Toàn thể nhân viên chi nhánh IA vào vị trí, dàn thành hai bên cúi người trướcvị giám đốc, Lạc Thiên cao ngạo sải bước đi, thi thoảng nhếch khóe môi. Trướcmặt chủ tịch Trương và phu nhân, nghi lễ bàn giao công việc được triển khai,Lạc Thiên nhận lấy tập tài liệu từ tay ông Trương một cách kính cẩn dù anh biếtngoài cái mác Chủ tịch ra, ông không bì được với ngay cả chức vị của con gái.
Vốn đã thoải mái giao tiếp cùng cấp dưới, Lạc Thiên vừa vào văn phòng riêng đãnhận được sự chào đón nhiệt liệt, hào hứng của mọi người. Tập thể hoạt độngdưới sự dẫn dắt và chỉ đạo của anh đã đang triển khai chiếc lược bản Demo chosản phẩm mới, anh hoàn toàn có thể an tâm vì sự vắng mặt của mình trong suốtngày qua.
- Giám đốc, chị dâu của chúng tôi không tới công ty à? - một anh phụ tráchmảng thiết kế logo khơi mào câu chuyện. Căn bản anh bị các quý cô đồng nghiệpbức ép nặng nề buộc phải nói.
- Chà chà. Mới kết hôn mà anh ra dáng quá, phong độ hơn, đĩnh đạc hơn và cóvẻ... phúc hậu ra nhiều đấy! Chị dâu biết chiều chồng ghê!!! - Cấp phó vào hùacùng, vỗ vai Lạc Thiên. Phúc hậu đồng nghĩa với việc tăng cân.
- Cậu có chủ rồi nên mấy bà trẻ kia tiếc lắm, giờ đâm ra tăm tia Trần Hùng bênphòng quy hoạch! Không biết bao giờ tôi mới có bồ để nắm tay đây!
Anh chàng đứng tuổi nhất ở đây cũng vẫn chưa vượt qua đầu hai, ngán ngẩm thởdài, than vãn với giám đốc. Lạc Thiên cười xuề xòa, đàn ông trẻ tuổi chỉ cần cóbạn gái, đâu thích bó buộc cuộc sống, anh cũng lấy làm lạ vì cái tính bốc đồngcủa mình. Kể mà khi ấy gạt đi việc chứng tỏ mình hạnh phúc hơn người ta, anh đãchẳng thiết tới con Cáo, nhưng đổi lại từ ngày ra ở riêng, anh không còn bị gòbó và chăm sóc tỉ mỉ nữa, trái lại anh bị “bỏ rơi” trước cuộc sống sinh tồn vớicô ta. Nấu ăn không ngon, thái độ không tích cực, không biết đánh giá sức hấpdẫn của người khác, kém nhu mì, vụng về, lười nhác, ngoài ra còn không trungthực ngay cả trong đêm đầu tiên, vân vân và vân vân...
Đứng nói chuyện tào lao một hồi, Lạc Thiên luôn tìm cách thoái thác những câuhỏi mang tính sờ lần sờ mò, đi vào chuyện đời tư.
Lạc Nhã làm việc ở tầng trên không thể quên ghé qua nói đôi lời tới ông anh, côduyên dáng nâng gót ngọc qua hành lang khiến các con mắt rời tròng. Cô vào vănphòng mà không gõ cửa.
- Anh Thiên, từ hồi nào mới được gặp anh nhé!!! Chúc mừng anh quay trở lại!
- Có gì đâu, em cứ như anh đã đi lâu lắm rồi!
Lạc Thiên đã quen với việc ra vào tự do của cô, anh thu chân và ngồi nghiêm túchơn, cũng cần ra dáng đàn ông có vợ.
- Thì không đúng sao, anh ru rú ở nhà hoài, tình hình phải có một buổi ra mắtchị dâu trước công ty anh ạ! Còn nữa, cuối tuần này đại gia đình chính thứcsát nhập cháu dâu đấy nhé!
- Huh?
- Chị dâu chưa nói với anh sao, hôm qua mẹ bảo chị ấy đến nhà chuẩn bị trướccho buổi ra mắt toàn thể. - Lạc Nhã cầm quyển tạp chí cũ mèm trên giá lật đọc,thi thoảng liếc nhìn anh mình với đôi mắt tinh ranh.
Lạc Thiên đã trách lầm, thì ra chiều hôm qua con Cáo mệt mỏi là vì chuyện này,thế mà anh lại nghĩ cô ta đi giao du với tên Gia Minh đáng ghét. Cô ta hẳn phảihọc thuộc nhiều nội quy, phép tắc lắm, ấy thế lại không nói với anh nửa lời.Sáng nay ngoan ngoãn như vầy, e rằng quản gia lại giao huấn nặng nề, ngốc thếkhông biết, tưởng chịu đựng là hay ho à.
- Ấy, anh mà cũng ăn kẹo? - Lạc Nhã thấy trên bàn làm việc có mấy chiếc kẹo,cô cố tình ra hiệu cho anh biết mình che miệng tủm tỉm.
- À, của Khả Vy, anh ăn thử thôi! Nếu thích thì lấy mà ăn! - chẳng lẽ trongmắt phụ nữ, đàn ông ăn kẹo là chuyện lạ.
- Ây da, chính là em cho chị ấy, kẹo này ngon và rất đặc biệt, rất đặc biệt đấyanh ạ!
- Đặc biệt gì? - Lạc Thiên hướng mắt lên dò xét, cô em này đang nghĩ linh tinhđây mà.
- Nó làm từ me!
- Thì sao? - Anh tỏ ra không theo kịp chủ đề cuộc nói chuyện.
- Me thì chua chứ sao!
- Thì chua?
- Ha ha, thôi em không nói nữa, em về làm việc đây. Cái này rồi từ từ anh hiểu.
- Lạc Nhã, em đừng suy diễn, anh cũng thích ăn đồ chua đấy thôi! Mọi ngườicũng đều thích vắt chanh vào phở! Hừ!!!
Lạc Nhã đã bước ra khỏi mà giọng thanh minh vẫn còn tiếp tục. Cô dùng đôi mắtđáp lời những dấu hỏi chấm hiện ra trước đám nhân viên, họ không hiểu được ýnghĩa câu nói không đầu đuôi vọng tới, nhưng anh trai cô mà không đoán ra thìchẳng phải mang tên Lạc Thiên.
Khi còn một mình trong phòng, anh vùi đầu chúc xuống, buông lỏng cà vạt, toanđịnh tháo ra nhưng cách đây chừng một tiếng, chính con Cáo đã gắng mình đan vàotrước sự khiêu khích của anh. Cô ta ngay cả có mấy bước đơn giản cũng chẳngbiết, suýt thì thắt thành cổ chó nên giữ thành quả cho cô ta đỡ phiền.
Công việc sau khi bàn giao lại, Lạc Thiên xem xét các điều khoản trong bản hợpđồng với nhà họ Vũ, thư kí đã cẩn thận tra cứu trước rồi nên anh kí một vài chữlà được.
Điện thoại hiện lên hàng chữ “Cao gia”, không phải cuộc gọi đến mà là tin nhắnmới.
- Tại sao cô lại muốn… cam? - Đọc tin nhắn của vợ, anh chủ động gọi lại cho rõràng. Anh không nói động từ chính trong câu, Khả Vy nhắn khi nào anh về mua chocô, còn cô thì muốn ăn chúng.
- Vì… cửa khóa, tôi không ra ngoài được!
- Tại sao cứ phải là cam?
- Vì tôi… bị nóng!
- Tại sao lại bị nóng? - Lạc Thiên cho rằng Khả Vi vòng vo, biết thế này anhđã không khóa cổng để cô ta ra ngoài. Sự việc có dấu hiệu bất thường và nằmngoài dự đoán của anh.
- Tôi biết làm sao được! Anh không thích mua thì thôi! - Tút tút tút!
Lạc Thiên chưa kịp nói gì tín hiệu đã ngắt, dẫu cho cách nói của anh không lịchsự nhưng chất lượng giọng điệu bên đầu dây kia luôn xác định đầy đủ thành phầncâu dù có phần ấp úng và tóm gọn, anh không biết nên hiểu từ « nóng » theo cáchnào nữa.
*
- Đồ chết trôi! - Khả Vy chạm phím tắt, cô không nói về Lạc Thiên mà ám chỉTriệu Đông Kỳ. - Tại sao cái gì anh ta cũng nghĩ ra được cơ chứ! - ngoài việcthở dài cô chẳng làm được gì hơn. Cô nhìn xuống thân mình, vỗ mạnh không thươngtiếc. Nếu như xung quanh có một ekip làm việc với chiếc máy quay chuyên dụngthì cô đã không đến nỗi ngượng ngùng trước Lạc Thiên, bởi cô còn cảm nhận đượcmình đang trải nghiệm một thời tuổi trẻ của nhân vật chuyển thể từ ngòi bút,đằng này, đây chính là cuộc đời cô, tuổi thanh xuân gắn liền với khoảng thờigian trong căn nhà này, cùng người chồng mười một tháng.
- Bing Boong!
Thì ra là quản gia Tôn, ông cùng một vài người vận chuyển đem đồ tới.
- Chào bác! Anh Thiên đi làm rồi ạ! - Khả Vy lễ phép cúi đầu, cô thấy một bảngỗ to lớn được hai người theo sau nâng đỡ.
- Ừ, tôi đến để mang ảnh cưới tới, không cần thiết cậu chủ phải ở nhà! - ônglấy một chiếc khăn lau mồ hôi mặt.
- Dạ nhưng… - Khả Vy không biết nói thế nào, chìa khóa cô đâu được nắm giữ.Tình thế của cô như nàng thảo dân bị nhốt trong tòa lâu đài hiện đại.
- …
- Anh Thiên sợ cháu ở nhà một mình có kẻ lạ đột nhập hay lừa gạt, anh ấy đềphòng bằng cách khóa chặt cửa ạ! Cháu từ chối giữ chìa khóa đợi anh ấy về, hìhì…! - Khả Vy còn biết nói gì hơn thay vì nói thẳng nói thật.
- Tức là tôi không thể vào được? - Quản gia Tôn sinh nghi, cậu chủ Lạc Thiênmà nghĩ được như thế với con nhỏ này quả thật lạ. Trừ phi cô ta không muốn choông xem sự bừa bộn lung tung trong nhà hoặc cậu chủ quan ngại cô ta khuân đồ đibán, đương nhiên giả thiết thứ hai ông chỉ nghĩ cho vui chứ biết thừa Khả Vykhông đủ gan.
- Vâng! Cháu rất lấy làm tiếc! - Cô hướng mắt dõi theo bức ảnh đã bọc kín,cảm giác hồi hộp dù chẳng có gì lạ lẫm.
- Lời khuyên tốt nhất là cô đừng làm cậu chủ phiền lòng, thôi thì mấy người đểdọc bức tranh rồi chuyển vào khe, nó khá nặng nên cô đợi cậu chủ về mang vào,sức cô không đủ đâu. Còn nữa, đây là album ảnh cô muốn giữ lại!
Khả Vy dùng hai tay đỡ lấy, rối rít cảm ơn. Quản gia Tôn ngoài vẻ mặt nghiêmkhắc ông lại là một người giàu tình cảm và biết đối nhân xử thế. Khả Vy coi ôngkhông xa lạ, cô cũng biết Lạc Thiên luôn tôn trọng ông.
Khi bức ảnh đã đưa vào qua song sắt, ông Tôn về luôn. Khả Vy tin mình đủ sứcvác đồ vật giá trị này, khỏi cần tới Lạc Thiên, cô dùng hai tay giữ hai bêncạnh, lảo đảo từng bước vào nhà, cứ đi được một hai mét dừng lại nghỉ.
- Hây!
Đem vào tận phòng khách, cô gỡ bỏ giấy chống xước ra, hạnh phúc ngắm mình trongtranh. Bức tranh được vẽ lại tỉ mỉ và dùng đá quý phối màu long lanh dưới ánhsáng. Điều đặc biệt là chú rể không phải người mẫu nam nào đó mà chính là LạcThiên thực thụ. Góc ảnh lấy từ trong lúc đám cưới diễn ra nên khá tự nhiên, cônhớ không nhầm thì lúc ấy là sau khi hai người trao nhẫn và Lạc Thiên vừa hoànthành việc chạm môi cô. Nhắc mới nhớ, anh ta đúng là xấu xa mà, cô bặm môi vàlườm nguýt mẫu hình trong tranh. Đứng dậy lục tìm một chiếc bút dạ, dầu sao còncó một lớp kính trong bao bọc, cô thỏa sức vẽ mèo vào cái người giữ vai trò chúrể.
*
Lạc Thiên trì hoãn việc liên hoan tiệc tùng với cán bộ công nhân viên chức, lấylí do rằng ngày mai sẽ dẫn vợ tới với bữa cơm bành chướng và thân mật hơn, mọingười có thể đi cùng người tình. Anh bây giờ chỉ muốn làm rõ mớ câu hỏi về nhữngquả cam, quả chanh và kẹo me.
Từ công ty về anh đánh lái rẽ qua một cái siêu thị, định rẽ vào nhưng lại thôi,anh không sành về thú này nên rất dễ mua phải đồ có chất bảo quản, do đó sự lựachọn tối ưu là vào các cửa hàng hoa quả quen thuộc trước đây hay vào cùng NhượcLam.
Những trái cam bóng bảy trưng bày đẹp mắt trên các sọt vuông vắn như bàn cờvua, xen kẽ mảng màu xanh là sắc màu vàng tươi. Lạc Thiên đi qua đi lại mộthồi, đắn đo không biết chọn loại nào đây.
- Cậu muốn mua cam cho người ốm hay đem biếu? - Bà bán hàng nắm bắt được thịhiếu khách hàng, chỉ cần nhìn là đoán được chàng thanh niên không mua cho mình.
- À, người nhà, cô ta bị… nóng! Nhờ chị chọn giúp!
- Bị nhiệt mà ăn cam là tốt nhất, cậu chọn dòng cam sành ruột đỏ này rất giàu vitaminC, đảm bảo chỉ cần ăn hai quả là da dẻ láng mợt!
- … Nó ngọt hay chua? - Lạc Thiên thử một miếng từ tay người bán hàng, mùi vịthơm ngon mát lành nhưng không hài lòng lắm.
- Đương nhiên là ngọt, tôi đảm bảo với cậu, không đúng hoàn trả lại tiền!
- Nhưng… cam… chua, tôi muốn mua cam chua! - Anh không đủ dũng khí nhìn nhữngquả cam, bởi anh vốn dĩ không tin vào điều đó.
- À à, cậu mua cho vợ hả? Cậu còn trẻ mà biết nghĩ cho gia đình thế thì thậthay!
Lạc Thiên khươ tay mong muốn chủ quán đừng nói gì nữa, anh biết bà ta sẽ nóicâu nào tiếp theo.
-... Phụ nữ bị nghén thích uống nước cam vắt. Vậy cậu chọn sang dòng cam chuanày...
Anh lắc đầu nguầy nguậy, rốt cuộc cũng xách hai túi cam một xanh một vàng vềnhà. Khả Vy, không có lửa làm sao có khói được? Cô phải giải thích rõ cho tôichuyện này...!
Mỹ thuật nằm ngoài sở trường của Khả Vy nên những thao tác cô đang tiến hànhtựa bôi mèo vẽ chuột trên nền khuôn mặt của Lạc Thiên. Đây là cách xả bực dọcđơn giản mà hiệu quả, đem lại niềm vui lớn lao khôn tả. Có tiếng động cửa, chắcchắn là Lạc Thiên về, cô vội vàng lấy khăn lau kính, mạnh tay kì cọ các nét vẽnguệch ngoạc xấu xí. Nhưng cái bút viết là loại mực khó trôi, lần này cô chếtchắc. Tiếng động cơ đi vào trong sân, hỏng thật rồi, chỉ còn một cách, đã lỡthì cho lỡ luôn, cô vẽ bậy thêm vào hình của mình, nhanh chóng thủ tiêu bút vẽvà ngồi “ngang tàn” giữa sàn nhà.
Lạc Thiên hai tay hai túi, dùng chân tự cựa để tháo giầy, khuôn mặt hình sự ráoriết tìm người nhà. Trong đầu hiện lên từng lời tra khảo sắp tới.
- Này, cam của cô đây!
Khả Vy so vai tạo thế thu lu tội nghiệp, cô lấy tay quệt vào mặt như mình vấtvả rất nhiều. Còn đôi chân khoanh lại trái ngược với nửa trên, chân váy giúp côđạt được mục đích ủy mị.
- Này, cam! - Lạc Thiên tiến lại gần hơn, đưa túi đồ về phía trước. Từ xa anhkhông rõ cô đang làm gì, cái dáng giống trẻ con lè nhè bị bắt nặt.
