sẽ yêu anh, yêu anh hơn thế.

- Mẹ! Mẹ đến chơi, mẹ vào nhà đi!

Nhược Lam và Khả Vy tắt ngấm nụ cười, hướng mặt ra cửa, người trong lời LạcThiên nói có đôi mắt lạnh thật đáng sợ.

- Nhược Lam, cháu hãy nhắc lại những điều vừa nói!

Lạc Thiên xách trên tay mấy túi đồ, có điều gì đó khiến mẹ anh đứng ngoài cửanãy giờ, anh tiến sâu vào trong. Nhược Lam vội đứng dậy:

- Cháu... cháu... và anh Thiên... cháu không nói gì cả... phải không Khả Vy?

Có thật nhiều trùng hợp, mọi thứ đâu thể che giấu mãi được, rồi đều sáng tỏ nênông Trời đã chọn ngay thời điểm này để những người không biết được biết.

- Lạc Thiên, con biết chuyện này chứ? - tiếng nghiến răng cót két kèm giọngtra bức.

Nhược Lam lắc đầu mong phủ nhận. Tim cô đập dồn dập. Về phía Lạc Thiên nào ngờđến hoàn cảnh này.

- Thảo nào con đồng ý cưới con nhỏ kia dễ dàng như thế!

Và bà bỏ đi, kéo theo cả quản gia.

- Mẹ, nghe con nói, Nhược Lam không có lỗi trong chuyện này! - Lạc Thiên chạyđuổi theo nhưng Cao phu nhân đã lên xe.

- Nó đâu đáng để ta bận tâm! - Tiếng máy nổ biến mất sau giây lát.

Anh quay lại nhà. Nhược Lam ngồi phịch xuống, đầu óc rối bời. Khả Vy tìm cáchan ủi, Lạc Thiên chẳng còn lòng dạ nào nghĩ đến nữa.

- Làm sao bây giờ? Mọi người biết hết tất cả rồi, thà đừng sinh ra trên đờinày còn hơn. Anh Thiên, em sợ lắm, em...

Biển lòng nổi đợt sóng mạnh.

Chương 12.17: Vén bứcmàn sự thật

- Đơn ly dị? - Ông Trương chưa hết bàng hoàng nhìn vào tờ giấy đặt trênbàn kèm chiếc bút mực.

- Ông đã lừa dối tôi quá nhiều, tôi không thể tiếp tục chung sống với người nhưông nữa.

- Bà nói gì vậy, tình nghĩa vợ chồng gần ba mươi năm... - ông luôn cho rằng bàCao không thể sống thiếu mình.

- Vì muốn níu giữ bước chân ông, tuổi thanh xuân và tới tận bây giờ tôi luôngắng sức làm mọi thứ. Tôi là vợ nhưng bao năm nay ông đi đâu, ông làm gì bênngoài, tôi nào có can thiệp. Ông được tự do phóng túng, tùy ý chỉ cần nghĩ tớicái nhà này, tới ba đứa con thế mà ông đã làm những gì? Tôi không cho phép ôngcó vợ hai, vì không muốn người ta chê cười cũng là bảo vệ danh dự cho cả ông vàtôi, thế mà đứa bé sắp chào đời trong bụng Yến Yến, tôi lại chấp nhận cho vàonhà họ Cao, mục đích của tôi là gì, là gì? Tôi chẳng được lợi từ nó, cốt làmong gìn giữ gia đình, ông si mê con nhỏ đó, yêu mến đứa con còn hơn cả LạcTrung, Lạc Nhã con tôi, tôi không cấm, vẫn là tôi tạo mọi điều kiện cho ông.Đó, ông xem có người vợ nào hy sinh như tôi không? Tôi đã tha thứ cho ông hết,thế mà ông lại không trong sạch với bà Trịnh, chuyện này từ lâu rồi, thì rangày trẻ ông dùng lời bay bướm để mê muội tôi, vì tham cái gia sản nhà họ Cao.

- Tôi... cho tôi thêm cơ hội lần này đi, tôi sẽ... - Ông Trương toát mồ hôi hộttay chân run lẩy bẩy, khó khăn tìm lời chống chế.

- Ông sợ thằng con sắp sinh của mình không có suất gì ư? Ông tham tiền đến mùquáng rồi đấy. Con nhỏ Khả Vy là người của tôi, do tôi lựa chọn. Tôi muốn nórời bỏ khỏi Lạc Thiên, còn đứa con riêng của ông thì mặc xác. Ông thử nghĩ xemnếu Lạc Thiên biết ông lừa nó, bắt ép vợ nó phải mang bầu giả với đứa trẻ làcon ông nó sẽ nghĩ gì về ông? Đừng tưởng tôi không sống nổi khi thiếu ông! -Bà dứt khoát, đặt cốc nước kêu rầm trên bàn. Tháng ngày qua không khi nào bàkhông lo sợ mất chồng, mà thực ra có hay không ông ta bà vẫn sống tốt, vẫn nuôidậy ba đứa con nên người.

Cánh cửa lớn khép lại, ông Trương quần áo lôi thôi lầm lũi lết những bước dài.

Ông lo sợ, vội đến tìm gặp một người.

*

Lạc Thiên đưa Nhược Lam vào giấc ngủ vất vả. Cô than vãn rất nhiều, cũng dằnvặt vì lỗi tại mình không ít. Nếu mình không tồn tại, thà rằng cha mẹ nhận nuôiđứa trẻ nào đó thì gia đình đã không tan nát.

- Cha... cha đừng bỏ con!

Lại một lần nữa cô bật dậy, mồ hôi đầm đìa lạnh toát. Lạc Thiên ở bên, che chởbằng bờ vai đã mỏi mệt.

- Em bình tĩnh nào, có anh ở đây rồi. Bác Trịnh... là người nuôi dưỡng em...thôi! - anh không an ủi qua lời nói vì âm thanh phát ra từ miệng rất thật. ÔngTrịnh thà mất đi đứa trẻ từng thương yêu còn hơn nghe tiếng “Cha” từ miệng đứacon ngoài dã thú. Anh cũng thế, phải không?

- Không đâu, em chỉ có duy nhất ông ấy là cha thôi! Không ai khác, ông cònthương em mà!!! Nói đi, phải không anh!

- Thương em? Ông ấy rất thương, nhưng thương thì sao? Thương rồi sẽ cho em vềnhà hay nén đau mỗi lần em cất giọng gọi? Hay em muốn tiếp tục bị đòn roi... -anh lớn giọng.

- Lạc Thiên, anh đừng nói thế, chị Nhược Lam sẽ ổn thôi mà. Đến khi ông Trịnhnghĩ kĩ sẽ...

- Cô im đi!

Khả Vy im bặt, Lạc Thiên đâu từng nặng lời. Cô không có quyền được nói? Anh rõlà quá đáng, muốn để tâm trạng của Nhược Lam tốt hơn phải dùng ngôn từ độngviên. Khả Vy nhìn anh thoáng sợ hãi.

Lạc Thiên đưa tay xoa trán. Anh chỉ muốn đuổi cô ta đi càng xa càng tốt, nhưngkhi không thấy cô ta lòng anh lại cồn cào nhức nhối. Dê con đâu phải món quàquý báu ông trời bạn tặng, còn là giá trị kết tinh trong cuộc hôn nhân của anh.Yêu, cưới và sinh con, thứ tự của anh đảo lộn thì có sao, chỉ cần anh và cô tahạnh phúc, không phải nhẫn nhịn và che đậy bí mật riêng, bé con được nuôi dưỡngtrong tình cảm chân thành từ mẹ cha. Đừng trách vì sao anh hắt hủi, bởi cô khởiđộng gian dối, những lời nói vô tình làm cô đau thì sự thật còn nhấn chìm anhtrong biển lửa.

Chẳng lẽ nhìn thấy Nhược Lam cô ta chưa từng nghĩ về đứa con trong bụng mình,hay cô ta vẫn cho rằng thằng ngu Lạc Thiên không có mắt. Cô ta hão huyền quá,ích kỉ và độc ác với chính cả máu mủ. Bắt đứa con gọi người không liên quan làcha, để nó hưởng iu đãi như đặc quyền chính đáng. Rồi một ngày lớn nó phủ nhận chađẻ, thế thì anh hóa ra là người đi cướp tình phụ tử của kẻ khác.

Lạc Thiên chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, một Nhược Lam đau khổ là quá đủ rồi, mộtnăm, hai năm hay một số năm nữa, anh sợ mình sẽ trở thành kẻ vũ phu với giađình mất. Nên...

- Cô ra ngoài tôi có chuyện muốn nói!

Đặt Nhược Lam xuồng giường, áp gối ôm sát gần, anh vuốt mái tóc cô thêm chútnữa, cứ ngủ đi dẫu khi tỉnh dậy mọi chuyện chẳng thay đổi. Anh đứng dậy lấy mộtthứ trong ngăn tủ và đi xuống.

Trên cùng chiếc cầu thang, Khả Vy chầm chậm từng bước. Anh đã đứng sau, nốitheo, một bậc, hai bậc,... đợi chờ cô đặt chân vững chãi, an toàn cho bé con,anh phấn khích vì khi đó, dê con là của anh. Nhưng sao anh cảm thấy căm ghétbóng dáng của cô ta đến thế, anh sốt ruột khi cô ta xê dịch mãi mới được mộtbậc thang, vì chẳng có dê con nào của anh cả.

Khả Vy do mất ngủ và không hấp thu được chất dinh dưỡng, chóng mặt, vịn lancan, ngộ nhỡ cô ngã, anh có nâng đỡ không, cô ngoái lại hướng lên bằng tất cảhy vọng đong đầy. Anh vẫn đứng ở bậc cao nhất, còn cô đã xuống tới nấc cuốicùng. Mím chặt môi, cô không biết anh sẽ nói chuyện gì, nhưng miễn anh còn muốnnói chuyện với mình là vui lắm rồi.

Không có ly nước nào trên bàn. Lạc Thiên đẩy tấm thẻ về phía cô.

- Thẻ tín dụng làm gì hả anh? - thanh quản khô rát nên chất lượng âm thanh rấtthấp, tiếng phát ra thều thào.

- Mã pin là ngày... cưới, cầm lấy và đổi lại tùy ý! - Trái lại, âm vực của anhrõ ràng, không nhấn mạnh ở bất kì chỗ nào.

- Để làm gì... em không cần tiền! - cô lắc đầu.

- Chẳng ai trên thế giới này sống thiếu tiền được! Mỗi tháng nó sẽ tự cộngthêm vào tài khoản! - Anh đang thực hiện những việc nên làm.

- Em vẫn sống ở đây mà anh! - Cô gắng mình phát âm to hơn, hai bờ môi nứt nẻ,mỏi mòn trông đợi.

- Hóa ra lại rất đơn giản, không cần hầu tòa vì chữ Y! - Anh để mắt nhìn cô,con cáo này thật dễ dàng bán nước mắt (chữ “cáo” không còn được viết hoa). Anhsẽ bị đắm đuối nếu tiếp tục giữ nhân ảnh cô ta.

- Anh biết rồi ư? - Hôm ấy Cao phu nhân đã dặn cô viết như thế, cô đã rất buồnnhưng không thể trái lời. Ước gì cô có một cái tên khác?

-... Anh không cần em nữa...?

- Không! - Lạc Thiên trải lòng nhanh chóng, trả lời tức khắc, anh thẳng thắnhoàn toàn nên chẳng cần đắn đo gì - Là giải thoát! - cho cả tôi, em và đứa trẻkia.

- Anh ghét em? Anh từng nói yêu em mà? - Cô đưa tay vươn ra, giữ lấy anhnhưng không được.

- Chẳng có gì để nói... - vài giây sau - trước những kẻ tham lam!

Anh dứt khoát, trở lại với đứa em chung dòng máu. Khuôn mặt tối sầm.

Âm thanh cuối cùng còn đọng lại, là tiếng kéo cổng não nề.

*

Mưa rơi, xối xả, giăng kín, trắng xóa lối đi. Hạt mưa rơi xuống cộp vào đầu,thể xác, tỉnh mộng.

Trời vẫn nắng gắt.

Cơn mưa bất chợt ngang qua tâm hồn chứ không là thật.

Khả Vy bám chặt đường chỉ chân váy, cô đứng ngoài đợi Triệu Đông Kỳ.

- Anh Kỳ, em bị bỏ rơi!

Trong nhà không có người, Khả Vy đi tiếp. Cô biết về đâu đây. Cô chẳng có ngườithân nào cả.

Chương 12.18: Vén bứcmàn sự thật

<"Sếp" phải nghiền mônXác suất, hic, nhưng các bạn thúc giục thì đành bỏ bê một lát vậy, chap tiếp nè>

Mưa rơi, xối xả, giăng kín, trắng xóa lối đi. Hạt mưa rơi xuống cộp vàođầu, thể xác, tỉnh mộng.

Trời vẫn nắng gắt.

Cơn mưa bất chợt ngang qua tâm hồn chứ không là thật.

Khả Vy bám chặt đường chỉ chân váy, cô đứng ngoài đợi Triệu Đông Kỳ.

- Anh Kỳ, em bị bỏ rơi!

Trong nhà không có người, Khả Vy đi tiếp. Cô biết về đâu đây. Cô chẳng có ngườithân nào cả.

- Tôi bị

- Không cần nói!

Gia Minh dang tay cho cô điểm tựa. Anh biết cô sẽ quay lại.

- Cô có biết vì sao luật pháp khoan hồng cho những kẻ ra đầu thú không?

- Điều đó là hiển nhiên.

- Biết là hiển nhiên mà lại không nghe tôi.

- Chuyện đấy tôi không được nói! Sẽ có một bé con sinh ra, thay thế cho cáibọc này! - Khả Vy dựa hẳn vào khuôn ngực Gia Minh, người cô mềm nhũn như khôngxương.

- Cứ cho là không được nói, thì cũng làm gì cho hắn hiểu và thông cảm chứ!…Cũng khó thật! Mang thai giả rồi lại có một đứa trẻ khác sinh ra? - Anh sẽhiểu nếu như anh là cô.

- Lạc Thiên lạ lắm, anh ấy đuổi tôi đi và nói tôi là kẻ tham lam. Đúng, tôitham lam, tôi vì muốn được sống đã thực hiện kế hoạch nhà họ. Tôi dừng lại thìsống làm sao được, không có trình độ, chí tiến thủ, … không có gì cả, chỉ chờăn sẵn thôi, sống ở cô nhi đến lớn sẽ được Trường Tồn tạo công việc, mọi ngườiai cũng thế còn riêng tôi thì không. Vì họ chọn tôi, nếu tôi quay đầu, tôi… vềđâu. Đó là tham lam, là tham lam… anh ấy đem tiền ra để đổi lấy sự tự do. Anhấy không muốn ràng buộc với tôi nữa,… Anh ấy thậm chí còn không thèm giải thíchvới tôi chuyện đã xảy ra với Dương Mẫn,…

Những tiếng nấc cứ thế kéo theo, bật trào nơi cuống họng, cô như con mèo nhỏtìm đến chút bình yên nơi bờ vai anh. Ngày dần tàn và những cánh chim trên bầutrời bay về tổ.



*

Bên ngoài phòng làm việc của trưởng phòng, chi nhánh thuộc Trường Tồn, đám nhânviên đứng xúm xít, ngó xem chuyện gì, họ bàn tán xôn xao nhưng chẳng ai hay vấnđề.

- Trần Hùng, cậu phải tin tôi! Những thứ cậu nhìn thấy là…

- Ảo giác? Nghệ thuật sắp đặt? Biến cố không mong muốn?