Khả Vy đảo mắt đoán số bước chân còn lại của anh, không tiếc áo trắng ôm lấykhung hình, trực chờ để nói:
- Lạc Thiên ơi, anh dừng giận tôi, tôi thành thật xin lỗi! Tôi có lỗi lớn lắm!Hic hic! - tiếng nức nở hao hao tiếng khúc khích.
- Có chuyện gì? - đặt túi cam xuống bàn, anh đi vòng qua chỗ Khả Vy - Cái nàylà khung ảnh à? Cô làm sao thế?
- Hôm nay bác quản gia tới, đem ảnh cưới để trước cửa vì tôi không mở đượccổng. Tôi chẳng biết nữa, khung nặng quá nên tôi để ở ngoài, chỉ vào nhà mộtlát thôi, có ai chơi xấu vẽ bậy vào mặt của anh và cả tôi, huhu! Anh coi nè,tôi lau mãi mà không sạch!
Nhân lúc Lạc Thiên không để ý, cô nhúng tay vào ly nước bên cạnh và chấm chấmlên mắt, rồi dưng dưng ngước lên.
- Đưa đây tôi xem nào? Làm sao phải rùm beng lên?
Lạc Thiên gỡ người cô ra, khuôn mặt lem nhem rơm rớm nước mắt, lũ con gái dễkhóc như thế đây, mà anh không chắc cô ta có phải là con gái không nữa, lấygiấy mềm dúi vào tay. Từ từ chân dung quái gờm hiện lên trước mắt.
Phần lớn trong tranh là mảng màu trắng nên bút dạ đen rất nổi. Khuôn mặt anh bịchấm mấy cái mụn ruồi tùm lum, vẫn cái lối vẽ cướp biển bất hủ, mắt anh bị chộtmột bên, bên trên còn mọc thêm cả một chỏm tóc dài, à hai chỏm, tức là anh buộctóc hai bên, răng thì sún nửa hàm. Hình ảnh của anh được cải trang kĩ lưỡng làthế trong khi cô dâu bên cạnh chỉ có một nét xoáy tròn toàn thể không rõ mặt.
- Ha ha ha! Không ngờ có người lại ghen tỵ với vợ chồng nhà mình Khả Vy nhỉ!?- Lạc Thiên an ủi, anh không thích nhìn thấy nước mắt.
Khả Vy nhận định mình đang bị xỏ xiên, dường như không có gì qua được mắt hắncả. Cô cụp mi xuống, không diễn nữa, hắn biết hết rồi.
Trên thực tế Lạc Thiên cho rằng mấy cô cậu nhóc hàng xóm hoặc mấy fan club củaanh tính khủng bố bức tranh này, thấy Khả Vy nghiêm túc tỏ ra hồ hởi:
- Không thể để yên cho kẻ nào xấu xa như vậy, tôi tính báo cho cảnh sát khu vựcgiải quyết! Họ tra dấu vân tay là biết kẻ nào ti tiện ăn ở xấu tính thôi, đừnglo! Khổ, bởi tôi đẹp trai nên nhiều người nghen tỵ! Mệt quá!
- Hừ! - Khả Vy tức tối thổi bay phần mái tóc, hắn tự cao tự đại quá đáng, lạicòn bày đặt gọi chính quyền - Phải rồi! - Cô đứng dậy phủi tay dọn dẹp chiếntrường.
- Chẹp, tức giận làm gì để xuất hiện nếp nhăn! Mà cô khuân vác cái cục kì nàytừ ngoài vào ư? Sao không đợi tôi về...
- Tôi còn trẻ, không già mà có nếp nhăn được! Tôi còn trẻ, rất khỏe! - Khả Vychen ngang, so về mọi mặt chỉ còn nước này để so sánh. - Hơn nữa, cái này khôngphải cục kì!
Nào ngờ Khả Vy phản ứng dữ dội, Lạc Thiên thộn mặt im lìm thừa nhận mình nóisai. Bức tranh tính tại thời điểm hiện tại là vật vô giá. Cô vẫn loay hoay vớiđám mực khô trên mặt kính.
- Dùng bút dạ không khô vẽ đè lên là xóa được! Cổ ngữ có câu lấy độc dĩ độc!
Lạc Thiên đưa ra biện pháp, không thấy con Cáo động tĩnh gì đành tự tay làm.Anh đi lại nét mực trước, thật nực cười khi tự mình vẽ biếm họa mình.
- Đấy cô xem, hết rồi này! - Lạc Thiên cởi bỏ chiếc áo bên ngoài, hì hục lauxóa, - Ai trong bức tranh mà xinh như này nhỉ!?! - anh để sạch diện tích hìnhcô trước khi làm cho mình.
- Xì! - Khả Vy dùng ngón trỏ quệt thử vào vết mực lần hai, quả nhiên hết thật,cô cầm cái bút khác vẽ nhăng cuội thêm nếm. - Cho anh thành thầy đồ luôn! - từchột một mắt thành “double”.
- Cô muốn hóa Cáo phải không? Tôi biến cô thành con Cáo phì lủ! - Lạc Thiênphóng đại chiếc váy to hơn, tỉa tót mấy cái ria mép và mũi nhọn có chấm đentrên khuôn mặt Khả Vy, thêm hai cái răng cửa dài nhô ra, thích thú cười ha hả.
- Thôi ngay đi! Anh dừng ngay cái việc gọi tôi là Cáo lại, nếu anh không có ýthay đổi tôi sẽ gọi tên anh thêm dấu vào!
Lạc Thiên ném bút xuống đất, anh nhớ lại bữa cơm há cảo hôm nào, mặc kệ cô ta,anh leo lên ghế nằm nghỉ, đúng là không thể hòa bình. Dựa lưng xoải chân thưgiãn, anh tựa trên quyển album màu bạc khá bắt mắt. Tiếng mở trang sột soạt,anh vừa nhìn vào cũng vừa đưa mắt quan sát khung tranh, một Khả Vy trong trangphục trắng tinh khôi đứng bên cạnh một người thanh niên lạ mặt mặc lễ phục,găng tay trắng ân cần nắm tay cô. Các trang ảnh tiếp theo nếu tinh ý sẽ nhậnthấy đều là nụ cười ngượng ngạo từ hai phía, phảng phất nỗi phiền muội từ côdâu. Điều quan trọng nhất là không có một tấm hình nào của anh.
- Cái này giữ làm gì?
- Cái này là cái nào? - Khả Vy dù không ưa nhưng vẫn trả lời, cô nhìn vàoquyển sách trên tay anh - À, ảnh cưới của tôi!
Lạc Thiên quay lại nhìn thẳng vào mắt cô trong tíc tắc, đôi mắt sâu thăm thẳm ytrong hình, dù những tấm ảnh này cô đánh mắt rất nhiều. Cô đã đang phân biệtrạch ròi giữa ảnh cưới của chúng ta tức là khung tranh to lớn kia và của cô vớiphô ảnh chỉ ngang tầm một bàn tay. Có những thứ vật chất lớn lao dễ cầm nắm hơnđôi bàn tay nhỏ bé gần mà thực xa.
- Tại sao lại giữ nó? - anh hỏi lại.
- Tại sao anh cứ thích hỏi tại sao? - Khả Vy cầm lấy cuốn album, ôm nó trênngực, không đi vào câu hỏi.
- … Nhưng… tôi thích nói thế đấy! Cô hay nhỉ, tôi hỏi thì phải trả lời chứ,không dùng từ tại sao thì lí do hay vì sao hả? Ngớ ngẩn!
- Tôi thích giữ nó!
- Cô tưởng thích là được à, cô động não chút coi, họa hoằn bạn tôi tới nhìnthấy, họ sẽ đánh giá gì về tôi! Tốt nhất là vất nó đi, ai cho cô ôm khư khưnhư thế, coi cái tranh to này là đủ rồi! Bỏ đi! - Anh đứng dậy nhăm nhe đợicô sơ sẩy sẽ cướp lấy vật phẩm.
- Được rồi, tôi ngu độn được chưa! - Khả Vy dùng từ ngữ nặng nề để trì triếtchính bản thân đồng thời kết thúc cuộc nói chuyện ương bướng của anh. Cô manglên lầu với tiếng chân uỳnh uỵch đầy giận dữ.
Lạc Thiên cho rằng cô vô cớ bù lu là bởi tính nết trái nắng trở trời khi nộitiết thay đổi, nhìn vào những trái cam trong túi, anh tự hỏi ngọn nguồn củaviệc mình nói muốn mua cam chua, cô ta có nói muốn ăn đồ chua đâu, toàn tự anhmặc định. Việc cô ta vác được cả khung ảnh to phạc, vắt hai quả quất to đùng,ban sáng thì dịu dàng, đến chiều thì nóng tính, giậm chân thùm thụp rõ ràngxung khắc cho vấn đề mà Lạc Nhã đề cập tới. Không, anh tin vào bản thân mình,có lẽ con gái ở tuổi trăng tròn, lại chung sống với người khác phái đâm ra sinhsự, sáng nắng chiều mưa, ngoài ra giữa anh và cô ta chưa bao giờ đi quá giớihạn.
Không khí oi ả đã dịu bớt sau cơn mưa rào, mùi nồng của hoa cỏ phẳng phất dướinhững giọt nước long lanh vương vấn. Lạc Thiên bàn bạc công chuyện với LạcTrung qua điện thoại ngoài hiên, một hai hôm nữa sẽ có đoàn khách tới khảo sátvà đặt mối quan hệ với Trường Tồn.
Khả Vy từ trong bếp ngó ra, cô đang xử trí với mấy quả cam. Không ngờ anh tacũng khéo chọn, cô vắt hết số cam vàng vào bình thủy tinh, một mặt cắt tráixanh ra đĩa. Cao phu nhân nói, Lạc Thiên hồi còn nhỏ rất hiếu động, bà mangthai anh đã từng dùng rất nhiều đồ chua và ốm nghén vất vả hơn cả lần mang thaiđầu tiên. Nhưng đâu có tí tẹo nào liên quan đến cô, anh ta bây giờ vẫn lưu giữtính hiếu động thích gây sự còn cô chỉ là vợ hờ. Vợ hờ rồi đến mang thai hờ, đểthể hiện những dấu hiệu nhận biết, cô cần chỉ cho anh ta thấy mình muốn ănchua, đồng nghĩa với việc tiêu hóa những thứ chua loen loét ghê răng. Khả Vythiết nghĩ không cần thiết, cô cho đường vào cốc của mình, đổ nước cam vàongoáy đều, số còn lại nguyên chất trong bình lấy làm hình thức, đem ra bàn.
- Tráng miệng! - Nhân lúc anh vẫn đang thao thao trên điện thoại với số liệu,cô ngồi đối diện, cầm ly của mình uống trước, mắt bâng quơ ngước nhìn bầu trờiđêm mịt mùng.
Lạc Thiên coi những lời đàm thoại phần loa nghe trở thành lời của bà bán hoaquả hồi chiều, anh để treo cuộc gọi, chằm chằm nhìn cô, nghĩ ngợi một lát.
- Rót cho tôi cốc nước cam!
- Anh ăn cam tôi cắt ra đi, ngon hơn! - tưởng tâm hồn lang thang đâu đó mà vừanghe nói Khả Vy đã phản ứng ngay.
- Không! - Anh muốn xem sự khác biệt của vị giác thay đổi thế nào khi conngười ta thay đổi. Dù tin vào bản thân nhưng anh có chút nghi ngờ về lòng tinấy.
Khả Vy để anh tự rót, cô quay mặt nhăn nhó, hình dung mình nuốt chửng thứ nướccũng khiến khoang miệng tiết nước bọt. Lạc Thiên à, tôi nợ anh nhiều lời nóithật. Con anh đưa ly nước trước mặt, săm soi một hồi.
- Cô uống đi!
Khả Vy uống cốc của mình ngon lành, Lạc Thiên thấy vậy cũng làm một ngụm lớn,vừa chạm đầu lưỡi vào, đã không kiềm nổi, cho nước chảy ngược về nguồn.
- Chua khé! - Lạc Thiên lấy tay lau miệng, đưa mắt nhìn Khả Vy, - Tại sao côcó thể, à... vì sao cô có thể uống được nó chứ? - tại cô không cho anh nói từ“tại sao”.
- Tôi có năng khiếu mà! - Khả Vy đáp lại, làn môi quệt nước cam bóng bẩy.
- Hừ!!! - Lạc Thiên không chấp nhận câu trả lời, giữ trong lòng ngâm thànhbệnh, cách hay nhất là nói thẳng - Dạo này... cô thấy trong người... thế nào...có gì khác thường không? - con ngươi anh đi theo từng chuyển động trên khuônmặt cô.
- Ưm...mmm, có một chút! - Khả Vy lại đang chơi trò đọc thuộc bản thảo.
- Cụ thể...?
- Thi thoảng tôi hay chóng mặt, mệt mỏi, đau lưng, lạ nữa là tôi cảm thấy có vịkim loại trong miệng, ưm... mmm,... - dù lời vấn của nam nhân vật không giốngnhưng đại ý thì y như dự liệu sắp sẵn, cô mím môi kể lể.
Lạc Thiên đan tay vào nhau, để chiếc điện thoại phía dưới, anh đang sử dụngcông cụ tra cứu, nhưng lời cô ta nói giống với các tài liệu trên mạng.
- Ờ ờ, còn nữa?
- Mà anh hỏi để làm gì, bộ chuyển nghề làm bác sĩ à? Nhìn chung thể trạng củatôi không có gì đáng lo đâu, chắc do thiếu máu chút thôi! - phần lời thoại nàyKhả Vy không đi theo Triệu Đông Kỳ, cô nghĩ mình không cần phải quá nhập tâm.
- Ừ, cô đừng nghĩ ngợi nhiều! E hèm!
Tự nhiên anh không thể nhìn thẳng vào cô nữa, có thật là đêm hôm ấy giữa hai ngườikhông xảy ra chuyện. Một trạng thái bối rối xâm chiếm, anh thấy nóng, thực sựrất nóng, khuôn mặt đỏ ran. Dưới ánh đèn hắt từ góc trần, Khả Vy ngày thườngnhư được bao bọc bởi một lớp hào quang mờ ảo, tỏa sáng dìu dịu trước góc độ nơianh. Anh nhét hai múi cam vào miệng và ngoảnh mặt đi về hướng khác.
- Mà ngày mai tôi phải đến công ty anh ư? Hay anh mời nhân viên đến nhà mìnhchơi được không?
- Sao cô biết tôi có ý định dẫn cô ra mắt công ty?
- Ờ thì... tôi đoán, lẽ thường tình vẫn thường như thế mà, à, bởi công ty làcủa nhà anh nên cũng cần cho họ biết dung nhan vợ anh chứ! Ha ha - Khả Vy ngụmthêm một chút nước, chính là Cao phu nhân bắt cô phải đến thì có, nếu Lạc Thiênkhông có kế hoạch thì cô... tự đến.
- Tôi hứa với họ rồi, mới lại cả công ty bao nhiêu người, có mấy cô bồ kết tôi,các cô ấy xỉa xói ghê lắm, lại thấy chúng ta chia phòng... thôi, mai cô chịukhó một chút!
- Vậy... mai cha mẹ anh có tới không? - Khả Vy lo nhất bị quan sát.
- Hỏi hay thật, cùng một trụ sở, họ không ở đấy thì ở chỗ nào! Cô cứ tự nhiên,họ không bắt bẻ đâu. Mẹ tôi trông thế nhưng là người giàu tình cảm, còn cha tôithì ông chỉ thích phụ nữ đẹp, cô không đủ tiêu chuẩn nên đừng lo! - Lạc Thiênkhươ tay diễn thuyết.
- Hai bác sẽ tham gia vào bữa tiệc ra mắt chứ?
- Này, cô tập cách xưng hô cho quen miệng đi, mai nhỡ cứ anh tôi, rồi cháu vớibác thì làm sao được. Còn nữa, Trần Hùng kém tuổi tôi, cả Tuấn Kiệt cũng vẫngọi cô là chị dâu, việc quái gì cứ xưng anh anh em em với chúng. Mà không chỉthế, cả mấy cái thằng ất ơ A Tú hay phục vụ bàn gì gì đó cô cũng ngoan ngoãnlàm gì. Trong khi tôi đây...
- Anh làm sao? - Khả Vy vẫn còn mang máng tên thanh niên Tú dạo nào, gã nóiLạc Thiên sợ vợ.
-... Tôi... tôi lớn hơn cô những sáu tuổi!
- Vậy tôi phải gọi anh xưng em với anh á? Ý anh là như vầy?