Hai người đàn ông, một khuôn mặt tức giận, một khăng khăng cần phải nói là cấpdưới và cấp trên.

- Đúng vậy! Không có bất cứ điều gì là thật. Tôi và Dương….

- Giám đốc, trăm nghe không bằng một thấy, và tôi không bị quáng gà! PhiềnGiám đốc phê chuẩn đơn thôi việc của tôi! Giờ thì tránh ra cho tôi dọn đồ! -Trần Hùng vơ đồ đạc nhét vào thùng catton. Anh tiện tay tóm được là thả chúngxuống, bỏ ngoài tai lời Lạc Thiên.

- Tình bạn của chúng ta không phải một sớm một chiều, tôi coi cậu như một ngườiem trai, cớ gì tôi làm trò đó. - Lạc Thiên khẳng khái vò nát phong thư.

- Vậy tại sao anh đóng giả Lạc Trung? Mà cứ cho anh làm thế có nguyên nhân đi,vậy ai cũng biết mà lại không hề nói cho tôi, anh coi tôi là bạn ư? Khi tôinói thích Dương Mẫn, anh cười khẩy, có thiện chí giúp đỡ là kiểu đấy? Đã coilà bạn mà hẹn tôi tới khách sạn chứng kiến những thứ ghê tởm! - Trần Hùng vẫnkhông rời tay khỏi việc sửa soạn. Anh tức mình vơ hết rồi đổ ụp vào thùng.

- Kế hoạch quá hoàn hảo, tôi là kẻ bị hại cậu biết không?

Một nhân viên đã vặn chốt cửa để lọt khí, thám thính. Lạc Thiên sẽ nói hết saukhi đóng rầm cửa, lừ mắt với đám buôn chuyện.

- Tai tôi mệt rồi, nó không muốn nghe những thứ bịa đặt nữa, anh không muốn kíđơn, tôi đi, tôi vất lại sự nghiệp ở đây, nỗ lực của tôi không đáng để phục vụcho kẻ hai mặt. - Trần Hùng nhấc bổng thùng đồ lên, toàn là vật dụng cá nhânhướng về cửa.

- Dương Mẫn là cô gái tốt, cô ấy đã xin lỗi cậu khi chuẩn bị thực hiện kếhoạch, cha tôi bắt cô ấy phải kết hôn với Lạc Trung, tôi chỉ…

Trần Hùng đá mạnh cửa, anh thoát ra, bỏ lại những âm thanh chối tai.

Còn lại Lạc Thiên, mất đi cánh tay phải đắc lực, người anh em tốt và cả giađình. Cô thấy chưa, Trần Hùng còn không thèm nghe tôi nói, thế mà cô cứ ám ảnhtôi bằng ánh mắt và câu nói cuối cùng “Anh từng nói yêu em mà?”. Anh mạnh tayđập vào thành ghế, khiến nó quay vòng vòng.

*

Trần Hùng phóng xe về chỗ Gia Minh, anh chẳng tạt qua nhà vì biết phụ nữ sẽkhông buông tha khi cô ta mắc lỗi. Xuống xe, anh kìm nén nỗi đau, nhoẻn miệng:

- Anh Minh, em tới đầu quân cho anh đây! Xem nào, cho em làm đại ca quản líhộp đêm nhé!

- Cũng được, vậy cậu quản lí vũ trường Minh Minh cho tôi!

- Anh mới mở hồi nào thế? - Không ngờ Gia Minh lại đồng ý nhanh đến vậy.

- Còn cô, Khả Vy, tôi cho cô quản vũ trường Vũ Vũ đó!

Trần Hùng giờ mới hiểu thì ra Gia Minh nói đùa, anh lấy từ tên mình láy đôi.

Chắc Trần Hùng không muốn nhìn mặt Lạc Thiên nữa, Khả Vy cúi đầu chào. Lỗi tạiai mà Lạc Thiên lại ghét thấy cô?

*

- Yến Yến! Anh có lỗi với con, mọi chuyện vỡ lở rồi, con sẽ không được thừahưởng từ Lạc Thiên! - Ông Trương vẫn chú ý tới phía trước, vừa áp tay nóichuyện điện thoại.

-... Vậy à?! - Giọng cô gái không mấy quan tâm.

- Bà ta đã đưa đơn ly dị ra tòa, anh không được hưởng một phần tài sản nào cả!Sớm muộn chức chủ tịch cũng bị tước quyền...

- Em chỉ cần con có một người cha tốt! Tiền đúng là giá trị, nhưng với em đượcyêu thương quan trọng hơn!

- Không có tiền làm sao sống tốt được. Anh không cam chịu, bao năm nay sống làmthân nô lệ cho bà ta, nhịn nhục, từ bỏ bao nhiêu thứ để có được vị trí ngày hômnay, anh không muốn chúng đổ sông đổ bể.

- Dừng lại đi, chúng ta có thể bắt đầu lại, tại sao cứ phải bon chen giàu sang,con chỉ cần có ba, mẹ, em cũng chỉ cần người chồng...

- Em à, để anh tới rồi chúng ta tiếp tục nói chuyện!

Ông Trương đánh rơi bên tai nghe điện thoại, với tay nhặt. Cùng lúc cócontainer lao tới, chiếc xe con bị ma sát hút vào gầm xe, ông cố gắng giữ vữngtay lái, chiếc xe lê một đoàn dài theo, khi thoát ra khỏi lao thẳng vào hàngrào chắn. Trớ trêu thay, buồng máy bị chấn động kèm chập tia lửa điện, khoangchứa xăng rò rỉ.

Và...

- Bùm! - Tiếng nổ lớn lóe sáng đoạn đường, các mảnh vụn xe văng mạnh ra xa,động cơ xe bốc hỏa, nhả khí độc hại xung quanh.

*

- Phóng viên truyền hình trực tiếp từ vụ tai nạn xảy ra trên quốc lộ A37, hướngtừ nội thành ra vùng ngoại ô. Hiện tại đám cháy đã được dập tắt, lực lượng chứcnăng đang tiến hành điều tra nguyên nhân và xác định danh tính người bị nạn. Theochứng kiến người dân cùng tham gia giao thông, vụ tai nạn xảy ra sau ba mươigiây một container đi qua. Chiếc xe đã bị thiêu trụi gần như hoàn toàn nênchúng tôi chưa có thông tin về chủ sở hữu. Các điều tra viên hy vọng tìm thấymẫu tóc hoặc tế bào của người trong xe xét nghiệm đích danh, theo dự đoán xe cómột người. Chúng tôi sẽ cập nhật thông tin vào các bản tin tiếp theo!

Tivi vừa chuyển cảnh, lập tức Lạc Trung nhận được điện thoại, bên giám định cầnxác minh mẫu gen của anh với người quá cố. Bà Cao đánh rơi bát cơm, mọi chuyệnxảy ra quá nhanh.

*

- Các vị đã hay tin nhà họ Cao xảy ra chuyện chưa?

- Chuyện gì? - Khả Vy hốt hoảng, người truyền tin là một nhân viên của GiaMinh.

- Anh bạn nói luôn đi! - Trần Hùng và Phi Hàm cũng lo lắng, cả thảy dừng đũa.

- Ông Trương đã qua đời!

Chương 12.19: Vén bứcmàn sự thật

<Ay da, không nỡ để các bạn đợi,tiếp tục nhé!!!!>

Đám tang không tổ chức trọng thể theo ý nguyện người con thứ hai của ông,Lạc Thiên. Dù thế nhưng người tới truy điệu phần lớn là bạn làm ăn của TrườngTồn, với các vòng hoa cầu kì. Những bộ áo comple đen lịch sự lườm lượp ra vào,động viên bằng lời lẽ máy móc tới gia đình.

Lạc Trung, Lạc Thiên và Lạc Nhã đứng cạnh di ảnh, trên cổ áo có cài băng đen,người khác xếp thành hàng xung quanh. Lạc Nhã khóc đến sưng húp, hai con mắt đỏhoe, khản cổ vẫn thét gào trong khi Nhược Lam chỉ có thể thu lu một góc bậtkhóc- trong một căn phòng kín không thuộc lễ tang.

Ông không có người bạn nghèo hèn đến viếng, vì ông không có lấy người bạn tốtnào cả.

Bà Cao đờ đẫn, người ta đặt vào tay bà không biết bao khăn lau rồi, một lát làchúng ướt nhẹp. Bà cứ ngồi trên ghế, mông lung nhìn về bức ảnh người chồng.Ngày xưa ông là thanh niên gan dạ và điển trai nhất vùng, bà thích ngắm ông mặcáo lính, vì thế đến tận bây giờ trong nhà vẫn còn bộ áo kỉ niệm một thời.

Lạc Thiên gồng mình ôm lấy Lạc Nhã, cú sốc cứ liên tiếp đổ dồn lên đôi vai. Concái đã làm được gì báo hiếu đâu mà ông vội bỏ lại gia đình. Thoảng trong kí ức,li cafe đượm lại dư vị của màu đen đơn độc, đắng ngắt.

Trần Hùng tới cùng Khả Vy, họ vào viếng thẳng. Cao phu nhân lặng dõi theo, KhảVy vẫn giữ bên mình cái bụng giả. Giá mà có nếu như.

Khi con người ta chết rồi sẽ được tha thứ, tại bà đã đe dọa ông bằng chính tìnhcảm ông dành cho những đứa con mà dẫn đến cơ sự này. Cái chết không phải sựgiải thoát đối với ông, bởi ông còn rất nhiều điều chưa làm. Bà cố làm ngơ KhảVy đi, vì nguyện ước của chồng, là giữ mãi hình ảnh trong những đứa con.

Trần Hùng đến với tư cách con cháu, ông Trương đối với anh chẳng khác bậc chachú, nhưng lần này anh không nán lại, vỗ vai Lạc Nhã rồi đi khỏi. Bên cạnh LạcNhã là Lạc Thiên và Dương Mẫn cũng ở trong buổi lễ. Còn Khả Vy, cô lẽ ra cótrách nhiệm túc trực ở đây, lo hương hỏa và hậu sự cùng gia đình nhà chồng,nhưng cô đã bị người chồng tước quyền trước đó rồi nên dù ai tỏ ra ngạc nhiênkhi cô chỉ xuất hiện một lúc cũng không là mối bận lòng. Ông Trương mất, chachồng cô qua đời, vậy là cô không còn cơ hội gọi “cha”.

Sau khi Khả Vy và Trần Hùng rời khỏi không lâu, Triệu Đông Kỳ tới. Anh vận áosơ mi đen, cà vạt đen, bỏ giầy từ tốn bước vào. Lạc Thiên chau mày, tay bópchặt. Mục đích hắn đến đây làm gì, cười nhạo trước mặt anh hay biết rằng ông làcha Nhược Lam nên có quyền đến. Lại còn bày đặt tránh giờ tới của Khả Vy.

Triệu Đông Kỳ cúi mặt chào bà quả phụ rồi tiến đến kính viếng. Anh cầm nénhương đứng trước linh cửu khấn nhẩm:

- Bác hãy yên nghỉ, cháu sẽ thực hiện mong mỏi của bác!

- Mày đến đây làm gì?

Chưa để Đông Kỳ cắm nén hương vào lư, Lạc Thiên xông tới huých vai xô ngã.

Đông Kỳ không nói gì, anh cáo lui khi những thanh niên khác đang ra sức giữ LạcThiên ở lại. Đông Kỳ biết Lạc Thiên sẽ còn căm phẫn hơn cả thế.

*

Gánh nặng công ty vẫn còn đó, dù mất đi trụ cột hình thức nhưng uy tín củaTrường Tồn giảm sút, các mối làm ăn chuyển hướng sang các tập đoàn khác. Thươngtrường luôn tồn tại sự cạnh tranh khốc liệt, chỉ một cái dừng chân thì cơ hộisẽ vụt mất bởi kẻ khác.

Lạc Thiên đốt tờ tiền vàng cuối cùng, anh ngồi thừ trước mộ cha. Cả cha và mẹanh đã mắc một sai lầm lớn, đến lượt anh và anh trai cũng vậy. Hôn nhân đâuphải chỉ dựa trên tình yêu, môn đăng hộ đối cũng vô cùng quan trọng. Đời ông đãlàm được gì cho bản thân khi chạy theo vinh hoa phú quý, ông lầm tưởng mình sẽhạnh phúc trong giàu sang, những đứa con được ăn sung mặc sướng mà tự đánh mấtsự kính trọng của nhiều người. Đã bao giờ ông được toàn quyền quyết định chuyệngia đình, việc mà người đàn ông coi đó là quyền và nghĩa vụ, hay con cái chẳngmuốn khoe về tuổi thơ của ông vì chúng quá sung sướng, chẳng cần lo nghĩ. Thếnên ông không có gì mang theo. Ông chẳng thích uống cafe đen, chăng là cố tạothói quen cho bản thân và để cậu bé Lạc Thiên bắt chước.

Nói về cuộc hôn nhân của mình, thay vì kết hôn với một tiểu thư tương xứng, LạcThiên rước phải hạng người ham vinh. Cô ta vào nhà họ Cao vì hai chữ mưu sinh,vậy thì hời cho cô ta quá rồi còn gì. Những tưởng tìm ra bẩn thủi trong lối suynghĩ hèn mọn của cô ta, anh dễ dàng ném ra khỏi bộ não mà thực ra chỉ toàn lànhung nhớ trong trái tim cố chấp.

Trời chập choạng tối, Lạc Thiên đứng dậy, đảo bước quay đi. Anh vẫn muốn về cănnhà đó.

Chiếc cổng mở hờ, tiếng lá rơi, Khả Vy quét sân loẹt xoẹt. Cu Tom lon ton chạyđến, nhõng nhẽo cô vì anh cứ bẹo má bé hoài. Dù được ẵm trên vòng tay cô, anhvẫn bẹo má bé, bé áp mặt vào người, giả vờ hờn dỗi. Khả Vy cười rất tươi, nụcười khi đó anh thấy là trong sáng.

Rồi Khả Vy xách cặp của anh mang vào nhà, cô cất giầy lên kệ, cơm canh có hômnấu dở, anh vẫn thấy ngon miệng vì những lời bào chữa đầy thú vị. Nhiều lúckhông muốn nói, anh và cô nhìn nhau rất lâu xem ai chớp mắt trước phải đổ rác.Thường thì anh thắng nhưng số ít lần thua, anh toàn phớt lờ nghĩa vụ, và côchẳng trách, đến muộn thì người đi đổ vẫn là cô.

...

- Mai táng xong rồi hả anh?

- À, ừ!

Thế mà anh cứ ngỡ... là cô ấy, chẳng thể nào gạt bỏ định kiến, cũng không thểxóa nhà những khoảnh khắc kỉ niệm bên Khả Vy.

- Chị Vy chưa về sao? Mấy hôm nay em không thấy?

- Anh... không biết!

Nhược Lam nhìn vào chiếc thẻ tín dụng màu đỏ trên bàn, trơ trọi, phủ một lớpbụi mỏng. Lạc Thiên dường như rất đau khi nói ra ba từ ấy.

Chương 12.20: Vén bứcmàn sự thật

< Chap này hội ngộanh Minh nha các bạn >

Cây điều hòa phả không khí mát lạnh vào ngay trước bàn trà gần đó, trong quáncó vài ba vị khách.

- Lạc Thiên ổn chứ?

- Cậu hẹn tôi ra đây nói chuyện về đàn ông à? Haiz, tôi cũng chẳng biết nóithế nào, anh ta không thể bình thường khi nhà xảy ra đại sự. Bác Trương làngười anh ta yêu thương và kính trọng vô cùng.