- Nói cho cô biết, tôi đây cóc cần, chẳng qua theo phép xã giao tối thiểu côchỉ là đàn em. Tôi không bảo ban để người ta cười cho! Bên ngoài có đứa congái nào gọi tôi như cô không?!
- Thế sao lại gọi Khả Vy này là cô! - Cô căn bản đã từng gọi anh theo cáchkhách sáo đó, tuy nhiên đối với tính cách ương ngạnh, đại từ tôi phù hợp hơncả. Thời gian qua đã hình thành thói quen, có phần tùy tiện.
- Cô cứ thích cãi tôi hoài! Được rồi, thế thì gọi là nhóc! Con nhỏ, cắt thêmcam cho… đại ca! - đúng là không thử không biết được, đáng lẽ anh đã định xưnganh nhưng lại dùng một danh từ phân cấp, gọi là anh cứ kì kì làm sao ấy, khôngquen. Từ bé anh đã quen gọi anh em thân thiết với Nhược Lam và những cô bạn gáicùng tuổi, cũng từ lần gặp mặt đầu tiên anh đã cạch mặt con Cáo, thôi vậy, thàđâu vào đấy còn lọt tai. Con Cáo không xứng đáng, coi như có… ngoại lệ.
*
- Anh, đợi em một chút!
- Ực! - Lạc Thiên chúi đầu xuống, tay tựa cột trụ nhà, anh nãy giờ có nghe nhầmkhông, “con nhỏ” vừa nói chuyện với ai đấy.
- Xong rồi, chúng ta đi thôi!
Khả Vy mặc một chiếc váy màu trắng, đi kèm một đôi giày bệt cùng màu. Cô khôngtrang điểm mà sẽ cùng Lạc Thiên tới một salon trước khi đến công ty.
- Ở công ty toàn chân dài, I không muốn vợ mình lạc lõng giữa rừng người! Areyou understand? - Lạc Thiên thay thế ngôn từ, I và You, tùy cô ta hiểu.
- Nhưng đi đau chân lắm, thôi mà, anh tưởng tượng coi, như thế cho nổi bật! -Khả Vy phải hếch cằm khi nói chuyện với anh. Cô đương nhiên không bì được vớicác siêu mẫu rồi.
- … - Vốn dĩ đàn ông luôn có tính sĩ, anh chẳng thích khoe mẽ gì, cô ta đãkhông đẹp đẽ thì cũng phải trưng diện một phần, anh không nói nhưng ánh mắtdiễn tả.
- Cháu chào cô chú! Cô Vy Vy bế cháu đi nào! - Cậu bé hàng xóm lon ton chạylại gần, nũng nịu chân váy của Khả Vy. Mấy ngày gia đình cậu vẫn hay nhờ Khả Vytrông hộ, cô cũng quen việc nên nhiệt tình giúp đỡ.
Lạc Thiên lại thích véo má, anh ngồi xuống để cậu ta thơm mình một cái.
- Hôm nay cô Vy bận rồi, nhóc con để khi khác nhé! - Anh nhấc bổng cậu bé rồilại thả xuống, bợt yêu mũi vỗ về - Hôm nào chú cho Tom đi chơi!
Cậu nhóc ngoắc tay với anh rồi tập tành nhảy chân sáo về nhà. Khả Vy nín thởmột lát, cô quay lại nhà mang đôi guốc cao. Những nỗi đau về thể xác vốn nhẹnhàng và dễ vứt bỏ hơn sự mất mát của lòng tin.
- Khả Vy, từ giờ đừng đi giày cao gót nữa!
Lạc Thiên mở sẵn cửa bên rồi trở vào ghế lái khởi động xe. Trẻ con là một mónquà mà cha mẹ chúng cần phải trân trọng.
…
Khả Vy lên xe, im lặng nhìn ra bên ngoài, suốt quãng đường cô đang cố tìm kiếmcó thứ gì đáng thu hút bên ngoài kia. Cô đang lặp lại cách mà Vũ Gia Minh nhìnthế giới, anh ta đăm chiêu nhìn xa xăm, cứ ngỡ sẽ phát hiện ra nhiều thứ hay holắm mà rốt cục chỉ là sự trống trải bất tận. Khi ấy cô tự đặt câu hỏi anh tacười cái gì, cô không thể biết nhưng cô hiểu mình cũng đang cười, nhạo bángchính mình. Giấy bọc được lửa hay sẽ bị lụy tàn, càng tiếp xúc gần Lạc Thiên côcàng bị thiêu đốt. Yếu tố khách quan xăng, dầu đẩy tờ giấy mỏng manh lại gầnông mặt trời, rồi chính yếu tố đó tác động làm thổi bùng ngọn lửa dữ dội. Cảđêm cô trằn trọc, đau đáu tìm một chốn bình an, kể như đây chỉ là một giấc mơ,thức dậy cô vẫn là một đứa trẻ đơn độc ở cô nhi.
- Lạc Thiên, tôi, à em… cái đó... hôm qua... thực ra là... đường… cốc nước…!
Chỉ cô hiểu mình muốn nói gì, nhiều lần không cầm được cô đã phải cắn môi đểngăn chặn sự sai khiến của lương tâm, nói toạc ra cho anh biết, nói để anhchống lại sự thật đó, nói để rồi cô sẽ ra sao, gia đình của cả dòng họ Cao danhgiá, tất cả đều phụ thuộc bởi màn kịch này.
- Hồi hộp à, nhai gum cho đỡ run. Nói lại câu trước, không nghe rõ!
Sau đó anh không nghe thấy Khả Vy đáp lại, anh cũng ngại không hỏi bởi chủ ngữvẫn khó thoát thành tiếng. Hai người dành thời gian để các chuyên viên chỉnhtrang và thay đổi phong cách thuần túy cho Khả Vy. Lạc Thiên ngồi trên ghế chờ,khác với mọi lần, anh không sử dụng ứng dụng trò chơi trên điện thoại, mà dõitheo những loại máy móc cầu kì chải chuốt làn tóc của Khả Vy.
- Các em làm sao thì làm, nếu biến vịt bầu thành thiên nga thì sẽ được trọngthưởng, còn gà mái hóa gà què thì phạt nặng đấy nhé! - Nhìn con Cáo bị ngườita sâu sé, mười đầu ngón tay chân, từng lọn tóc, đường nét trên khuôn mặt, buồnchán ngắt, anh thêm vài câu cốt để phá vỡ không khí.
- Chị à, anh Thiên vẫn thường dẫn người đẹp vào Spa của tụi này lắm, chị phảicạo đầu làm xí mặt anh ấy đi, không thì anh ấy lại chăng hoa. Mấy hôm trước cònthấy anh đi cùng em Khánh Yuna, Hạ Jenny, Hân Bấy Bì,...! - anh chàng make uphễ nói vài từ lại vẩy tay làm điệu, nhẹ nhàng thoa phấn trên da mặt Khả Vy.
- Tầm bậy, Khả Vy, hắn bịa đặt đấy, mấy con bé đó là bạn của Lạc Nhã, chúng đòitheo, tôi không...
- Có gì phải thanh minh, mấy cô ấy dạo này qua đây cứ hỏi anh hoài! - anh tavừa chăm chú làm việc, vừa vận động chiếc mồm liên hồi - Chị gái biết không, kểtừ ngày hay tin ông trẻ kết hôn, đám nam thanh niên mừng húm, đồn rằng ông trẻrất chiều và cưng chị nha!
Khả Vy cười khúc khích, anh chàng này có khiếu nói chuyện đưa người nghe đi từmặt đất xuống đáy bể rồi lại bay bổng lên cao.
- Cậu ngậm miệng lại ngay! - Lạc Thiên phản ứng dữ dội, anh nghe câu nói đấykhông biết bao nhiêu lần từ một đống cái radar tiêu biểu là Trần Hùng. Chính làvì sự cố đêm tân hôn anh mới cấm cửa tung hoành ngang dọc chứ nào phải lí doanh phục tùng vợ.
- Đấy, chị thấy chưa, chọc vào điểm yếu của anh ta rồi!
Lạc Thiên bỏ ra ngoài, cô còn cười với gã à, tôi vì trách nhiệm với... đồ đạc,tài sản trong nhà nên mới túc trực bên cô chứ đừng có tưởng bở. Anh đứng chắngió tỏa ra từ chiếc quạt công suất lớn, hừng hực bực tức, tay phẩy phẩy ngựcáo.
Khi lớp son nhũ được đánh lên cũng là lúc Khả Vy hoàn thiện bản thân, cô soigương ngắm nghía một lúc rồi đi về phía Lạc Thiên.
- Bây giờ mới xong à? Ô... - Lạc Thiên chỉ định nhìn lướt qua nhưng -...Hô... Con quạ mặc váy! - con mắt anh sượt qua rồi lại gián tiếp nhìn cô quamột tấm kính. Dẫu biết có sự hỗ trợ của những đôi tay lành nghề, đồ mỹ phẩm caocấp hay trang phục hàng hiệu tôn lên một hình mẫu nhưng đôi khi...
Nếu bạn đang để ý một cô gái, dù một thay đổi nhỏ bé của cô ấy thôi cũngkhiến võng ảnh mĩ mãn diệu kì.
Và khi đã lên xe, Lạc Thiên vẫn đổ lỗi quá nhiều do ngoại cảnh, anh cho rằngquạt thông gió và điều hòa có trục trặc làm nhịp tim đập nhanh hơn và nóng ranthân nhiệt mà quên béng rằng người đi bên anh tựa một quả cầu lửa.
- Con trai, con thấy dự án này thế nào, đây là công sức của hai đứa conta gây dựng!? - ông Trương chỉ tay vào mô hình chiến lược của Trường Tồn, giảlả cười, đôi mắt tranh thủ ngó nghiêng vào thân hình gợi cảm của nữ nhân viêntheo sau.
- Vâng, tôi cũng nhất trí với phi vụ làm ăn lần này. Chúng ta lên bàn kí! - VũGia Minh vẫn thọc tay túi áo, ra vẻ đăm chiêu nhưng chẳng để tâm. Thứ anh nhìnthấy ở những khối lăng trụ kia chỉ là vật vô tri, không mang giá trị gợi hìnhnào cả, chi bằng thay vào đó là những chùm đèn vạn sắc và những lon bia có phảihơn không.
Phi Hàm tế nhị đẩy tay nói nhỏ:
- Làm ơn nghiêm túc một chút! Chúng ta đang bàn bạc về chuyện giữa Trường Tồnvà công trình xây dựng của cha anh chứ không phải chuyện đầu gấu buôn hàng! -cô trong vai trò thư kí đi bên cạnh. Hiếm mới thấy Gia Minh mặc áo thắt nơ cẩnthận, sơ vin dù khoác comple bên ngoài.
Lạc Trung nãy giờ không ngừng mô tả về lược đồ, anh dành trọn ánh mắt về phíaPhi Hàm, giảng giải cặn kẽ, một phần biết rằng có nói tên Vũ Gia Minh tai trướccũng ra tai sau.
- Chúng ta sẽ xây dựng mối quan hệ bền chặt hơn qua việc hợp tác lần này, cùngvới nhà họ Hoàng, họ Cao và họ Vũ sẽ làm khuynh đảo thị trường đĩa ốc và cáccông trình công cộng của khu đô thị Đại Long đồ sộ.
- Đại Long, cái tên này quả thật xứng với sức bật của ba tập đoàn. - Tuấn Kiệtnhận xét, anh vừa tham khảo tài liệu qua máy tính cá nhân.
- Chủ tịch Trương, tôi thấy mình chỉ là Tiểu Tỵ thôi, ha ha! - Vũ Gia Minh vừanói đã bị Phi Hàm giật vạt áo. Ai đời lại nhận mình là rắn trong khi có đủ khảnăng làm rồng. Cô biết vì miễn cưỡng lắm anh ta mới đến đây, nhưng cũng khôngnên tỏ thái độ quá thế. Cũng lạ, ông bà Vũ dùng cách nào mà để anh ta đi làmđược quả là cao kiến.
*
Khả Vy theo Lạc Thiên vào “dinh thự” của tập đoàn Trường Tồn. Đến ngày hôm naycô mới được mở mang tầm mắt về gia thế nhà chồng, tòa nhà là một công trìnhkiến trúc hoa lệ với sự kết hợp tân tiến của thủy tinh hữu cơ và vật kiệu xâydựng truyền thống. Hiệu ứng dây truyền phản xạ ánh sáng trắng đánh lừa ảo giác,nếu nhìn trên cao xuống mặt vòm ta sẽ ngỡ một viên kim cương khủng lồ mắc kẹtgiữa dòng chảy của đô thị. Còn guồng máy bên trong luôn trong trạng thái chủđộng, lương ăn theo doanh số, môi trường làm việc năng động, do đó chẳng thểtồn tại một chú rùa chậm chạp.
- Cô có biết những ai hay há hốc miệng trầm trồ là kẻ quê mùa thứ thiệt không?! - Anh ghé sát vào tai cô mà châm chọc, đồng thời cũng vòng tay ôm lấy eodưới.
- Còn anh có biết tôi đánh thuế mỗi từ “em” và cái hành động quàng vai bá... eocủa anh không? - Khả Vy quả nhiên tránh tạo khoảng cách giữa hai làn môi, anhta nói không sai và cô từ chối mong muốn là một kẻ không theo kịp. Người côluôn chừa một chỗ trống nho nhỏ ngăn cách những ngón tay anh.
Lạc Thiên tức mình lấn tới, anh áp sát xúc giác lại gần hơn - Cùng một côngđánh thuế, tội gì!!! - rồi quay sang cười đểu. Con Cáo này trước mặt thiên hạnghe lời anh răm rắp.
- Chào giám đốc, vị này là... - Nhân viên lễ tân dừng mọi công việc để tiếp đónanh.
- Vợ yêu của tôi đấy, em chào mọi người đi Vy Vy!
Ngày trước Giám đốc mỗi lần đi qua quầy trực bàn luôn đứng lại nghẹo mấy nàng,quan hệ thân thiện và không giao tiếp khách sáo, nên lần này các nàng có phầnkhông hoan hỉ lắm, chỉ mỉm môi với Khả Vy.
Cứ đi qua chỗ nào tập trung người, Lạc Thiên đều đặn lặp lại việc giới thiệungười sánh vai cùng, tuy nhiên anh luôn đổi mới cách thức, khi thì vỗ má vợ,khi thì nghịch lọn tóc, đặc biệt nhất là dùng cả hai tay ôm hông dẫu còn cầmmột chiếc cặp khi cùng cô gặp gỡ những người bên phòng kĩ thuật, phần lớn họđều là nam giới.
Khi đi vào thang máy, chỉ còn không gian riêng của cả hai, Khả Vy mới tính sổ.Nãy giờ giữ thể diện nên không tiện nói.
- Làm ơn đừng diễn thái quá như thế? Tôi thấy rùng rợn lắm! Anh đừng ôm tôinữa, khoác vai là được rồi, mà cũng dừng nói câu “vợ yêu quý của tôi” đi, aicũng biết cả, tôi không đỡ được ánh nhìn sắc lạnh của đám nữ nhân viên!
- Vợ à, em thấy hổ thẹn ở chỗ nào chứ? Chúng ta là gia đình yêu thương mà!
Cửa thang máy đẩy ra, đâu lại vào đấy. Lạc Thiên vẫn bảo thủ, anh muốn lấn át sựchú ý của mọi người về mình, mấy thằng cha cấp dưới sao cứ nhìn vợ anh mà tántụng ca ngợi, đã thế còn đòi bắt tay nữa.
Khả Vy nói không nhiều, cô phần lớn dùng nụ cười để ứng xử hay đúng hơn cô tựthấy mình kém cỏi để đối đáp với những người có trình độ. Con người ta khi đilàm rồi sẽ không còn ngây ngô và thẳng thắn như thuở niên thiếu, họ nói ngọthơn, lọt tai hơn nhưng hằng ý sâu sa khó lường. Lạc Thiên là người quan hệrộng, hiểu biết của anh chắc chắn thừa khả năng để bảo vệ cô, nên cô cũng chỉ biếtxuôi theo.
*
- Chà, nãy giờ bàn chuyện công cũng nhiều rồi, chúng ta nên dành thời gian nghỉngơi tư giãn. Vừa hay hôm nay công ty chúng tôi có tổ chức một buổi tiệc nhonhỏ, các vị ở lại dùng bữa cơm, Tuấn Kiệt và Gia Minh cùng tham gia nhé, LạcThiên là chủ tiệc đó! - Cao phu nhân khéo léo sắp xếp hết cả, việc bà mongmuốn là gửi ngắm nơi những người bạn của con trai mình trước mặt các bậc tiềnbối một hoạt cảnh dựng sẵn, rồi chính Lạc Thiên rơi vào bị động và không thểlàm khó con dâu.