- Trần Hùng và Khả Vy ở chỗ tôi, Trần Hùng có vẻ không coi anh ta là bạn nữa?!- Gia Minh đẩy cốc rượu về phía Tuấn Kiệt.

- Kể ra tôi cũng thấy lạ, hôm tang lễ, tôi ở đấy suốt, cậu ta đến có một lúc,còn không hỏi han Lạc Thiên câu nào.

- Hình như vì chuyện của Dương Mẫn nào đó thì phải? - Gia Minh rót thêm rượuvào cốc.

- À, Dương Mẫn, tôi biết cô bé đó. Đại khái hôm nọ, Trần Hùng gọi cho tôi trìnhbày về chuyện tình cảm, phiền tôi chuyển lời đến quản lí nhà nghỉ đưa cậu tachìa sơ cua. Tôi đang bận công tác nên không hỏi kĩ nữa.

- Liệu Lạc Thiên và cô gái đó có gì không?

- Cậu nghĩ linh tinh đấy à. Anh ta kể từ ngày lấy vợ có màng đến ai đâu, hơnnữa đã biết Dương Mẫn là người Hùng theo đuổi, không đời nào anh ta có ý xấu.Mà cậu vừa nói gì cơ, Khả Vy không ở nhà cùng Lạc Thiên, ra chỗ cậu làm gì?

- Đó, tôi khó hiểu ở chỗ đó - Gia Minh đang tìm cách giải quyết nhưng anh khôngnói về chuyện cái thai - như cậu nói Lạc Thiên là người đường hoàng, chắc cóxảy ra việc gì không ổn.

- Kể từ ngày anh ta lấy vợ tôi đã thấy không ổn rồi. Cậu xem, cậu ta mới 25tuổi, bằng chúng ta, ở tuổi này chuyện có con vẫn còn quá sớm. Khả Vy lại cònquá trẻ. - Tuấn Kiệt vẫn mãi thấy khó nghĩ ở chuyện này, gần như lần nào nhắcđến vấn đề của Lạc Thiên thì anh sẽ nói vậy.

- Vậy thì có sao, gia đình cậu ta thích trẻ con chẳng hạn?

- Tôi không nghĩ thế, đứa trẻ sinh ra không chừng là người thừa kế, cần thừahưởng nhiều tố chất và gen tốt từ bố mẹ. Tôi nghĩ vì...

Gia Minh cho rằng Tuấn Kiệt lờ mờ đoán ra.

- Bác sĩ yêu cầu!

- Ôi! Tôi tưởng cậu có phát hiện gì cơ. Nói nghiêm túc đi nào.

- Nếu Trần Hùng và Khả Vy ở chỗ cậu thì hẳn chuyện đã nghiêm trọng, và haingười ấy tin tưởng cậu nhiều. Tôi sẽ nói cho cậu biết một vài khúc mắc củamình, cứ thế này nhìn Lạc Thiên suy sụp tôi không cam. Cậu có nhớ hôm tôi gạcậu đi gặp mặt Nhược Lam không? Cái hôm Khả Vy ngã xuống nước, cậu xích míchvới cô ấy và cả hai bị tắm bùn, thực ra hôm ấy chúng tôi định kiểm tra chuyệngì đó giữa Lạc Thiên với cô ấy ở đêm tân hôn.

Vũ Gia Minh bỏ cốc rượu khỏi miệng, trợn mắt.

- Nói cụ thể hơn đi!

- Trần Hùng bày cách để Lạc Thiên có cơ hội kiểm tra Khả Vy. Cậu ta đưa ra líthuyết: bất kì đứa con gái nào đều bị nhột khi đàn ông chạm vào người, và LạcThiên tán dương cái suy nghĩ chẳng ra làm sao đó. - Tuấn Kiệt chuẩn bị sẵn taiđể nghe Gia Minh phá lên cười, anh cũng thấy lạ là sao mình lại nghe theo haingười gàn dở dạo đó.

- Cái đó mà cũng nghĩ ra! Nhưng tức là chuyện này hơi tế nhị, đêm tân hôn củahai người đó có vấn đề gì à? - Gia Minh lấy tay bịt miệng, tay còn lại lượmkhăn giấy.

- Chú rể hôm ấy bị chuốc rượu không nhiều lắm nhưng lăn đùng ra, phải mấy ngườikhuân về. Sau hôm đó thì tôi thấy Khả Vy không có gì đặc biệt, cô ấy vẫn nhínhảnh và trẻ con, còn Lạc Thiên đâm ra tự than vãn. Vợ chồng gì kiểu họ, sốngvới nhau cả đời chứ có một hai ngày đâu. À, còn điều này nữa, lúc cậu bế bổngcô ấy lên, cô ấy dữ như bà chằn, tôi thám thính cho Lạc Thiên và nhận thấy,dường như họ chưa làm tròn nghĩa vụ với nhau thì phải. Ha ha, khổ thân cậu hômấy lĩnh trọn.

Nghĩ tới càng thêm tức, thì ra mình bị làm vật thế thân cho kế hoạch dở hơinhất quả đất. Gia Minh nghiêm giọng.

- E hèm!

- Thế nhưng họ lại có Cao Lạc Ba Chấm!... Chuyện này chấm dứt ở đây nhé, nghĩnặng đầu mà không có lời giải đâu! Uống đi!

Tuấn Kiệt nâng cốc, kết thúc cuộc nói chuyện.

*

Gia Minh trở về nhà. Anh bật đèn sáng lên, Khả Vy tay ôm chân ngồi trước tivi,chẳng biết thấy được gì từ màn hình đen ngòm.

- Cô định sống tiếp thế nào? - Anh hạ người xuống.

- Tôi không biết, chắc sẽ tiếp tục diễn vai trò của mình! - cô rời mắt khỏi,thu về những ngón chân mình.

- Kể cả khi hai người trong giai đoạn li thân?

- Vâng! Chuyện đó đâu ảnh hưởng tới kịch bản! - cô đếm số ngón chân, kết quảlà mười mà vẫn lặp lại, tựa hồ rảnh rỗi sinh nhàm chán.

- Rồi sau khi diễn xong?

- Sẽ biến mất! Đi tới một nơi nào đó chẳng hạn.

- Nhưng...

- Tôi không có gia đình, không người thân thì quan trọng gì. Chỉ có điều vẫnchưa báo đáp công dưỡng dục của các xơ ở cô nhi viện - khẽ nhíu mày.

- Cô được sinh ra thì cũng có quyền tự quyết định cuộc sống, cớ sao cứ phải phụthuộc vào sắp xếp của người khác?

Anh đặt hai tay lên vai cô, mặt đối mặt.

- Vậy ư? Các vị xơ nói với tôi, khi mới tròn tháng, tôi đã không còn gia đình.Cha mẹ tôi là công nhân làm thuê cho tổ chức khai thác khoáng sản trái phép,nghề đãi vàng ven các con sông nhiều phù sa. Những gia đình làm công đều sốngquy tụ gần bờ, ngày ngày họ để đám con nít ở nhà để kiếm miếng cơm manh áo. Sạtlở đất thì phải, thiên nhiên nhấn chìm cha mẹ chúng tôi và cả những vách nhàlụp sụp. Một vài đứa trẻ con may mắn sống sót nhờ các chú cảnh sát, công an khuvực... trong đó có tôi. Tất cả đều được đưa về cô nhi, Hy Viên dành cho cáccháu nữ... Ngay từ nhỏ tôi đã phụ thuộc rồi, kể cả ước mơ trở thành cảnh sátcũng từ hoàn cảnh mà ra. Nhưng tôi thế này thì cứu được ai chứ? Chỉ là tôi cầumong những người dân khổ sở được an toàn thôi! Đến khi lấy chồng, tôi mongđược làm người vợ đảm đang, khi có con theo cách này tôi cũng ước ao là ngườimẹ hiền. Tôi là người đơn giản, có khi tôi yêu cái nghề diễn viên thật rồi!

Trước lúc nghe những lời tâm sự, Gia Minh đã định thuyết phục cô bằng được việcnói ra với Lạc Thiên. Cảnh sát? Đó đâu phải nghề anh đeo đuổi, ước mơ nhấtthời trước hoản cảnh tù túng, đơn giản vậy thôi. Phần vì anh chưa đủ sâu sắchiểu cho cô. Trên Lạc Thiên còn có gia đình lớn, cô con dâu bé nhỏ này khôngdám trái lời Cao phu nhân, anh không biết lí do khiến bà ấy chọn cô nhưng chắcchắn nó bất lợi. Giả dụ nói toạc ra, cứ cho là Lạc Thiên không trách cô nhưnghẳn anh ta sẽ bất bình và mất đi tôn kính bậc trên. Vì cô gái này thiếu thốnquá nhiều tình thương nên mới muốn gìn giữ cho người khác, tấm lòng cô thậtđáng quý. Anh đưa hai tay, ngả cô vào lòng mình.

- Cô sẽ luôn được chào đón ở đây!

Căn phòng trở nên ấm áp hơn khi con người ta mở lòng vì nhau.

Chương 12.21: Vén bứcmàn sự thật

Lạc Thiên vẫn gắng mình đi làm dù trong đầu không thể tập trung, anh đãmất niềm vui trong công việc, cuộc sống và chính bản thân. Cứ mỗi lần nghĩ vềngôi nhà đó thì hình ảnh Khả Vy cứ mòng mòng điều khiển, hối thúc anh đâm vàongõ cụt. Gục ngã.

Đi đâu, làm bất cứ điều gì, tất cả đều bám riết lấy mọi cử chỉ gần gũi bên conngười ấy. Anh cần ly cafe mỗi sáng có hương vị của cô, cần được thắt cà vạtlỏng theo cách cô làm, những chiếc áo là phẳng, đôi giày thể thao thắt nơ sẵn,chiếc ô đặt trong xe mỗi sáng...

Chiều nay lại về nhà, sẽ chẳng có bóng dáng thân quen đâu, những quả trứng rồisẽ bị ung và đóa hoa héo hon rụng cánh.

- Dương Mẫn là bạn em, sáng nay cô ấy tìm gặp và nói một số thứ, em nghĩ là anhvà Khả Vy đang gặp rắc rối!

-... - Lạc Thiên ném cặp sang bên, gỡ mãi không được cà vạt, anh tức mình chuinó ra khỏi đầu. Dấu ba chấm phức tạp hơn từ rắc rối.

- Cô ấy muốn nhờ em giải thích rõ cho anh Hùng, và em thấy mình cũng cần giúpanh và Khả Vy. - Nhược Lam nhặt cà vạt và xếp cặp lên giá.

- Em quan tâm đến chuyện của anh hơi nhiều rồi đấy! - Lạc Thiên gặp khó khănvới chiếc cúc ở cổ tay, anh giật mạnh ra thay vì nhờ vả.

- Anh nói như vậy nghe được sao? Cứ cho như một cô em gái không có quyền candự, nhưng người yêu cũ thì được chứ? Em mong anh được hạnh phúc! - Nhược Lamkhông để anh át giọng.

-... Còn em? Em đã lo xong thân mình chưa? Em cũng đang bị xỏ đấy thôi! Lạicòn chuyện gia đình, ngay cả tới thăm mộ cha em cũng không, em nói mình khôngdám trách móc người trên mà vô lễ như thế à!? - Lạc Thiên không thích để ngườikhác biết mình đang tổn thương, anh muốn tự vực dậy.

- Đối với em, ơn nuôi dưỡng xứng đáng làm cha hơn người sinh ra. - Cô khôngchớp mắt lấy một lần khi nói từ tận đáy lòng -... Cha anh có quyền gọi em làcon ư? Ông ấy mang nặng đẻ đau em hay cuống quýt lo lắng khi em chào đời, nắnchữ cho em, dạy em tập đọc, dạy bảo em? Không gì cả, ông ấy làm được gì cho emchứ! Em chỉ có một người cha thôi.

- Nhưng cha mới là người sinh ra em! - Anh quát lên.

- Thì sao? Người mang lại hạnh phúc cho mẹ con em là cha Trịnh. Anh nói đếntình thương, anh nói rằng cha anh thương em nhiều lắm, muốn em làm con dâu ư?Đó là ích kỉ, ông có nghĩ cho cha em không? Độc ác! Đối với em và mẹ chỉ cómỗi cha thôi.

- Em... biết được Trịnh phu nhân ư? - Anh hạ giọng, ngữ điệu thành khẩn đượcbiết.

- Em biết, ngay từ tên gọi, Trịnh phu nhân, những việc mẹ làm đều hết mình chogia đình. Mẹ sinh ra em vì mong muốn nhà có trẻ con, có nơi nương tựa lúc tuổigià, em tồn tại để làm cha hạnh phúc, dù không phải con ruột nhưng em vẫn làcon của ông!

-... Liệu con anh có nghĩ được như em không? - câu hỏi gấp gáp vừa sợ NhượcLam nghe thấy rõ lại kéo dài để cô giúp anh trả lời.

- Anh nói gì thế? Con anh... không phải con đẻ của anh? Chuyện ở nhà nghỉ anhvà Dương Mẫn bị anh Hùng và Khả Vy hiểu sai chứ đâu liên quan gì đến...???

- Những thứ Dương Mẫn kể cho em đó, xảy ra y hệt tại ngày cưới của anh! - LạcThiên lấy hết bình tĩnh để nói. Anh nhìn thẳng vào tấm ảnh cưới treo bànhchướng trước gian phòng.

- Khả Vy làm thế để làm gì chứ? - sau khi nghe thêm một vài điều nữa, NhượcLam cất tiếng.

- Cô ta muốn tìm một người cha cho con mình chăng? Tìm được anh thì tốt quárồi còn gì! - Lạc Thiên cười nhạt, nụ cười méo mó đến khổ sở.

- Không đúng! Khả Vy sẽ không làm thế, em tin cô ấy không gạt anh đâu.

- Tin? Anh về đây đợi chờ bằng cái lòng tin trong lồng ngực - Anh chĩa ngóntrỏ vào tim mình, - kể cả khi đuổi cô ta đi, cô ta có thèm nói với anh lời nào? Định sẽ che giấu đến khi nào nữa, hay cô ta muốn anh rước về? - cánh tayvung lên chỉ ra cổng.

- Nếu là cô ấy em cũng chẳng có ai để giãi bày!

Câu nói này của Nhược Lam khiến Lạc Thiên có chút tỉnh ngộ.

- Cái ngày em dặn dò cô ấy thay em thương yêu anh, em cảm giác cô ấy có rấtnhiều điều muốn nói nhưng không thể. Có lẽ vì cô ấy không có người bạn nào đủkhả năng giúp đỡ?

- Không là anh ư? - Lạc Thiên thả lỏng đầu ngón tay.

- Bởi vì anh đã không nói ra những nghi ngờ trước cô ấy!

Vấn đề là cả hai đều lo sợ sẽ làm tổn thương người kia nếu lỡ nói ra. Họ sợ vếttrầy xước của con tim sẽ không lành lại, mà tự mình pha chế độc dược kì cọ timmình. Để rồi từ những xước sát tí hon, tróc vẩy, loang rộng, lở loét và ăn mòn.

Một lần nói ra, họ sẽ hiểu nhau hơn, nửa kia là thuốc kháng sinh đặc hiệu, chữalành trái tim như chưa hề rạn nứt. Tại họ nhút nhát quá, nghĩ rằng im lặng làgiải pháp nên nỗi đau đè nén, xô đẩy nhau, trở thành kháng thuốc mất rồi.