Vũ Gia Minh che tay ngáp uể oải, chẳng hứng thú nhưng cũng ậm ờ đồng thuận,việc ứng xử cho công việc hệ trọng của gia đình anh lệ thuộc hoàn toàn vào PhiHàm, biết cô rất giỏi và sắc sảo, muốn trả ơn mình mà anh lại không quan tâmđến đám giấy tờ lộn xộn. Suy cho cùng anh đến đây cũng chỉ làm con rối cho phépcô chỉ đạo.
*
- Giám đốc, Cao chủ tịch cho gọi ngài và quý bà Khả Vy tới nhà hàng luôn!
Khả Vy được gọi là quý bà từ một nam trợ lí, trong lòng ái ngại, nếu không lấyCao Lạc Thiên chắc không bao giờ cô nghe người ta gọi mình trịnh trọng và quyềnquý. Cô gật đầu đồng ý rồi xin phép Lạc Thiên vào toilet một lát. Trong cănphòng chừng một m2 cô lắp thẻ nhớ của Triệu Đông Kỳ đã đưa cho vào điện thoạivà dùng tai nghe theo dõi. Cô nao nao lo lắng, chẳng biết rồi sẽ ra sao nữa,lượt lại mấy video mà hôm qua đã cất công tập dượt.
- Ọe!
Khả Vy lấy tay ôm họng mãi mới nặn ra được một tiếng. Cô ban đầu nghĩ mình sẽdiễn trước đám nhân viên của chồng đã thấy kì cục rồi mà giờ đích thân bố chồnggọi thì mức độ của hành động phải phức tạp hơn nhiều. Ngậm ngùi cô chuẩn bị lạimột hai lần nữa, có gì tùy cơ ứng biến!
Lạc Thiên không nghi ngờ việc chờ đợi khá lâu, trái lại anh cố tạo không khíthoải mái để cô không bị căng thẳng. Anh biết vị trí của cô trong gia đình nêndễ dàng thông cảm, ví như là thiên kim của nhà thông gia khá giả sẽ chẳng có gìđáng lo ngại, đằng này hệt một người con xa xứ tay trắng. Khi cô ra anh lêntiếng:
- Nếu cha mẹ có nói gì cô thì... tôi sẽ... đỡ cho! Tôi không để cô bị... mắcnạn đâu!
Khả Vy hai tay giữ chặt chiếc ví nhỏ, đưa mắt từ dưới nhìn thẳng lên anh, nhữnglời này thật sự chân thành, vậy mà cô mới là người đẩy anh vào bí bách.
- Lạc Thiên à,... cảm ơn anh! Tôi rất cảm ơn anh! - đến lúc này mắt cô đãlong lanh nước, lập tức lẩn tránh đi. Cô lấy lại dũng khí, quàng tay anh vàtiếp tục con đường.
*
Cánh cửa dát kim loại đẩy ra, căn phòng sang trọng với chiếc bàn ăn đã bày biệnnhững món ăn cầu kì bắt mắt, Khả Vy mồm chữ O miệng chữ A trước những quankhách lịch sự ngoài tầm dự đoán. Gọi là có vài người mà phải tới gần hai chụcchỗ ngồi. Cô nuốt giọt đắng vô hình, bám chặt hơn tay Lạc Thiên, thôi xong rồi,lại còn có cả Tuấn Kiệt và người anh em Trần Hùng nữa.
- Hai bác và bố mẹ đợi chúng con có lâu không? Khả Vy, em chào mọi người đi!Đây là... - Lạc Thiên vừa nói vừa để ý Vũ Gia Minh, hắn không ngờ cũng đến.
Sau màn chào hỏi kính cẩn của Khả Vy và một vài lời xã giao câu lệ, mọi ngườiđứng dậy từ ghế sofa chờ vào bàn gỗ lớn để dùng bữa. Lạc Thiên cho rằng để KhảVy cùng mình ngồi cùng Trần Hùng là hợp lí bởi anh vốn không ưa Vũ Gia. Nhưngcon Cáo không nghe theo, cô ta cứ đứng theo Lạc Trung.
- Ra đây ngồi!
- Không... tôi thích ngồi phía này hơn. - Khả Vy khom người phía trước, lắc đầutừ chối.
- Cô thích ngồi gần nhà vệ sinh à?
- Không không, ngồi gần anh Trung, tôi không ngồi đối diện với các bậc sinhthành đâu! - Khả Vy biết mình ngồi chỗ nào cũng không qua nổi đôi mắt của Caophu nhân, nhưng cô ngại Tuấn Kiệt và Trần Hùng bởi hai người đó rất hay trêutrọc cô và Lạc Thiên, còn ở bên Lạc Trung dễ thở hơn nhiều.
Vũ Gia Minh thấy Lạc Trung đẩy ghế cho Phi Hàm cũng tìm cách ép cô ưng thuận,anh cũng nhận thấy tình ý từ ánh mắt ông Trương săm soi nhân viên mình nên đểcô ngồi giữa cùng mình là hợp lí. Còn vợ chồng nhà kia thì không quan tâm.
Nhưng Khả Vy không như ý, chỗ trống còn lại bên Lạc Trung là gia đình họ Hoàng,anh cần phải ngồi đó để tiếp chuyện. Vì quá chần chừ lề mề, lại lúc Lạc Thiênbắt chuyện với Tuấn Kiệt, chỉ còn hai sự lựa chọn cho mình và cả Lạc Thiên, đólà ngồi bên trái Vũ Gia Minh hoặc chiếu tướng Cao phu nhân, cô đành để mìnhngồi yên phận bên “tòng phạm” hôm nào, và thứ tự ngồi bắt đầu từ ông Trương,tới Cao phu nhân, cha mẹ của Tuấn Kiệt, Tuấn Kiệt, Trần Hùng, Lạc Trung, PhiHàm, Vũ Gia Minh, Khả Vy và Lạc Thiên, có một vài chiếc ghế trống đơn lẻ ngoàira.
Lạc Thiên đưa mắt nhìn xuyên từ Khả Vy qua Vũ Gia Minh, đồng thời kéo sát ghếcủa Khả Vy lại gần mình, không bởi biết cô sợ bố mẹ chồng thì còn lâu anh mớiđể tên Vũ Gia Minh có cơ hội ở gần. Bữa ăn bắt đầu bằng câu nói của ông Hoàng:
- Chà, Lạc Thiên mới ngày nào còn chơi trò ô tô, bi bô tập nói với Tuấn Kiệt màgiờ đã có cô vợ xinh xắn thế này rồi, không biết bao giờ Tuấn Kiệt nhà này mớisống ổn định đây. Suốt ngày lang thang nghịch ngợm với Trần Hùng thôi! Chánthật!
- Tuấn Kiệt chắc còn giấu hai bác đấy thôi chứ cậu ta muốn kết hôn thì khối côxếp hàng dài!
Khả Vy biết ngay hai ông tướng lại châm chọc kích bác nhau, cô chỉ nhìn xuống,tránh ánh mắt của mẹ chồng từ hướng khác.
- Tuổi trẻ còn dài, lo việc lấy vợ sớm làm gì phải không anh Trung và Gia Minh.Lạc Thiên, cậu khai thật đi, có khi nào kẻng chưa đánh đã ăn cơm rồi???
- Ha ha ha!!! - vì các gia đình đã thân thiết nên Tuấn Kiệt cũng chẳng ngạitrêu đùa, tiếng cười xuất phát từ Trần Hùng và có dây truyền. - Anh Thiên làrất thích trẻ con đấy chị dâu à!!!
Nãy giờ Khả Vy vẫn cúi ngằm mặt, chân run run và chẳng để ý gì, cô nghe thấy cóngười gọi mình chỉ ngửng lên gật đầu ngược lại với sắc thái của Lạc Thiên.
Chương 8.5: Con ơi làcon!
- Làm, làm sao có chuyện cậu nói được, chẳng qua là vì... vì cha mẹ tôicoi cô ấy như con đẻ, muốn bù đắp tình thương mà cô ấy đã phải chịu thiệt thòitrong suốt năm tháng qua... nên... tôi chấp nhận hy sinh tuổi trẻ... - LạcThiên bào chữa, anh không định động đến nỗi đau của cô, chỉ là lí do này là hợplí nhất. Và rồi anh lại nghĩ, nếu kết hôn mà có con ngay, người ngoài rất dễcáo buộc nghĩ oan cho mình.
Đến chết mất thôi, Khả Vy nuốt không trôi, lòng dạ sôi sùng sục, tay chân loạngchoạng, ngay cả đôi đũa cũng không nắm được, đã thế Cao phu nhân thi thoảng lạinhìn sang cô, nhắc nhở hành động quan trọng nhất phải được tiến hành, những lúcnhư vậy cô chỉ biết ngoảnh mặt đi, về một người khác bên cạnh chẳng hạn, bởi ởđó cũng có một cảm giác bình yên mà không mang tội lỗi.
- Anh làm cái trò gì thế?
Khả Vy không thấy Vũ Gia Minh tán chuyện cùng mọi người, anh đưa tay xuống gầmbàn và tút tít với chiếc điện thoại cục gạch đen trắng cổ điển. Rõ ràng khôngphải nhắn tin bởi ngón tay cái di chuyển phím lên xuống ngang dọc.
- Ô hay, anh có để ý đến mình đang ăn gì không thế?
Cô vẫn thấy tay còn lại của anh ta gắp đồ ăn như thường, Phi Hàm phía bên kiadường như muốn nhắc nhở nên gắp một miếng đầu cá vào bát mà anh ta vẫn có thểhá miệng như nhai thịt dừ.
- Cái cô này, chết toi con rắn của tôi rồi! - Vũ Gia Minh bị huých tay khiếnđầu con rắn chạm vào thân, cả một con rắn dài lấp phần lớn màn hình nay trởthành “game over”.
- Thế không nói để anh hóc cho phụt máu? Đã có lòng tốt mà không biết cảm ơn! <!--Ambient video inpage desktop-->
- Cô tưởng tôi thích ngồi ăn lắm hả? Nếu không phải vì tránh cho cô khỏi bịtống giam tôi đã chẳng phải thân chinh nhìn mấy người này!
Khả Vy không hiểu lắm nhưng cũng tin một phần, cô nhìn vào chiếc điện thoại vớivẻ tò mò. Người lắm tiền thường thích dùng đồ điện tử dát vàng dát bạc, riênganh ta lại “trung thành” với đồ truyền thống từ lâu năm, cô hỏi nhỏ:
- Cho tôi mượn chơi một tý!
- Không!
Và mỗi khi Khả Vy để cái miệng phồng ngập đồ ăn khó nhai nhìn chằm chằm về bênphải, Lạc Thiên lại khơi chuyện để ép cô quay sang bên mình. Ở đâu ra kiểu côta cứ nhìn nhìn người khác vậy.
- Em ăn cẩn thận không thì hóc xương? Có cần anh dóc cho?
Con ngươi của Khả Vy dao động từ bên Vũ Gia Minh về phía Lạc Thiên rồi láo liêntheo sự sửng sốt của Cao phu nhân và những người xung quanh, cô rụt rè đồng ý.Nếu bên cạnh Lạc Thiên không chỉ có một mình cô để anh gọi bằng em thì cô đãkhông tin câu nói đó dành cho mình.
Lạc Thiên đường hoàng chuyển đĩa cá của Khả Vy về bên, tỉ mẩn gỡ từng miếngxương nhỏ, đắc thắng vênh mặt với Vũ Gia Minh. Chưa hết anh còn lấy khăn giấylau vành môi cho cô rất tình tứ.
Vũ Gia Minh quyệt mũi dè bỉu, có gì mà thằng cha Lạc Thiên mấy lúc liếc mìnhrồi nhăn răng ra cười. Hắn sợ mình quyến rũ vợ hắn à, cái con nhỏ này có chocũng chẳng thèm. Anh chú tâm chuyển chủ đề ẩm thực.
- Thư kí của Gia Minh, cô Phi Hàm rất có năng lực trong công việc, Gia Minh à,con thật có con mắt nhìn người!
Cao phu nhân nheo mắt khó chịu trước câu nói của chồng, ông ta lại bắt đầu có ýđồ không lành mạnh. Cũng đúng thôi, bà coi ông là bù nhìn trước thực lực củahai đứa con trai thì ông cũng chẳng nể nang mà gượng ép cảm xúc.
- Không dám nhận lời khen của ngài, tất cả là nhờ vào Sếp Gia Minh, người đãchỉ bảo tôi rất nhiều điều! - Phi Hàm thừa nhận ra ánh mắt sáng trưng của lãogià nhìn mình, cô đang từ chối khéo.
- Vừa đẹp người vừa đẹp nết, thanh niên thời nay khó kiếm được người nào khiêmtốn như cô!... Xin hỏi quý tuổi của cô? Lạc Nhã con gái tôi chắc cũng chạctuổi, thật hay nếu nó được tiếp xúc với cô đây! - ông ta tìm cách đi đườngvòng.
Lạc Trung còn chưa kịp phản ứng thay, Gia Minh đã bộc chực nghiến răng:
- Ồ, Phi Hàm tuổi Thân, không hợp tuổi Mùi! - anh chúa ghét những loại đàn ônghái hoa bắt bướm khi có gia đình rồi, lại còn là lão già nữa chứ. Một khi đã làngười của mình, anh nhất định bao bọc. Chỉ những ai thực sự kết tâm giao mớibiết lòng tốt, còn hạng tầm phào anh chẳng thiết.
Tuổi con Dê, câu nói quá bỗ bã và chỉ thẳng vào mặt ông Trương, chính bởi GiaMinh không hề biết ông ta tuổi con gì mà cứ nói càng khiến vị chủ tịch tức tối,tuy nhiên ngoài mặt vẫn coi như không có chuyện gì. Xưa nay ai ai cũng biếtTrương chủ tịch có tính chăng gió, nhưng ngày hôm nay mới có người dám nóithẳng vào mặt trước những người khác.
- Xin hỏi hàm ý của anh Vũ là thế nào? Tôi không tín nên chẳng hay, theo anhthì vợ chồng tôi có hợp nhau không? Liệu có con ngựa nào hau háu chầu chực?
Chẳng đâu xa, Lạc Thiên không bào chữa cho ông Trương mà anh thấy chướng taigai mắt khi Vũ Gia Minh xỉa xói tuổi giáp của mình.
- Ồ ồ, ở đây chỉ có Tuấn Kiệt tuổi Ngọ, ý anh là sao hả Lạc Thiên, nếu tôikhông lầm thì anh và tôi cùng tuổi! - Vũ Gia Minh nói câu này vừa xoa dịukhông khí mình tạo ra, cũng vừa thỏa hiệp. Anh chẳng dại cỏ non nói láo cỏ già,ông Trương có bất bình thì cũng làm gì được.
Lạc Thiên chau mày, kìm nén hơi thở, anh cứ tưởng Vũ Gia Minh hơn mình mộttuổi, thành ra lại đi nói bạn mình. Bỏ đi. Anh tìm vấn đề khác để vào chuyệncùng Lạc Trung, lờ đi Tuấn Kiệt đang nhằm mình.
Khả Vy quay sang bên Gia Minh, hắn nói năng thật đáng ghét nhưng dù sao nghecòn đỡ nổi da gà hơn lời đường mật của tên chồng.
- Hình như chồng cô đang ghen thì phải!? - Vũ Gia Minh cười đểu.
- Cái gì? - Khả Vy nói nhỏ.
- Cô không tin thì quay lại mà xem, hắn đang lườm tôi đấy!
Cái đồ nhỏ nhen, cô có gì mà hắn tưởng tôi dụ dỗ cô chứ!? Ha ha! - Vũ GiaMinh nói rồi lắc đầu rồi ngoảnh đi.
Khả Vy làm theo, đột ngột chuyển hướng về Lạc Thiên. Anh hấp tấp nhìn sang nơikhác. Có lẽ nào ghen thật!
Cao phu nhân biết lúc này là thích hợp nhất để mọi người trở lại bình thường vàchú ý cao độ với con dâu. Bà ra ý:
- Khả Vy con, ăn thử món này xem, vừa ngọt vừa bổ, lại rất tốt cho sức khỏe!
-... Dạ! - Khả Vy sau vài giây mới ngượng được một từ, cô chìa bát của mìnhkính cẩn để Cao phu nhân gắp vào.
Dường như chưa đạt được mục đích, cô con dâu không tỏ ra hợp tác, nhất nhất chỉvâng vâng dạ dạ theo những điều bà nói, Cao phu nhân dồn dập xoáy sâu vào mắtKhả Vy hơn. Ánh mắt sắc nét mang hơi hướng của sự sai khiến nhiều hơn tâm tình.Bà đã từng cảm thấy tội nghiệp, thương hại cho cô, lấy một người chồng khôngtình yêu, ngay từ đầu Lạc Trung mới là người được bà chỉ định gánh vác tráchnhiệm này, nói một cách nôm na là hứng chịu hậu quả từ người cha. Nếu là LạcTrung Khả Vy chắc chắn sẽ không phải chịu những gánh nặng như bà đang chịuđựng, cậu con trai thứ hai, Lạc Thiên tựa ông Trương thưở trẻ, chỉ khác là điềukiện sống của Lạc Thiên tốt hơn và được hưởng thụ nền giáo dục đúng đắn từ bà.Việc chọn con dâu trưởng là việc hệ trọng và không thể thay đổi nên rủn rui KhảVy buộc phải chấp nhận, bà đã cố tình chọn một cô thôn nữ kém hiểu biết thay vìvớt một khuôn mặt long lanh đẹp đẽ chính bởi để chúng không nẩy sinh tình cảm.Bà đã chịu được hai mươi mấy năm qua, thì tại sao cô bé Khả Vy không chịu được,hơn nữa, xuất thân của bà danh giá và đứng trên cả nghìn người. Nhưng trong bữatiệc này người con gái mang cái tên Phi Hàm kia, vô cùng tuyệt mĩ lại khôngchiếm lấy ánh nhìn của Lạc Thiên một chút nào, trái lại chính Lạc Trung mới làngười nghiêng ngả. Có thể vì Lạc Thiên vẫn còn say đắm Nhược Lam. Bà hy vọngNhược Lam hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của gia đình mình lúc này, sau nàynhất định bà sẽ không để cô chịu thiệt thòi, vì xuất thân của cô danh giá, cònKhả Vy, những loại người hèn mọn chỉ cần quăng một sấp tiền là giải quyết đượctất cả. Người giàu là kẻ không lương thiện, vậy nên từ giờ bà sẽ không cần phảinghĩ cho Khả Vy nữa.
Khả Vy bất giác rùng mình, chân tay lạnh toát. Cô vội vàng tránh ánh mắt củangười lớn, cô biết mình chẳng đùn đẩy nghĩa vụ được cho ai nhưng không đành.Mỗi khi bắt gặt khuôn mặt của Lạc Thiên lòng cô như thắt lại, đã sống với nhaukhoảng thời gian dù không nhiều, tình cảm hẳn phải có, không thân thiết nhưngcũng coi là có gia vị. Cả lòng tự trọng, giá trị tuổi trẻ cùng thứ đáng quýnhất của đời con gái đều bị gói vào bao rồi đem đổi trác. Ước gì có ai đó tốtbụng hiểu được hoàn cảnh của cô lúc này, à có chứ, cô biết mình vẫn còn TriệuĐông Kỳ, nhưng anh ta không có quyền, có tiền, có thế để lật đổ chức vị “Caothiếu phu nhân” giùm cô.
- Vy Vy! - Lạc Thiên nãy giờ không thấy Khả Vy cử động, cô ngồi ro người vàđan tay đặt trước đùi, cổ họng vừa như muốn mang theo chút gì ra ngoài, lại vừakìm ***.
Khả Vy vẫn duy trì sự tĩnh lặng, những suy nghĩ đang chiến đấu trong bộ nãomuốn bùng nổ tất cả. Mười tám tuổi cô tưởng cuộc đời mình được vẽ màu sắc mới,trải nghiệm một cuộc sống ngỡ như mơ, ấy thế mười tám tuổi, cô đi lừa lọc ngườita, cái người mà trước cha sứ cô đã đồng ý sẽ bên nhau trọn đời và một mựcchung thủy. Phải rồi, cuộc sống là một sự sinh tồn, ngày ấy nếu cô không đứngvị trí thứ năm trong dãy, đã có một cô gái khác thế chỗ vợ của Lạc Thiên, rồicô gái đó cũng sẽ thiến thoái, tốt nhất là được ngày nào hay ngày ấy, cô tìnhnguyện là một con rô bô, còn Lạc Thiên, đành phải kệ anh ta chứ, anh ta còn cótình yêu riêng, cô chỉ cần cơm ăn ba bữa là đủ.
Đến đây lòng mắt của Khả Vy cay xè, ngón tay ghì siết da thịt mà đâu cảm thấyđau. Miễn là không khóc, miễn là vẫn trụ được thì chúng ta còn chơi trò ảotưởng trường kì.
Một hai ba, cô đếm từng giây một, miệng cố đưa ra đẩy lưỡi vươn lên. Đừng nghĩcô kém cỏi khi ngay cả một việc dễ dàng mà không làm được, phẩm chất tự tônđang chống lại tư duy trói buộc, nó khống chế lợi ích cá nhân của những kẻ đắcđộc.
Mồ hôi lấm thấm trên khuôn mặt, li ti sau lưng váy, nếu cô nghén, nếu có mộtsinh linh nhỏ bé nào đó trong suy nghĩ của mọi người thì khi vỡ lẽ, cô biết làmgì đây. “Đừng lo, tất cả đều được dàn xếp ổn thỏa!” - cô được người tanói câu này rồi, thế thì còn gì phải hoang mang.
- Khả Vy! Lạc Thiên rất thích món mực xào, thi thoảng ở nhà con dành thời giannhé! - Cao phu nhân gợi ý thêm, nãy giờ cô ta đang dự bị sau cách gà hay khôngthèm nghe lời bà già này nói.
- Bác Cao à, bác vẫn chu đáo với anh Thiên quá!
Khả Vy luôn bị kích động trước những lời đủng đỉnh của mẹ chồng. Dù ai có nóigì, họ bàn tán về một hoạt động thể thao, một khu giải trí nào đó nhưng hễ cứđến lời Cao phu nhân nói là cô khiếp sợ. Bà thúc ép cô không chỉ bằng giọngnói, ánh mắt, mà còn bởi những thứ cô đang có, mọi thứ, kể cả Lạc Thiên.
- Làm sao vậy? - Lạc Thiên xoay hẳn mình về phía Khả Vy, cô rất lạ, nhìn cômỏng manh như giọt sương mai, dễ tan biến như làn khói mây, xa vời vợi như mộtvòng Trái đất. Phong cách này không giống Khả Vy anh từng biết, cô không hợpvới nhẹ nhàng và yếu đuối đâu, cô là ai chứ, là con Cáo ghê gớm lảnh lót cơ mà.Anh đưa tay lên trán cô và dồn mọi sự quan tâm vào đó - Có gì không ổn ư?
Khuôn mặt xanh xao của Khả Vy không hề đùa, mọi người mải tiếp chuyện lúc nàycũng dừng lại để hỏi han. Khả Vy không biết nữa, nếu cô chỉ là một con bé vấtvưởng cơ nhỡ, liệu có được nghe giọng nói ân cần từ Lạc Thiên hay không?. Cứngrắn, cô khoát tay anh ra, nghẹn đắng ôm lấy tàn dư một thời ngây ngô đã qua,lần cuối cùng lướt mắt nhìn anh và Vũ Gia Minh.
- O...ẹ...! - Cô hoàn thành nhiệm vụ rồi đó.
Tín hiệu SOS có khi nào Lạc Thiên hiểu được chứ, khi mà lòng tin của anh đã cóchỗ cho cô rồi. Còn Vũ Gia Minh, cô đã nói với anh ta rằng mình từng muốn làmcảnh sát, nay nhân cách hủy hoại rồi, cũng như anh, ước mơ đó không bao giờ đạttới.
Vũ Gia Minh đột nhiên thở dài, hình như anh vừa nhận được thông điệp từ cô gáikia, Khả Vy đó nhờ anh giữ hộ một dấu chấm than cầu cứu. Hoặc cũng có thể anhnhầm!
Đi đến cùng thì vẫn không ai hiểu được cô cả, cuộc đời nửa thật nửa ảo, khắcnghiệt như thế chứ đâu cho không ai hạnh phúc!
Lạc Thiên để chế độ nhạc nền nho nhỏ, giữ tốc độ tối thiểu trên quãng đường vềnhà, cũng tránh những con đường ùn tắc giao thông hay đường cao tốc bụi mù, dùcon đường có dài và xa cỡ nào, lòng vòng và rắc rối, anh vẫn muốn đem lại bìnhan cho người ngồi bên trong.
Khả Vy lững thững đi vào nhà, cô cũng chẳng nhớ mình đã mang theo những gì nênnhẹ nhõm với đôi bàn tay không. Vào tới phòng khách, cô gieo mình ngã xuống ghếnhìn lên trần nhà, ở đây không có khoảng trời nào cả. Khi Lạc Thiên mang đồ vàocho thì cô dựng người đi lên lầu, không nói không rằng.
- Điện thoại và túi xách của... cô này! - Lạc Thiên đi tới bậc thang thứ hainhưng không thấy cô có dự định cầm lấy đành thôi. -... Đừng nghĩ ngợi nhiều...tôi... anh sẽ không để... - nói như thế rồi anh sẽ làm gì được cho cô chứ, LạcThiên dựa vào tường và vẫn nhìn về phía cô.
Khả Vy dừng lại đúng một tíc tắc để giọt nước mắt thỏa mãn rơi, rồi lại thẫnthờ về phòng. Khoảnh khắc khi các phân tử nước vỡ vụn thật tàn nhẫn, chúng gắnkết rồi chia xa mỗi ngả mà chưa kịp quyến luyến. Cô sẽ nghi nhớ ngày hôm nay,giọt lệ này dành cho Lạc Thiên, bắt đầu những tháng ngày cô không chỉ khóc chomình nữa.
-... Sẽ không để Cao Khả Vy bị lãng quên đâu!
Tiếng cửa đóng lại rồi anh mới đủ dũng khí nói lên, mà dẫu cô còn ở đó âm thanhcũng không đủ truyền tới. Có hai thứ Lạc Thiên bất lực, thứ nhất đã để mẹ mìnhphải nén nỗi đau gìn giữ cho ba anh em anh được hạnh phúc, để người ta phảithốt lên một câu ngưỡng mộ cũng để chính bản thân bà tự gieo mộng vàng ngưỡngtưởng về một gia đình ấm cúng. Thứ hai, đó là về Nhược Lam, anh buộc lòng cuộncô trôi theo dòng dĩ vãng, anh không đủ Khả năng gánh vác được thực tế dòng máugiữa hai người. Và không thể có điều thứ ba nữa.
Lạc Thiên là một chàng trai đa tình ư?, cứ để người ta nghĩ thế, anh khôngthiết. Một Lạc Thiên đi theo vết xe đổ của thứ cảm giác không thật, mù quáng vàlầm lối. Bởi anh không muốn lụy tàn chắp vá như người mẹ, heo úa trong nhunglụa như người cha nên anh không sống thật với tình cảm. Anh thương Nhược Lamnhưng vẫn giao du với nhiều cô nàng, anh muốn chỉ cho thiên hạ thấy mình luônlà chủ con tim, tỉnh táo tuyệt đối. Rồi khi gửi ngắm hoàn toàn vào người congái đó hóa ra anh trắng tay. Nhưng... câu chuyện kể rằng, có một con Cáo sốngtrong khu rừng tăm tối, nó chỉ biết sống cuộc đời giản đơn và nhàm chán. Thếrồi một ngày người ta đem con Cáo tới nơi giàu sang, Cáo được săn sóc và sốngmột cuộc đời trước đó không mong tới. Như vậy truyện cổ tích vẫn tồn tại, ítnhất nó sống theo mặt tích cực của Lạc Thiên. Chỉ cần cho một cơ hội khác, sẽ khôngphủ nhận mà nhất định giành giật lấy, đó là con đường dẫn đến hạnh phúc, làkhông buông tay.
Anh không muốn học cách chịu đựng và mang cuộc hôn nhân của mình ra làm tròđùa. Cơ hội có rất nhiều nhưng sàng lọc qua màng lưới của anh là hạn chế. KhảVy, cái tên này đủ nhỏ để ra đi hoặc may mắn ở lại trong trường cơ hội ấy. Sựlựa chọn mập mờ mà anh không cho phép sau một thời gian chỉ còn lại khẳng định“Khả Vy đã từng mang họ Cao”. Anh nguyện giữ lấy những hệ quả giữa hai người,một sợi dây trói buộc thể xác trước khi chiếm lĩnh cả tinh thần.
Điện thoại của Khả Vy có một cuộc gọi, từ Triệu Đông Kỳ. Lạc Thiên hơi bất ngờvề số máy của người đàn ông này lại được lưu trong danh bạ, hắn chẳng phải làbạn trai hờ của Nhược Lam hay sao. Tuy nhiên anh tôn trọng Khả Vy.
- Có ai gọi đấy! - tiếng gõ cửa cũng cho thấy sự trân trọng.
Khả Vy chỉ mở đủ để chìa tay ra, bắt lấy điện thoại và đóng lại tức thì. Cônhấn nút trả lời khi khóe mắt đã ướt mèm rồi tức tưởi khóc. Triệu Đồng Kỳ muốnbiết xem cô thế nào, còn thở được nữa không, anh có trách nhiệm với nhân vậtcủa mình, cũng có lòng thương trước số phận ngặt nghèo. Anh dành thời gian lắngnghe, để cho cô biết mình xa vời với cô đơn. Mảnh đời của anh có phần đồng cảm,cuộc sống đôi khi cũng cần biết chia sẻ.
Khả Vy vặn nước chảy mạnh, khụy gối vỡ òa, lạc cả giọng. Cô không quan tâmchiếc điện thoại đã rơi khỏi tay, miễn là có người đang an ủi là được, dù đó làthương hại hay chân tình, cũng như đó là Triệu Đông Kỳ hay Lạc Thiên. Khóc đểvơi đi nỗi lòng, thỏa lấp vết nứt dạn con tim, và cũng để trôi xa khoảng cáchgần gũi với người mà được gọi là “chồng”.
*
- Chú Thiên véo má cháu nữa đi, chú không thích chơi với cháu nữa rồi à? Ứừ, cháu méc cô Vy chú bỏ rơi cháu!
Cu cậu Tom nước mắt lã chã tay cầm chiếc kẹo socola dúi dúi bắt Lạc Thiên nhậnlấy lòng thành. Nhưng anh lắc ngón tay làm mặt lạnh.
- Chán rồi, chú không thèm má cháu nữa, chú có bé con mũm mĩm xinh xắn hơn cháunhiều! Bé còn cho chú hun má chứ có kiêu kì như cháu đâu!!!
Tiếng hét ré lên đúng lúc đồng hồ réo chuông khiến Lạc Thiên choàng tỉnh, anhnhận thấy mình đang nằm úp và ôm ấp cái gối bên cạnh. Bật dậy, lấy tay xoa mặtmới biết mình đã há miệng trường kì. Anh lột vỏ gối và vất xuống giỏ đồ, vươnvai hai lần.
Đứng chống hông nhìn ngó sang bên hàng xóm, chị nhà và nhóc Tom đang trên đườngcó lẽ là đi ăn sáng, anh nở nụ cười khoái chí, cứ nghĩ đến khuôn mặt nhăn nhókhó ưa của cu cậu và vẻ mặt đắc thắng của mình lại khiến anh sung sướng, chỉvài tháng nữa thôi mấy nhóc ở khu phố không còn được bành chướng mà nhõng nhẽongười lớn nữa đâu. Do đó anh cúi xuống gom quần áo bẩn lại, nếu không nâng niu“mẹ nhóc”, khi lớn nhóc cho mình ra rìa thì nguy.
- Anh dậy rồi à? Đồ dơ cứ bỏ vào nhà tắm, lát nữa tôi...
- Thôi, để tôi mang ra tiệm giặt, cũng không xa đường tới công ty! - Lạc Thiênphối hợp tất cả các cơ và dây thần kinh cho ra một nụ cười rạng rỡ nhất nhìn vềphía Khả Vy - Hôm nay chúng ta sẽ ăn món gì nào? Tôi có thể đóng góp vào việcnào đây nhỉ? - Anh kéo tay áo lên cao, mục đích của việc để chuông báo thứcsớm là phụ bớt gánh nặng cho cô.
- Thế thì anh đợi chút, tôi gắng chuẩn bị nhanh!
- Sao mặt cứ xị như cái bị thế kia? Cười cái coi nào! - anh tiến đến lau bátđũa, thực chất ngả mình lên vai cô mà hoạt náo không khí.
Khả Vy khẽ rùng mình khi có hơi thở phả vào gáy, cô né người tránh ra thì bịvòng tay anh giữ lại, bờ vai áp vào lưng cô, hai tay vịn vào thành bếp.
Lạc Thiên sực xác nhận quan hệ, anh đang quá thân mật với Khả Vy, thẹn thùngrụt tay lại ngay, đút túi quần. Hành động vừa rồi đều nằm ngoài nhân thức củaanh.