- Nhỡ nói ra sẽ làm cô ấy tổn thương? - Cuối cùng thì anh cũng chịu thừa nhận.

- Vậy anh mong nhận được lí do của người ta? Em sẽ đi tìm Trần Hùng để nói vềviệc Dương Mẫn, nếu anh muốn em có thể hỏi chỗ của chị dâu!

*

Chiếc xe đi với tốc độ tối đa cho phép, chặng đường không dài nhưng thời giannhư lề dề chậm rãi.

- Khả Vy, cô hẹn gặp Triệu Đông Kỳ trước cửa nhà mình có lí do gì vậy? Mọichuyện sẽ được giải quyết? Anh ta có liên quan gì trong việc này? Cả TrầnHùng nữa, cậu muốn nghe lời xác minh? - Gia Minh cảm thấy thoải mái thay chonhững người bạn.

- Nhược Lam gọi tôi đến, vì nể cô ấy nên tôi

- Thôi đi, cậu cần biết sự thật quá đi chứ. Gia Minh liếc qua Khả Vy, trông côôm đầy mâu thuẫn.

Ba người xuống xe, vừa hay Dương Mẫn được Nhược Lam mở cửa. Trần Hùng không nóimột lời nào hết, cậu thọc tay túi quần.

- Giải quyết tất tần tật cho xong xuôi đi thôi! - Gia Minh đẩy Khả Vy vàotrong.

Lạc Thiên đứng từ hiên, đồng tử anh giãn ra. Sáu ngày không gặp mà cô gầy điquá nhiều, bé con không phát triển thêm. Chiếc nhẫn ngón áp út như rộng ra sovới tay cô. Mái tóc chải vào nếp gọn gàng, kẹp tăm giữ những sợi tóc mai ươngbướng, áo váy là chiếc hôm ra đi, ánh mắt vẫn thuần khiết như thế, anh lắc đầuba lần, xua đuổi chúng để khôi phục lí trí. Khó lắm, yêu thương chạy được quánhiều vòng so với lí trí, và kẻ nào thua bị nuốt chửng

- Chị Vy, mấy hôm nay vắng bóng chị nhà buồn lắm! - Nhược Lam một tay kéo bạn,một tay giữ Khả Vy.

- Không, em còn đợi một người nữa rồi mới vào. - cô rụt rè mấp máy, Triệu ĐôngKỳ nói nhất định đợi anh đến. Khả Vy khoát tay Gia Minh ra, cô nép vào một góccổng đợi chờ như thể mình chỉ là một người khách viếng thăm nơi chốn cũ.

Lạc Thiên nhìn theo cô mãi. Không còn nét hồng hào sức trẻ, anh chỉ thấy cằncỗi xám xịt phủ lên lớp da mỏng manh. Mãi rồi anh cũng chuyển hướng, qua ba bậctam cấp. Và họ chọn khuân viên để nói, tầm này hàng xóm xung quanh đều đi làmhết. Anh vẫn dõi theo cô chốc chốc, họ cách nhau một chiếc cổng sắt.

- Đó là tất cả những gì anh và chị Vy đã nhìn thấy! - Nhược Lam thuật lại choTrần Hùng tường tận.

Trần Hùng ngó sang Dương Mẫn rồi Lạc Thiên, anh ngẫm rất kĩ, không trách aiđược, lại càng không thể giận người quá cố.

Khả Vy sợ hãi nhìn vào, qua cột kim loại hình trụ dài, nơi cô đứng cách chỗ họmột quãng ngắn, đủ để nghe. Cô ăn vận tươm tất đến đây, điều cô mong muốn đãđạt được, là những cái nhìn của Lạc Thiên, xoáy thành lốc. Rồi đột nhiên mộtbàn tay siết chặt lấy cô và nói:

- Hãy chỉ nghe anh thôi nếu em thực sự yêu Lạc Thiên. - Triệu Đông Kỳ nhét cẩuthả hai tờ chi phiếu vào túi ngực trái, bước vào.

- Anh Kỳ! - Nhược Lam rạng ngời thể hiện niềm vui trên khóe môi, chợt vụt tắtkhi tay Khả Vy được gìn giữ trong tay anh.

Cách ăn mặc của Đông Kỳ có chút bất cần, quần mài thụng, áo ba lỗ phủ ngoài sơmi sặc sỡ để phanh, tóc chỏm dựng chỏm rạp. Anh muốn phô bày hình ảnh lông bôngcủa gã thanh niên vô kỉ luật.

- Đến đây có việc gì? - Lạc Thiên không thể im lặng, anh muốn giựt phắt cáinắm tay kia, gầm lên trong mọi trạng thái biểu đạt cảm xúc.

- Tôi đến để nói sự thật, nói tất cả, về cuộc hôn nhân của anh và Khả Vy.

Khả Vy cảm thấy sự run lạnh ở Triệu Đông Kỳ, anh dùng lòng bàn tay che chở chocô và mình. Đồng cảm là thứ duy nhất hai người giao nhau.

- Anh biết chuyện đó ư? - Nhược Lam tiến hai bước lên trước, đứng đối mặt vớiĐông Kỳ. Nhưng anh dịch mũi giầy nhìn thẳng về phía Lạc Thiên.

- Nhược Lam, em cũng ở đây, cũng tốt, đỡ phải nói nhiều - Anh thở hắt - đằngnào thì ai chẳng biết: Người viết ra những gì cô gái kia phải làm chính là tôi,Triệu Đông Kỳ, tôi được thuê để soạn cho Cao Lạc Trung và Dương Mẫn, cả Cao LạcThiên và Khả Vy nên vợ chồng.

Khả Vy giằng tay anh lại, không còn dừng lại ở sợ hãi, giống như hai con thiêuthân chúc đầu vào ánh lửa, bị thiêu tự lúc nào, nhịp tim có thể ngừng đập tứckhắc, hoặc chết trước khi lồng ngực nổ tung. Triệu Đông Kỳ vẫn tiếp:

- Mọi thứ, người phục vụ cố tình đổ ly nước vào váy Khả Vy, du học sinh, yêunhau ba năm, Ống Mút, giai điệu của cơn mưa, và cả... việc cô ấy phải nghénnhững lúc nào, trước mặt ai, tất cả là tôi tạo ra hết. - dũng cảm nói, xong anhliếm môi thở dốc.

- Vì sao phải làm thế? - Lạc Thiên quát lớn, anh lao tới, va vào người TrầnHùng, củng mạc hằn lên mạch máu, giận dữ giữ lấy cánh tay phải của Khả Vy.

- Điều cuối cùng... tôi là cha đứa trẻ trong bụng Khả Vy!

Chẳng ai lường được câu nói này, tay Lạc Thiên buông ra, sắc mặt anh sa sầm,từng tế bào như đông cứng lại. Băng giá.

Chương 12.21: Vén bứcmàn sự thật

<Hihi, mai mới là31/5 mà.

"Sếp" định post từ trưa nhưng trực tới giờ mạng Zing mới bình thường.

Mong là ngày mai mình thi làm bài bình thường (không kém) không chắc bị lênthớt mất!>

Chap này cho các tìnhyêu đau tim nhá!!!

- Điều cuối cùng... tôi là cha đứa trẻ trong bụng Khả Vy!

Chẳng ai lường được câu nói này, tay Lạc Thiên buông ra, sắc mặt anh sa sầm,từng tế bào như đông cứng lại. Băng giá.

- Anh vừa đùa đấy hả? - Nhược Lam kinh ngạc, miệng cô không đóng lại kể cả dứtcâu.

- Thiếu gì chuyện đem ra đùa mà cậu chọn cái trò khỉ gì vậy? - Vũ Gia Minhbiết cái bọc kia là giả.

- Tôi không bao giờ đem danh dự và nhân phẩm của người khác ra đùa! - Đông Kỳtừ từ nhìn Khả Vy. Cô chớp mắt nhìn thảm cỏ dưới chân.

- Mày nói cái chết tiệt gì mà danh dự và nhân phẩm?