- Hay thôi chúng ta đi ăn ngoài, vừa đỡ mất công nấu lại vẫn đảm bảo chất lượng!
- Tùy anh, nhưng tôi thích ở nhà hơn, anh có thể đi nếu muốn!
- Cô làm sao vậy? Giận tôi à? Cô... đã khóc đêm qua? - Lạc Thiên xuống nước,đi một mình có gì thú vị, chưa gì cô ta đã thích ăn mảnh ở nhà với thiên thầnbé bỏng rồi.
- Đâu có, chỉ là đêm qua tôi coi bộ phim hoạt hình về mấy con dê, cười chảy cảnước mắt! - Khả Vy chối biến, cô không đủ chuyên nghiệp để đánh kem nền chekhuyết điểm lừa dối anh, cô gợi hành động vô thực.
- Cứ cười đi, nên nhớ... cũng sắp có thêm một dê con trong nhà rồi đấy! - từhôm qua anh bắt đầu bày vẽ xem tử vi và phát hiện ra rằng con cái mà ẩn tuổi bốthì đại cát đại lợi.
Khả Vy hé khóe môi, nghe những gì anh ta nói kìa, tại sao lại cả tin người nhưvậy. Cô véo hều má anh thầm nói: Đồ ngốc ạ! Dù sao thế này cũng còn hơn buổisáng sau đêm tân hôn, lúng túng không yên và thẹn thùng.
An tâm để các chuyên viên làm mát da cho vợ, đặt một chiếc taxi lượt vềtừ trước, Lạc Thiên mới lăn bánh xe đến công ty. Niềm hứng khởi và vinh dự cứngày càng trào dâng trong lòng, chỉ nghĩ đến tan ca thôi mà các dây thần kinhphấn khích đã rạo rực thăng hoa.
- Sắp làm bố trẻ con nên anh quên mất nhiệm vụ trợ lí tình yêu cho em rồi hả?Anh nhớ cho em một chân làm bố... đỡ đầu nhé! - Trần Hùng và Tuấn Kiệt đã đợisẵn ở văn phòng làm việc.
- Để xem thái độ của chú em thế nào đã! - Lạc Thiên cụm tay hai người bạn,thích thú khi có người nhắc tới niềm vui riêng của mình.
- Thế thì phải làm chầu bia đã chứ!!! Định keo kẹt lên chức bố với bạn bè làkhông được đâu nha! - Tuấn Kiệt không ngờ gặp lại nét rạng rỡ cuả người bạnnhanh tới thế, tính từ ngày gắn kết với Khả Vy dường như không hề thấy LạcThiên phiền lòng nữa, khác xa đêm hôm say xỉn.
- Được thôi, nhưng để khi nào có cơ hội, dạo này Khả Vy không thích tôi la cà!- anh nói như mình có một gia đình thực thụ và vững bền.
- Giời ơi! Chị dâu cấm hay anh can tâm, thật là… nhiều khi em nghĩ không hiểuchị dâu nữ công gia tránh tầm cỡ nào mà giam được cả ông trời!
- Ha ha, cậu này! Chẳng qua tôi là người đàn ông đích thực! - Lạc Thiên ngoácmiệng cao ngạo, anh chưa từng tìm hiểu câu trả lời cho Trần Hùng, tự xây dựngcông thức từ mình tạo nên kì tài cho Khả Vy.
Trần Hùng và Tuấn Kiệt nhìn nhau đánh động, tiến hành kế hoạch mà hai đã bànvới nhau trước.
- Khai thật đi! - Tuấn Kiệt kéo rèm cửa kín mít, mặt đối mặt với Lạc Thiên -Cậu kết hôn chính xác được mười sáu ngày, việc gặp lại Khả Vy tính từ bữa tiệclà cộng thêm chín ngày nữa, cậu đã giở trò vào lúc nào,… HẢ?
Để tăng tính gay cấn, Trần Hùng dùng chân gõ nhịp chỉ thị từng giây đồng hồtrôi qua, cộng thêm chiếc quạt là tập tài liệu phe phẩy tựa phòng giam lấy khẩucung.
- … Hai cậu này, chuyện riêng tư nhà tôi… không khai được! - Lạc Thiên lẩntránh ánh nhìn của Tuấn Kiệt, có quá nhiều câu hỏi anh không thể biết đáp án,chúng đều xuất phát từ Khả Vy.
- Kinh chưa! Thế ai đã nhờ chúng tôi xác minh chuyện nhà các người! Lại cònhỏi lung ta lung tung! - Tuấn Kiệt đứng dậy làm chiếc ghế xoay vòng, rồi lạiđột ngột ngồi xuống - Tôi không tin chuyện này lắm!
- … Nói xem cậu nghĩ gì?
- Tôi thấy Khả Vy không giống với mấy cô bồ của cậu, tôi cảm giác như ngay cảnắm tay hai người cũng chưa từng, cô ấy vẫn còn coi cậu gần ngay trước mặt màxa tận chân trời! Ánh mắt cô ấy và cậu giao nhau sao chỉ thấy lườm huýt, nhìnđểu đó, chẳng thấy yêu thương ở đâu cả!
- Ai bảo cậu, chúng tôi đã từng… hôn nhau rồi mà! - Lạc Thiên nhấp mắt liêntục, cử động yết hầu và liên tưởng đến giây phút đó. Tuấn Kiệt nói có lí, rấtchí lí. Ngoại trừ đám cưới, cả hai đều thiếu những cử chỉ mặn nồng tối thiểucủa một đôi vợ chồng.
- Vậy hôn nhau có con được hả? Kiến thức gia đình của anh hạn hẹp như vầy thôisao?
- …
- Tôi vẫn nghi ngờ về đám cưới chóng vánh của cậu, về bên Khả Vy thì không biếtnhưng cậu có thấy hạnh phúc không? Có thể cậu tâng bốc hóa vấn đề, có thể hômqua cô ấy đơn giản chỉ bị cảm cúm thông thường thôi?
- Hạnh phúc, đương nhiên là có, hạnh phúc cực kì, tôi rất hạnh phúc! Khả Vy,cô ấy gạt tôi làm gì, cô ấy thích ăn đồ chua, cam, me, hay mệt mỏi, chóng mặt…- Lạc Thiên trả lời từng câu hỏi bằng chất giọng mạch lạc và hơi cuống.
- Tôi không bảo cô ấy gạt cậu, mà cậu đã ảo tưởng về chuyện làm bố. Hình như...cậu hơi tự tin về bản thân! - Tuấn Kiệt nửa đùa, rít lợi phân tích. Đâu mấtrồi Lạc Thiên tinh thông, hai người đang tìm cách khơi gợi lại tính chất đó giùm.
- Đúng vậy, chị Vy trưa qua nhìn rất yếu, có dấu hiệu buồn nôn đâu cứ phải lànghén. Anh không biết ư, con gái vào những ngày ấy mà ăn chua mất rất nhiềumáu, mất mấu thì mệt, dẫn đến buồn nôn, hoa mắt, chóng mặt.
- Cô ấy… dạo này mới thích ăn chua! - Lạc Thiên không đồng tình, anh đang đitrên mây và không muốn lỡ chân.
- Khẩu vị của con người luôn có thể thay đổi, điều đó không nói lên gì, hơnnữa, có thể dạo trước cậu không để ý nên không biết điều cô ấy thích.
- … Nhưng…
- Điều quan trọng nhất tôi nghĩ đến, cậu lấy vợ sớm, còn trước cả anh Trung,hẳn Cao phu nhân sẽ dặn dò Khả Vy đừng vội có cháu, cũng vì cậu còn sự nghiệp,cô ấy lại còn quá trẻ. Phải không?
- … Tôi... sẽ... phải làm gì…? - Câu nói thoát ra thều thào qua đường thanh quản,Lạc Thiên nôn nóng đối lập não nề.
- Cách kiểm chứng tốt nhất là: Siêu âm!
*
Nắng tắt, nền trời dìu dịu màu xanh lơ. Một chiếc máy bay đi qua vòm trời cùngvới tiếng ù ù nhỏ nhỏ, đem theo chút xao xuyến không lời...
Khả Vy ra mở cửa cho Lạc Thiên, anh đánh lái vào gara luôn mà không xuống xechơi đùa cùng mấy nhóc trẻ con hàng xóm. Khả Vy lấy làm lạ, cô vẫn đứng ở cổngdõi theo đám con nít nghịch ngợm đủ thứ đợi anh ra ngoài. Chúng tập hợp tài sảnriêng bày la liệt xung quanh. Cậu nhóc Tom luôn thích cầm đầu chỉ đạo, bắt bẻcác bé nhỏ tuổi hơn phải làm theo chỉ thị. Thưở ngày ấy của cô làm gì có đồhàng, gấu bông để chơi, cùng lắm là chiếc khăn mùi xoa nhét bông làm búp bêtruyền tay từ mình sang các bạn khác. Cô vịn chặt vào song cổng, dựa đầu mơ màng,đã qua rồi thời gian, nếu bây giờ có thể mua được rất nhiều đồ chơi cũng khôngthể giá trị bằng một món đồ đơn sơ khi bé.
- Đi vào thôi! - Lạc Thiên đứng đấy dõi theo, cô đang nghĩ gì hãy thử chia sẻcho anh được không, bỗng nhiên anh muốn biết tâm tư của cô ghê gớm.
Khả Vy ngoái lại lần cuối rồi cũng theo Lạc Thiên vào trong, cô man mác một nỗibuồn khó tả, để đến lúc anh bám tay vào hai bên vai mới thực sự tỉnh.
- Chúng ta nói chuyện một lát nhé! - Lạc Thiên dần nhìn nhận nghiêm túc vấnđề, anh muốn mọi thứ phải rõ ràng và lược bỏ việc Khả Vy chịu phần khổ đày.
- Anh cứ nói đi! - Khả Vy nín thở chờ đợi, đứa bé, cô biết anh muốn nói về vấnđề này. Cô đang mâu thuẫn, một mặt muốn chấm dứt mọi chuyện ngay khi còn tronggiới hạn quay đầu lại, một mặt lại muốn tiếp diễn, cô mong được biết Lạc Thiêncó thực sự đón nhận mình trong vai trò người vợ, người mẹ của con anh không,
- Bỏ qua rườm rà và đi vào vấn đề chính, cuộc hôn nhân của chúng ta… chắc KhảVy cũng muốn nói về chuyện này chứ?
- … Tôi vẫn đang nghe… - Điều cô sợ nhất là anh sẽ phủ nhận mọi thứ, kể cảchẳng có gì trong dạ cô nhưng thật đáng buồn nếu anh muốn hủy bỏ.
- Ngày đám cưới tôi đã uống rất nhiều rượu, Khả Vy biết đấy, rượu làm tôi chẳngkiểm soát được hành vi,… tôi quả thực không lường được tác hại của nó.
Lạc Thiên nãy giờ toàn nhìn xuống dưới, đến đây anh đánh liều đón ánh mắt cô,biết rằng rất ngại để nói ra những điều như thế này tuy nhiên chí ít có thểngăn được một vài giọt nước mắt của cô kể từ đêm nay thì anh sẵn sàng.
- … Không… anh đừng đổ lỗi cho bản thân! - Khả Vy tránh mặt anh, cô đưa mắt cốtìm một bông hoa trước chậu cây cảnh đã thay lá.
- Ngày mai tôi xin nghỉ, chúng ta đi… khám nhé! - Anh níu lưỡi, câu nói là tậphợp của những kí tự khó nói nhất, căng thẳng có, đấu tranh có, trách móc bảnthân và có cả hy vọng.
- Anh nói gì? - khuôn mặt cô biến sắc, cô tin rằng mình có thể thẳng tay hấtly nước vào mặt nếu anh ta có ý đồ hủy hoại tài sản ảo của chính mình. Cao phunhân đã nói, không cần biết cô ứng xử thế nào, bắt buộc phải làm cho Cao LạcThiên tin và giữ đứa trẻ. Cô đã gật đầu ưng thuận nhưng miệng anh ta mà phũphàng thì mọi thứ sẽ kết thúc ở đây.
- Ngày mai tôi xin nghỉ, chúng ta đi… khám nhé! - Anh níu lưỡi, câu nóilà tập hợp của những kí tự khó nói nhất, căng thẳng có, đấu tranh có, trách mócbản thân và có cả hy vọng.
- Anh nói gì? - khuôn mặt cô biến sắc, cô tin rằng mình có thể thẳng tay hấtly nước vào mặt nếu anh ta có ý đồ hủy hoại tài sản ảo của chính mình. Cao phunhân đã nói, không cần biết cô ứng xử thế nào, bắt buộc phải làm cho Cao LạcThiên tin và giữ đứa trẻ. Cô đã gật đầu ưng thuận nhưng miệng anh ta mà phũphàng thì mọi thứ sẽ kết thúc ở đây.
- Đừng nóng giận… - Lạc Thiên bối rối nắm chặt lấy tay cô mà nói - Chúng ta sẽđiền tên vào giấy đăng kí kết hôn dù kết quả xét nghiệm là sao chăng nữa!
Sau đó anh lặng thinh ngắm nhìn cô, chưa bao giờ nghe tiếng khóc lại cảm thấythanh thản và yên lòng hơn. Cứ khóc đi, khóc đâu chỉ là biết đau, khóc còn mangcả một bầu trời hạnh phúc và khóc cũng là sự đồng ý một mãi mãi.
Khả Vy muốn giải phóng tất cả, từ ngày gặp Lạc Thiên cô làm quen với việc vướngvào nhiều cung bậc cảm xúc, cô vừa ghét, vừa thương, vừa giận, vừa quý, vừađau, vừa xích lại gần hơn,… Nhờ anh cô biết được mùi vị của giọt nước mắt, đâuchỉ mặn chát đơn thuần… và có những lời hứa không lãng mạn trước thực tế...lạiđược đảm bảo vững vàng.
Nhưng khi tìm về cốt lõi, Khả Vy bừng tỉnh, cô thu tay về bên mình, đặt trênthắt bụng.
- Chỉ cần câu nói đó thôi, cảm ơn… Lạc Thiên của tôi! Khả Vy thật may mắn! -Cô không muốn kìm giữ chân anh, anh có quyền trở về cuộc sống ngày trước, anhsẽ được gặp gỡ mọi cô gái, cũng không phải để ý tới thời gian về nhà, cô sẽ baoche như một vị quản gia dễ tính nhất, anh được về với tự do bởi trong giây phútngắn ngủi này anh bó buộc thuộc về cô, như thế đủ ấm lòng cô bé lọ lem rồi.
- Ăn cơm, đi ăn cơm! - Lạc Thiên đứng dậy đi vào bếp, anh để khóe môi cùng vẽlên một đường cong giống cô. - Đã nấu cơm chưa?
Cô lau hàng mi ướt, đám trẻ con dùng ánh mắt vô tư ghé vào khung cổng tò mònhìn từ xa. Chúng đều không hiểu, tại sao chú Lạc Thiên để cô Khả Vy khóc mà côvẫn cười tươi tắn. Chúng chỉ biết đau là khóc nên chúng ngốc nghếch lắm, cònngười lớn yêu sự ngốc nghếch của trẻ con...
*
Trần Hùng trồng cây si trước ngôi nhà màu rêu đầu con ngõ. Cười một mình nhưngthật thú vị, anh đang hình dung khuôn mặt đáng yêu của Dương Mẫn khi cô nhậnđược món quà từ mình. Anh nghe cô nói, cô mang ước mơ trở thành một nhà thiếtkế, nếu vượt qua kì thi tuyển chọn đợt này sẽ được cấp học bổng qua nước ngoàiđào tạo. Nhà cô không khá giả, tấm học bổng từ thiện lại từ công ty bên nhà họHoàng, nếu muốn anh chỉ cần nói vài câu với Tuấn Kiệt là được ngay, đây quảthực là cơ hội thể hiện tấm chân tình. Tới đây bên Trường Tồn sẽ điều động quảnlí sang Itali thực kiến, anh cũng dự định một suất cho mình. Vậy là tiện cả đôiđường, hẳn nói toang hoáng ra cô không đời nào đồng ý nhưng khéo léo lại là ởtài ăn nói, Lạc Trung là của nàng Phi Hàm nào nào rồi, anh công chính môn thuậnvới Dương Mẫn... của anh.
Tiếng cửa mở, Trần Hùng lúng túng nấp vào một chỗ nín thở, lẩm nhẩm lời thoại.Anh đã bỏ qua tình tiết Cao chủ tịch đi từ trong ngôi nhà ấy ra, lên một chiếctaxi đỗ gần chờ sẵn, phủi tấm khăn chấm mắt. Khi quay vào, anh chỉ còn nhìnthấy Dương Mẫn cùng bậc tiền bối cúi ngằm.
- Tiểu Mẫn, anh vừa đi qua nhà, có chai rượu thuốc định biếu bác! - Trần Hùnghân hoan mà không hiểu tại sao Dương Mẫn cùng người cha già đi vào trong nhàmột lúc mới ra niềm nở đón mình.
Đến lúc anh vào nhà rồi không khí ngột ngạt tràn ngập khoang mũi, thoạt lấm tấmtrên chiếc ghế gỗ cũ kĩ vài giọt nước mà Dương Mẫn đã chủ động ngồi đè lên, cóthể nhờ đó anh mới được vai kề vai cạnh cô như lúc này.
Cô nói chuyện nhiều với anh hơn ngày thường, giọng nghẹt mũi nên kém trongtrẻo, ngữ âm bế tắc và vô mục đích. Trái lại người cha kiệm lời khác hẳn vớimọi khi ông rất thích anh đến chơi cờ cùng. Như thể đuổi khéo, trong câu hộithoại ông luôn nhắc tới Lạc Trung và đẩy anh sang một bên.
- Mẫn à, hay lát nữa con đi nhờ xe cậu Hùng đây tới công ty gặp Lạc Trung, dạonày không thấy con nhắc đến anh ấy! Cháu không phiền chứ?
Dương Mẫn thêm một lần gật đầu rồi kéo Trần Hùng đi luôn, anh vẫn chưa xác địnhđược chuyện gì đang xảy ra. Cái siết tay của cô sao lạnh toát, cô lạnh, anhlạnh hay tình yêu của cô đặt nơi băng giá?
Trần Hùng cứ thế lái thẳng, con đường từ phố lớn hẹp dần theo sự sầm uất, đimãi ra tới bìa rừng thì quang đãng và vun vút chân trời.
Dương Mẫn nói anh đừng tới công ty, rốt cuộc là sao, anh nghe từng tiếng nấcnghẹn ngào, cô mang tâm sự, cô muốn khóc, còn anh không thể làm gì hơn. Côkhông mở lòng với chính mình nên để nước mắt hóa đá.
- Dừng lại ở đây đi anh! - giai điệu âm thanh vang lên như một chiếc đĩa nhạccổ có nhiều vết xước, không thể phục hồi.
- Đi thêm chừng mười phút nữa là tới biển, tại sao lại không? - Trần Hùng vẫngiữ tay lái để bốn chiếc bánh xe bon bon tích cực. Anh mong gió cuốn bay nhữngđiều sầu thảm, bờ cát chôn giữ nỗi u tư đong đầy, từng làn sóng rửa trôi niềmchua xót.
Em hãy nói cho thiên nhiên niềm đau em giữ
Thiên nhiên sẽ mang chúng về bên anh
Anh sẽ nặn chúng thành niềm vui chỉ dành tặng riêng mình em,...
Trần Hùng không nói hoa mĩ được như thế, điều anh làm chỉ giản dị là nghĩ vềchúng và gửi đến cô một bờ vai vững chắc. Thế mà dường như Dương Mẫn đâu hiểulòng anh.
- Không, ở đây thôi, đi hết con đường mệt lắm, thấy được biển thì sao chứ, cónhiều thứ thích mà không vươn tới được đâu...! Em không thích đi lối tắt... Đườngthẳng không thể uốn thành đường tròn... nên hai đầu của chúng mãi mãi xa cáchnhau dù chúng vốn thuộc cùng nhau.
- Em nói gì mà triết lí vậy, chúng ta là người tạo ra đường nét, cũng tạo raphép nối, mọi việc nếu trong khả năng thì hãy nên làm tới cùng? - Anh đang nóicho cô nghe hay nói về nghị lực của chính mình, Trần Hùng phóng tầm mắt ra xa,anh và cô không phải hai điểm đen đó chứ.
- Thế mà có thứ không nằm trong tầm với của em mà em phải ép nó thuộc vềmình...!
-... Lạc Trung ư...? - nói với người con gái mình thích về người đàn ông khácthật khó, Trần Hùng nghiến răng nặng nhọc.
-... Làm dâu... nhà họ Cao... sẽ thế nào nhỉ? - Bất chợt cô đưa ra một câuhỏi táo bạo mà biết sẽ làm người ta rất đau.
Trần Hùng tỳ mạnh chân ga dù xe tắt máy, anh còn chỗ để đi nữa ư?
Ly café tỏa làn khói cuối cùng, mực nước không hề vơi kể từ khi rót ra.Căn phòng lớn và có điều hòa làm mát không khí nên hơi lạnh của café chẳng sansẻ được bao nhiêu. Nó tồn tại chỉ để trưng bày vẻ thanh tao. Bên chiếc bànsách, ông Trương và phu nhân mỗi người chọn một chiếc ghế xa cách.
- Con dạo này ra ngoài ban tối khá nhiều đấy! Đi làm về mệt nên nghỉ sớm!
- Bà cứ để cho con tham gia tiệc tùng với bạn bè, Lạc Trung con cứ đi đi, conđã lớn thì hãy để nó tung cánh tự toại! - Ông Trương nhìn vào Lạc Trung mà soilại mình tuổi trẻ, được mất đã khiến ông có một tách café mà đánh rơi hươngthơm của nó.
- Để như thằng Lạc Thiên ư, - Cao phu nhân nghiến răng - Mẹ biết con thườngliên lạc với Vũ Gia Minh và mẹ không đồng tình về tình bạn đó, mẹ luôn kì vọngvào con, con hơn hẳn Lạc Thiên và Lạc Nhã, nhưng lúc này mẹ không nghĩ con vẫnđi đúng hướng!
- Mẹ à, con giúp Gia Minh công việc thôi mà, cậu ta còn thiếu nhiều kinh nghiệmđàm phán, tới tối cậu ấy mới rảnh! Con đi rồi lát sẽ về!
- Không có chuyện giúp đỡ thương trường, cậu Gia Minh đó có cô Phi Hàm thư kí,con đến chỉ giáo cậu ta thực sự ư? - Bà chẳng thiết vòng vo, Lạc Trung trướcnay luôn nghe lời, lí nào vì một đứa con gái lại chống lệnh bà.
- Không không, à, tiện thể con còn ghé qua nhà vợ chồng Lạc Thiên... hỏi thămsức khỏe em dâu! - Anh tìm một lí do khác thay thế, sắp tới giờ hẹn Phi Hàm vàanh luôn đúng giờ.
Cao phu nhân không nói gì nữa, bà đưa mắt nhìn ông Trương. Lạc Trung là con bà,cũng là con ông, âu thật phiền lòng. Chỉ mong Lạc Nhã đừng như hai anh trainữa. Bà thở dài làm ngơ mặc ông Trương đẩy tay ra hiệu đồng ý, Lạc Trung cúichào rồi ra cổng.
Quan hệ giữa Lạc Trung và Phi Hàm đã tiến triển hơn nhiều, hai người đi lên từtình bạn qua những lần nói chuyện tâm đắc, xây dựng mối thân thiết bởi nhữngsắc sảo trong cách đối đáp và ánh mắt có chiều sâu.
*
Quay trở lại với căn hộ số 888 trên đường Cừ Nguyên, Lạc Thiên đã chuẩn bị sẵnsàng tâm lí. Anh dìu Khả Vy ra tận cửa. Hôm nay anh vận đồ lịch sự, áo sơ mimàu xanh nhạt dài tay, cổ áo cài ghim, quần tây ống đứng, tựa vị khách mời củamột hội nghị tầm cỡ.
- Không cần phải... sán lấy tôi, tôi có đến nỗi chân đi không vững đâu mà anhcoi như bị bạo bệnh vậy? - Khả Vy chưa kịp thích ứng với cử chỉ ân cần từngười khác, cô nhồn nhột khi cánh tay anh đặt lưng chừng thân mình.
- Yên nào, đi nhẹ thôi, cẩn thận bậc thang! - Lạc Thiên quyết không bỏ tay côra khỏi vai mình, bóng của hai người dưới ánh nắng làm thành một mĩ họa.
- À, tôi gọi cho mẹ anh đến... tôi không có kinh nghiệm lắm... nên... - Khả Vycắn môi.
- Ừ, mẹ chu đáo lắm, bà sẽ đưa ra nhiều lời khuyên cho chúng ta!
Trước khi đưa Khả Vy vào trong xe, anh bỗng dưng chạm lọn tóc và hớt chúng lênmang tai cô một cách tinh tế. Anh đâu hay mình đã đi quá giới hạn thật rồi.
Anh rẽ qua nhà nội và đón Cao phu nhân đi cùng, để bà ngồi ghế sau. Thi thoảnglại hướng mắt lên kính chiếu hậu, nếu đúng là sự thật anh sẽ làm mọi cách để cảgia đình dòng họ chấp thuận con dâu.
- Đeo cái này vào! - Vừa xuống xe, Lạc Thiên cẩn thận mang khẩu trang y tế choKhả Vy - Ở đây mùi thuốc khó chịu lắm! - anh không quên đỡ cô từng bước nhỏ.
Trước mặt người lớn anh không thấy hổ thẹn khi cứ nắm chặt tay nhưng cô lạikhác, ngoài việc ngượng ngùng cúi đầu Khả Vy còn gắng gỡ từng ngón tay anh ra.Cao phu nhân nhìn anh khó đoán, bà lắc đầu khi cho rằng cả hai không cần diễnthái quá.
Khi cánh cửa mở ra một màu trắng tinh khôi, chiếc máy mang nhiệm vụ cao cả khởiđộng, vị bác sĩ cũng vừa thay y phục, ông mỉm cười với người tới khám đầu tiêntrong ngày. Qua vài thủ tục xác nhận, bác sĩ yêu cầu Khả Vy nằm xuống giườngcông vụ.
- Tôi yêu cầu nữ bác sĩ! - Lạc Thiên đứng chen ngang làm thành ba điểm thẳnghàng giữa Khả Vy và người bác sĩ, chắc nịch câu nói mang thái độ sai khiến vàcó phần ích kỉ.
- Lạc Thiên à, ông ấy là trưởng khoa! - Khả Vy thì thầm vào tai anh, do dự khithay người khác sẽ lộ tẩy hết, cũng trở nên e ấp trước sự ích kỉ đáng yêu đó.
- Không là không! - Anh kiên quyết, ai đời lại cho phép người ta chạm vàongười vợ mình chứ. Có cho ông ta mười hay hai mươi cái bao tay cũng không được.
- Được thôi, chúng tôi đáp ứng mọi nhu cầu của quý khách! - Ông bác sĩ điềmđạm đi ra ngoài và không tỏ bất kì khó chịu trước những khiếm nhã của thanhniên, chừng mười phút sau một nữ bác sĩ khác bước vào. Bà gật đầu với Cao phunhân.
- Nào tiểu thư, chúng ta sẽ tiến hành siêu âm. Có hai sự lựa chọn, siêu âm màucông nghệ cao tuy nhiên có gây hại phóng xạ hơn là siêu âm đen trắng?
-... Ừm... đen trắng đi! - Lạc Thiên ra quyết định, anh nóng lòng lắm rồi,trở lại nắm lấy tay cô như gìn giữ tài sản thuộc về riêng mình.
Còn Khả Vy chỉ nhắm mắt để bàn tay người bác sĩ đưa thiết bị di chuyển trênbụng mình. Trong đầu không có gì phức tạp ngoài việc nghĩ về sáng nay cô đã ănrất nhiều thứ, cái bụng no căng hao hao thú nhồi bông. Một chút bồn chồn lenlói khi vô tình chạm mắt anh.
Trên màn hình tổ hợp hai sắc màu đen trắng, có những chuyển động của khối hìnhhài chưa rõ, sự phân bố các mảng đậm nhạt tạo nên vô số sinh động được chờ đón.
Lạc Thiên dõi theo từng chút một, cung bậc giác quan biến chuyển diệu kì. Trướcđây cô em gái Lạc Nhã luôn kéo anh xem những bộ phim tình cảm, màn hình qua mànhình, anh vẫn thường nhàm chán tới tập cuối của đôi nhân vật, họ về với nhau,với kết tinh của tình yêu. Còn lần này, cũng là qua màn hình, tuy không phảilần đầu nhìn thấy, chỉ một lần gián tiếp thôi nhưng đến hiện tại anh dám khẳngđịnh mình đang chạm tới nấc thang hạnh phúc.
- Xin chúc mừng gia đình! Hợp tử phát triển thành bào thai và đang hình thành.Chỗ này chính là nếp não, tim bé đã có, giai đoạn đầu hệ thần kinh phát triểntrước, các bộ phận cơ thể dần dần xuất hiện rồi hoàn thiện ở các tuần thai kìsau. Trong thời gian này thai phụ cần chú ý giữ gìn sức khỏe và tư thế đi đứng,nằm nghỉ...
Khả Vy tròn mắt kinh ngạc, ngỡ như bác sĩ đang nói chuyện người khác, nói theocách kĩ thuật, tức là thiết bị input và output của máy siêu âm không ăn nhập.Cô xoay mình dõi theo các tín hiệu trên màn hình, ngơ ngác gật gù, đôi khi lẫntưởng chiếc máy chính xác hoàn toàn.
- Con... con của chúng ta đấy! - Lạc Thiên ngồi xuống giường ngay cạnh cô,trào dâng niềm hứng khởi vô biên - Tôi được làm bố rồi! - Anh ôm trầm lấy KhảVy và hôn lên làn tóc sung sướng, bỏ qua tất cả quãng thời gian mình đã quen côthế nào, hàng rào ngăn cách, thì, tồn tại một mảnh ghép của anh trong cô.
- Ấy ấy ngạt thở!
Khả Vy vội vàng nắm lấy dụng cụ thu tín hiệu đặt trên bụng mình, anh giữ chặtkhiến bác sĩ tuột tay mà màn hình vẫn trả về hình ảnh. Cô được một phen hú vía,không ngờ rằng Lạc Thiên lại trông đợi nhường vậy.
- Lạc Thiên, con cẩn thận không Khả Vy động thai!
Cao phu nhân không can thiệp kịp thời chắc cô đã bị tung hứng trên không mấtrồi, Khả Vy thở mệt mà lòng hây hây niềm vui. Cách thể hiện của anh trẻ con vàhư quá.
- Ha ha, tôi lên chức rồi! Khả Vy à, anh yêu em! - Lạc Thiên chỉ dừng hànhđộng nhưng miệng không ngừng nói, hy vọng đưa đến tột cùng sẽ thăng hoa và nởrộ như pháo bông rực cháy mãnh liệt.
Khả Vy thoáng chốc bị câu nói đó lật chìm nghỉm giữa sóng biển bạt ngàn,...nhưng sau khi chứng kiến những hành động kế tiếp của anh thì tan biến dòng cảmxúc. Anh ôm lấy máy tính, áp mặt lên nó, rồi thì bắt tay bác sĩ, lúc lại nắmvai mẹ mà hân hoan. Đôi khi lại giống như anh đang chung vui cùng bàn thắng củađội bóng ưa thích, hai tay nắm nghiền và giơ cao, hả hê hét lớn.
Cao phu nhân không lường được rằng Lạc Thiên lại phản ứng thái quá khi mẹ đứatrẻ là Khả Vy, nãy giờ bà dõi theo không sót chi tiết nào. Một câu hỏi xuấthiện trong đầu, liệu bà đã đánh giá lầm người...
- Phải rồi, tôi phải cho mọi người biết tôi đã làm bố! Lạc Thiên đã làm bố!
Hào phóng chia sẻ thiên chức của mình, Lạc Thiên lôi điện thoại lượt vào danhbạ, anh suy nghĩ người đầu tiên nên thông báo là ai.
- Bố à, con được làm bố rồi! Bố cũng lên chức ông nội rồi nha!!! - anh nghĩngay đến bậc sinh thành, “trình báo” trong khôn siết.
- Anh Trung, anh chuẩn bị mua bỉm cho con em đi!
- Em gái, vậy là em thắng anh rồi nhé, chị dâu của em đáng yêu quá đi! Anhthích kẹo me của em nhiều lắm!
- Nhược Lam, anh được làm bố rồi...
- Tuấn Kiệt, tôi sẽ thuê cậu giặt đồ cho con tôi! À quên, tôi xác minh tínhđúng đắn rồi! Ha ha...
- Trần Hùng, anh đang xem xét có nên cho cậu làm cha nuôi cho con anh khôngđây...!
- Thư kí Phan, cô thông báo với mọi người rằng Giám đốc lên chức trong gia đìnhrồi, không ham hố chuyển chức vị trong công ty đâu, haha!!!!...