Lạc Thiên xoay người tung hết sức vào cú đấm ngay cửa miệng Đông Kỳ. May buôngtay ra kịp và có Gia Minh đằng sau đỡ nên Khả Vy trụ lại. Đông Kỳ ngã sóng soàixuống sân, mặt anh chà vào vệ xi măng, trán dính đầy cát, dưới lớp cát máu rỉnđỏ thẫm.

- Anh Kỳ!

Khả Vy và Nhược Lam đồng thời cúi xuống, nhưng Lạc Thiên giữ tay Khả Vy lại,còn Nhược Lam, Triệu Đông Kỳ không cho mình tư cách được cô chạm vào. Hai tờchi phiếu rơi ra, có chữ kí của ông Trương.

- Thằng khốn, mày vì tiền mà làm trò này? - Trần Hùng nhổ đờm, nắm tay kêurăng rắc.

Triệu Đông Kỳ không nói gì, anh cố đứng lên và chắc chắn mình sẽ còn bị đau,trước khi đi anh đã chuẩn bị một liều thuốc giảm đau chứa thành phần có tácdụng mau đông máu. Anh lần mò tìm kính, đeo, lượm hai tờ tiền và dúi vào túiquần.

- Mày còn không bằng một con súc vật! - Lạc Thiên điên tiết, cơn nóng ùn ùnkéo tới, nắm cổ áo Đông Kỳ đấm thêm phát nữa.

- Bỏ ra! Anh đừng đánh anh ấy nữa! - Khả Vy ngan cản, cô không dám nài nỉ màvan xin, yếu đuối giữ tay anh.

- Cô là cái chó gì được cản!?

Anh hất tay còn lại mà Nhược Lam ngăn mình, phía bên Khả Vy, anh dùng lời nóiđể ép cô buông ra. Nếu cô ngã...

Gia Minh nhân lúc Lạc Thiên lỏng tay kéo Triệu Đông Kỳ lên, đứng chắn bảo vệ.Hai tấm chi phiếu ấy cố tình để rơi. Anh ta đến muộn như thế có thể cất giữ cẩnthận số tiền lớn, vì mục đích anh ta làm là tiền mà, trừ phi Triệu Đông

Kỳ có ý khác.

- Cô nói đi, cô là vợ tôi hay là con đàn bà của thằng đê tiện kia?

Khả Vy nhìn thấy từng gân đỏ long lên sòng sọc trong ánh mắt đáng sợ, Lạc Thiênbóp chặt cổ tay cô, kiểu đe dọa sẽ ăn tươi nuốt sống nếu trả lời không đúng ýanh.

- Con của cô ấy là con tôi! - Triệu Đông Kỳ vẫn kiên trì bảo vệ sự việc.

- Mày im đi, tao không hỏi mày! Khả Vy, tôi sẽ chỉ tin khi chính miệng cô nóira, con tôi là của ai?

Anh đã quá áp đặt, con tôi, anh sợ nên đã hét vang trời câu nói đó,... sợ mộtcơn mưa cuốn đi, sợ ánh nắng chói lóa, sợ con sóng phá bĩnh cồn cát, sợ mặttrăng làm dâng thủy triều, sợ... một sự thật hiển nhiên không thuộc về mình.

Khả Vy mồ hôi ứa ra, chảy vào cả lớp mô hóa học nhân tạo. “Nếu em yêu LạcThiên”, câu nói vừa rồi của Triệu Đông Kỳ khiến cô không biết làm thế nàonữa.

- Em nói đi, xin em đấy, một là của anh, không thì chẳng là gì cả, hay chỉ làcái gối em nhồi vào thôi, của anh phải không em?

Khả Vy ngoái lại nhìn Triệu Đông Kỳ, rồi lại quay sang Lạc Thiên, giờ cô cóquyền lựa chọn, nhưng cô không biết làm thế nào cả. Yêu Lạc Thiên thì phải nóithật chứ, tại sao cứ gạt anh ấy mãi...

- Anh Kỳ, anh không phải hạng người đó! - Nhược Lam đứng về phía Lạc Thiên.

- Triệu Đông Kỳ, nghe thấy chưa, Nhược Lam cũng không tin, đừng dối trá! - LạcThiên cho rằng đây chỉ là cơn ác mộng và sẽ bỏ qua trò đùa dai dẳng.

- Khả Vy, em thừa nhận đi rồi chúng ta rời khỏi đây! Anh mệt mỏi lắm rồi, anhkhông muốn nghe con mình gọi người đàn ông khác... - Triệu Đồng Kỳ không nóihết câu nữa, muốn ra sao thì ra, anh giao mắt cô thay lời cầu khiến.

Lạc Thiên nuốt từng lưỡi gươm vào họng, anh vẫn gắng tìm kiếm nơi cô.

- Xin lỗi Lạc Thiên, Nhược Lam...! - Khả Vy nói trong khi khóe mắt đã bị cơnnước lũ trào dâng.

Chưa bao giờ gạt tay anh ra khỏi lại dễ dàng tới thế. Cô quay mặt và bước đi.Là anh buông tay trước.

- Tôi không tin! - Lạc Thiên đạp đổ chiếc bàn đá, chén đĩa rơi loang choang.Con sư tử điên cuồng Lạc Thiên xông tới Triệu Đông Kỳ.

- Hùng, cậu giữ Lạc Thiên lại, không sẽ xảy ra án mạng mất thôi! - Gia Minhchưa kịp can ngăn đã bị xô ngã.

Xung trận, một mất một còn, Lạc Thiên hiếu thắng đấp thụm vào bụng kẻ thù.

- Đánh đi, nếu anh cảm thấy tốt hơn! - Triệu Đông Kỳ khẳng khái, xem như nhữngcú đánh này thay cho tình yêu dành cho Nhược Lam. - Gia Minh, anh đứng tránh ra!

- Mày anh hùng quá đấy! - Lạc Thiên nhổ toẹt cục tức trong họng, xắn cao tayáo. Anh vẫn tiến tới dù mọi người giữ lại, chỉ có hai mẩu đứng về phía Đông Kỳ,nhưng có người quan trọng với anh nhất lúc này, anh chỉ cần cô ấy thôi.

- Anh Thiên, đừng đánh nữa, em xin anh đấy! - Khả Vy gào lên trong làn nướcmắt, cô khụy chân xuống.

- Xéo ra!

- Đi thôi, ra khỏi đây! - Gia Minh tìm cách di chuyển Triệu Đông Kỳ, nhưng KhảVy còn chưa chịu, gáng giữ để Đông Kỳ cách cự li an toàn.

- Nhược Lam đừng giận anh Kỳ, vì em cần tiền, cần đổi đời nên mới trở thành kẻcơ hội như thế này. Anh ấy bị ép buộc thôi! - Hẳn Triệu Đông Kỳ có nỗi khóriêng, anh đã làm cho bao nhiêu việc, thương xót và bênh vực cô. Lần này, mongrằng lời nói có thể hữu ích.

- Các người là lũ đểu giả, các người cần tiền hay cần gì từ nhà họ Cao saokhông nói thẳng ra còn bày đặt, lũ chuột cống thối thây! Đừng bao giờ để tôinhìn thấy nữa. Khả Vy! Tôi khinh bỉ hạng người như cô! - trong cơn giận dữtột độ, Lạc Thiên không kiềm chế nổi nữa, vì anh quá hận, vì anh quá yêu, vì côđi quá giới hạn chịu đựng của anh rồi.

Khả Vy dừng lại trước ngưỡng cổng ra, đánh rơi ánh nhìn của sự thất vọng thảmhại, tình yêu mục rỗng trong lời nói.

Lạc Thiên đau khổ gập người, anh chẳng còn thiết tha gì nữa.

Hết rồi.

- Chúng tôi đến từ toàn án nhân dân, xin thông báo có lệnh tạm giam Cao LạcThiên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.