Lạc Thiên nói không ngừng nghỉ, như thể tay anh chực chờ ấn phím và đầu dây bênkia chỉ cần nghe là được trần thuật hết. Khả Vy ôm mặt đi, cô nhận thấy sựkhông hài lòng trong đôi mắt của Cao phu nhân. Bà đang nghĩ cùng một suy nghĩvới cô: tại sao Lạc Thiên lại nói chuyện rất thoải mái với Nhược Lam về vấn đềnày, lại còn xếp cô ngay sau Lạc Nhã, như một người thân ruột thịt...
- Khả Vy à, mẹ cách đây gần ba mươi năm cũng hoang mang như con lúc này, lầnđầu nên không tránh khỏi bỡ ngỡ, nếu có gì khó thì cứ nói mẹ sẽ chia sẻ cùngcon! - Cao phu nhân không hề chúc mừng, bà nói sáo rỗng vì biết Khả Vy chưahiểu được cảm giác lớn lao khi được làm mẹ thế nào. Cốt chỉ để cho Lạc Thiênbiết bà ủng hộ cả hai. Bà đã lo đến chuyện Lạc Thiên không chấp nhận, nhưng giờthì vô ngại rồi, có điều anh phấn khích và đặt niềm hy vọng quá.
Ra tới ngoài hành lang, Khả Vy dường như trở thành người phụ nữ được ngưỡng mộnhất. Các thai phụ bụng bầu tái khám hay lần đầu đến rõ ràng đều mang chung tâmtrạng phấn khởi vì một sinh linh nhỏ bé song hành trong thể xác mình, họ cũngcó người thân xung quanh, những người chồng trở nên chu đáo hơn, quan tâm vàsăn sóc họ đặc biệt, thế nhưng ông bố Lạc Thiên thích thể hiện nhiều quá, anhta vừa đi vừa xoa bụng vợ, không ngớt nhắc đi nhắc lại:
Con tôi làsố 1!
Khả Vy vẫn chưa hết ngại, mỗi sự chạm nhẹ nơi bàn tay Lạc Thiên đều làm cơ thểcô dựng ngược, buồn buồn, lạ lẫm và bị đồng hóa. Cô tập cười khi thử nghĩ ngàytrước mình cũng từng được chào đón trên thế gian...
Ông Trương bất động, đôi mắt nhìn về tấm ảnh chụp trung với con trai thứhai khá lâu. Khi ấy Lạc Thiên vẫn còn là đứa trẻ, cậu đặt đôi môi chúm chím lênmá bố. Ông châm một điếu thuốc rồi cười tư lự, nhớ những buổi chiều tối vẫn haydẫn cậu tới các quán bar trong khi Lạc Trung và Lạc Nhã phải học năng khiếu ởnhà. Ông dậy Lạc Thiên cách tận hưởng hương vị của ly café đen dưới ánh đèn sahoa khác ở nhà như thế nào, chỉ cho cậu một góc sống thật của lòng mình.
Lí do khiến ông thương Lạc Thiên hơn cả là vì cậu ta yêu ông nhất, cũng hay baoche và nói dối mẹ sau những lần đi cùng bố. Ông mong mỏi con trai lấy đượcngười mình thương yêu nhất, thế mà ông lại là tác nhân ngăn cản,... Đã nhiềuđêm ông to tiếng với vợ, cốt chỉ để bà giải phóng hàng rào cho những đứa concủa mình, ông muốn gỡ bỏ lớp kính dày cho cô con gái Lạc Nhã, phủi gánh nặngtrên vai Phó Tổng Giám đốc Lạc Trung, một lần được ôm Nhược Lam và nghe mộtbố,... Ông tham vọng quá, cái tham nhất vẫn là tiền bạc, không thể nào sửa đổiđược...
Cao phu nhân đi vào, bà đã bỏ qua việc gõ cửa từ hàng chục năm trước. Uống lynước lọc và ngồi xuống.
- Người đầu tiên nó nghĩ tới là ông!
-...
- Ông thật tàn nhẫn...!
Rồi bà đi ra đúng lúc các cơ mặt của ông Trương nheo lại đau đớn. Bà có tâm tưriêng của một người mẹ, ông mang nặng hộp cảm giác của ông, tại họ không từnglắng nghe một nửa còn lại, cũng chưa hiểu được giá trị những giây phút im lặngbên nhau, bởi họ nghĩ lời nói mới làm chua xót ruột gan, mà đâu hay họ chưatừng có nhau...
*
- Bố... bố đến à?
- Con trai, bố đến chung vui với hai đứa đây! - Ông Trương điềm đạm với Khả Vynhưng vẫn giữ thói quen xoa đầu Lạc Thiên. Trong mắt bậc cha mẹ thì con cái nhỏbé và luôn cần che chở.
- Ấy, đâu có được! Bố sao chưa sửa cái tật cứ coi con là trẻ vậy? - Lạc Thiêntránh né - Để bé con sinh ra nhìn thấy nó cười cho!
Ông Trương rụt tay, khuôn mặt không biểu hiện nét buồn. Lớp mặt nạ đã được tôiluyện kể từ ngày ông bước vào nhà họ Cao, và ngày hôm nay phải đem ra dùng ngaytrước cả dòng máu thân thích. Khả Vy huých nhẹ vào thân Lạc Thiên, anh cònkhông mau mời bác vào nhà, cô đây chỉ mong có người để làm nũng mà biết tìmđâu.
- Thế nào, cảm giác làm bố ra sao?
Lạc Thiên và ông cười vang căn phòng, hai cha con bắt đầu ôn lại những kỉ niệmxưa. Khả Vy vào trong bếp chuẩn bị đồ ăn, cô có nghe qua, và hình dung về LạcThiên hồi bé, đủ đầy hơn những đứa trẻ miền quê nhiều.
- Vợ à, em ra đây ngồi đi, mang ra ngoài này rồi gọt hoa quả cũng được, đứngnhiều mọi chân lắm!
Lạc Thiên cắt đứt mạch đi vào trong bếp. Cô lắc đầu không đồng ý.
- Anh và bác cứ tiếp tục đi, tại tôi thích tưởng tượng về thuở niên thiếu củaanh nên muốn im lặng nghĩ. Coi xem có xinh trai không?
Lạc Thiên nhìn hoài nghi nhưng cũng có ý thích, yêu cầu cô ngồi nghế không đượcđứng nhiều rồi lại ra với ông Trương và hàn huyên. Khả Vy nói dối anh, cô đangnghĩ về mình nhiều hơn, cô thích nghe những câu chuyện dân dã về tuổi thơ cựckhổ của Triệu Đông Kì, hoặc những câu ngắn mang nhiều ngữ nghĩa của Vũ GiaMinh, bởi nó gần gũi và mang màu sắc cô quạnh. Còn Lạc Thiên, anh khác hoàn cảnhcô vời vợi.
- Bác và anh hai người nói chuyện, con lên phòng nằm nghỉ một lát! - Khả Vygiấu chiếc điện thoại sâu trong túi áo, mang đĩa ngũ quả ra rồi đi lên cầuthang mới lên tiếng.
- À ừ! - Ông Trương gật đầu, ông cũng có ý định muốn nói chuyện riêng với contrai.
Lạc Thiên định đứng dậy lên hỏi thăm, nhưng ông giữ gọi lại.
- Bố à, Khả Vy vẫn còn xưng hô không đúng, con sẽ chỉ bảo cô ấy sau. Để con xemcô ấy...
- Không đâu, cứ để con bé gọi thế,... bố có chuyện này muốn nói... chúng ta rangoài một lát.
- Thôi ạ, có chuyện gì nói trong nhà cũng được, để Khả Vy ở nhà một mình conkhông yên tâm.
*
Khả Vy nhấc máy lên nghe, vì là điện thoại của Cao phu nhân nên cô giấu anh.
- Dạ..!?
- Cô hãy giữ khoảng cách với Lạc Thiên!
-... Vâng,... anh ấy vẫn luôn... cháu cũng không mấy ở gần...
- Bố của Lạc Thiên có ở đây không?
- Dạ, có. Bác ấy vừa đến, bác và anh Thiên đang nói chuyện ạ!
Khả Vy dự tính cuộc nói chuyện điện thoại còn dài nhưng Cao phu nhân đã cúpmáy. Giọng bà đầy nghi vấn và mang tính kiểm tra, lẽ nào lại không tin tưởngông.
Cô đặt điện thoại xuống, nâng niu con búp bê lên, cô quên đi định nghĩa của từkhoảng cách mất rồi... Khả Vy nghĩ tới hai người dưới nhà, mình thật thất lễ,nghĩ vậy cô xuống bếp mang thêm nước hoa quả mời. Họ không còn ở phòng khách,họ ra ngoài vườn.
- Nhược Lam và con vẫn thường xuyên liên lạc chứ?
- Vâng!
- LạcThiên nhìn thấy đôi mắt sáng ngời đang hướng về phía mình, dường như nãy giờông Trương nói về Nhược Lam là có mục đích.
- Cóchuyện gì... bố cứ nói!
- Hai bên gia đình chúng ta đều ưng thuận, mong muốn tác hợp cho cả hai.
Lạc Thiên đang nghĩ đến hai chữ “hoang đường”. Hình dung về Nhược Lam trong anhlúc này còn lại những niềm vui bất tận, xóa nhòa cái đau khổ của ngày sự thậtphơi bày, nên lúc này anh để ông nói tiếp mà không nói gì thêm.
- Mẹ con cũng rất thích Nhược Lam, và ông Trịnh cũng ưng con lắm. Công tygia đình bên ấy lại đang cần người điều hành, họ chỉ có con một, sang năm tớicả hai đều hai lăm... cũng vừa kết thúc cuộc hôn nhân với Khả Vy...
Khả Vy nghe thấy tên mình, loáng thoáng vài lời nhận xét về Nhược Lam, cô dừnglại đôi chút theo bản năng.
- Vậy bố nghĩ Nhược Lam thế nào?
- LạcThiên có cách hỏi của riêng anh.
- À, bố rất thích con bé, bố coi nó như con cái trong nhà mà.
Anh thực sự muốn gạt tôi ra ư, tại sao lại... Khả Vy thắt tim, anh đã nói nhữnggì lúc sáng và những gì lúc này. Chúng đối lập tàn nhẫn khiến tôi không thểphân biệt được anh là ai? Anh là của Nhược Lam hay thuộc về gia đình cótôi...?
- Nhưng làm sao bố biết Trịnh phu nhân quý con, con có nhiều khuyết điểm...
- LạcThiên đi từ sơ hở trong câu nói của ông Trương. Cả anh và ông đều không nghĩ cókẻ thứ ba nghe được đoạn đối thoại.
- À thì, con trai của bố, con luôn tự tin về bản lĩnh của mình mà!
- Thế còn Khả Vy, cô ta sẽ được hưởng những quyền lợi gì?
Khả Vy đặt khay nước xuống, tìm một chỗ nghe thích hợp rõ hơn, giọng lưỡi củaLạc Thiên sao mà toan tính và phân bua. Cô tự dựng lên khuôn mặt của anh lúcnày. Vô tình và phủi nhận sự hiện diện của cô, hoán đổi chúng thành những tậptiền có giá trị sử dụng.
- Bất cứ thứ gì nó muốn trong phạm vi nhà chúng ta đáp ứng được.
- Vậy còn con của con và cô ấy?
- LạcThiên không cố gắng nói là cô ta nữa, bởi từ cô ta xa lạ và không liên quan đếnanh.
- Conkhông chấp nhận việc hủy hoại tài sản của mình!
- anhkhẳng khái quyết định.
- Con hiểu sai ý ta rồi, đương nhiên gia đình chúng ta sẽ giữ lấy đứa trẻ,con lập gia đình với Nhược Lam, con bé rất tốt, chắc chắn sẽ chấp nhận. Hơnnữa, trẻ con còn bé, bảo mẹ nó là ai thì chắc nó sẽ tin tưởng mãi.
- Cũngthật đúng như người nào nhận làm bố thì nó sẽ theo và gọi papa suốt đời.
- Hóa ra ý bố là thế!
- LạcThiên đã nắm được nội dung, anh vờ tỏ ra không hiểu trước đó. -
Bố...!Con...
- Và nhưtrút nỗi lòng, anh cứ tưởng cha mình vì muốn tranh tài sản nến mới “gài condâu” vào, thì ra ông đang nghĩ về tưong lai của anh và Nhược Lam. Anh và côkhông đi được đến điểm cuối cùng của tình yêu vì ông, nên ông tìm kiếm điểm đếnđó thay hai người. Anh chợt nắm lấy tay ông mà cười, ông vẫn vĩ đại như anhtừng nghĩ, chỉ có điều Lạc Thiên bây giờ còn thấu đến sự hi sinh của người kháchơn cái lợi của bản thân rồi.
- Nếu con muốn bố sẽ thúc đẩy nhanh hơn, con bé Khả Vy hiền lành và ngốcnghếch, hẳn rất đơn giản. Hay quá, thế là Nhược Lam sẽ trở thành con dâu củanhà ta! Rồi nó cũng sẽ được ăn cơm cùng bàn với Lạc Trung, Lạc Nhã,... con sẽvề nhà nhé! Bố muốn nhìn thấy các con nhiều hơn...
Lạc Thiên nuốt tới cạn khô khoang miệng, anh cũng muốn cho người đàn ông nàyđược như ý, nếu là trước đây, nếu không có đám cưới này. Anh để ông tận hưởngảo mộng và không nỡ đánh đổi nó, nhưng thế là quá nhẫn tâm với một người...
- Vậy nếu giả dụ như... hai bác Trịnh muốn có cháu bế thì sao? Hai báckhông thích con của Khả Vy...
- LạcThiên vẫn nhớ như in những gì Nhược Lam nói với mình. Nếu trên đời không có quyluật dị hóa đồng hóa quái quỷ thì lúc ấy anh tin đã biến Nhược Lam thành cô dâuduy nhất của đời mình.
Khả Vy mày là một quân cờ ư? Tôi có thể hỏi về công dụng của mình đối với cácngười không? Nghe đến đây cô tự tìm được giá trị, tức là Lạc Thiên ơi, nếu tôikhông có trẻ con, thì anh sẵn sàng đánh rơi và tìm về cô gái yêu thương củaanh. Anh chỉ cần tôi như một người mang giọt máu của mình và quý cô Nhược Lam,xong rồi tôi bị bỏ... Cả đời tôi đã từng bị vất lại một lần rồi, sao ông trờiđộc ác cho thêm một lần nữa... À ha, giờ thì tôi biết, công việc của mình chínhlà “đẻ mướn”. Có gì đau lòng hơn, nghiệt ngã hơn, mướn gì họ không mướn, sứclao động, thời gian, và cả tâm hồn...
Thật may, tôi không có con dê non của anh, tôi chẳng có ơn huệ, tôi không dínhdáng đến Cao Lạc Thiên... nhưng, tôi sợ lắm, tôi sợ vì không có nên anh sẽ đuổiKhả Vy cút...
Họ thật quá đáng, Lạc Thiên, anh lạnh lắm, cũng đáng hận vô cùng. Anh ghét tôinhư thế sao, tôi không có chỗ đứng nào ư... Tôi là người vô hình trong cuộc đờianh...? Cô lấy tay ôm miệng ngăn tiếng khóc rồi lui thủi leo lên phòng. Bướcchân lạc lõng ở chân trời...
- Ờ thì... con của Khả Vy chắc đáng yêu lắm, họ không từ chối được sự đángyêu của bé đâu! Con trai của con mà!
Vẫn là bế tắc thôi, Lạc Thiên nhạt dần khóe môi, anh tu nguyên chai bia. Mọithứ nên dừng lại tại đây, anh hiểu được tấm lòng của người cha này là đủ, anhthật sự không trách ông.
- Con và Nhược Lam không như mọi người nghĩ đâu. Cả hai đều có một khoảngthời gian dài dài sống bên nhau, tưởng rằng đã yêu nhau nhưng...
- LạcThiên nói dối để đi tới một sự thật mà anh mong muốn -
... chúngcon đi tới điểm dừng vĩnh viễn rồi. Con chỉ coi cô ấy như em gái, và cô ấy cũngkhông thể coi con hơn người anh trai... chúng con đã nhiều lần cố gắng tiếntriển, lại không thể hơn. Vậy nên bố đừng suy nghĩ nhiều về việc con kết hônvới Khả Vy. Con... không hối hận... đến bây giờ không hề hối hận. Nhược Lamcũng tìm được cho mình một người thích hợp rồi. Con vẫn thương cô ấy, và cô ấymãi là em gái của con...! Con cũng sẽ để con mình gọi cô ấy như Lạc Nhã, bấtkể là gì con vẫn luôn gìn giữ tình cảm của cả hai, con sẽ cùng anh Trung bảo vệcô ấy... Hơn nữa, kể cả con của chúng con, của Khả Vy và con, có là một tiểucông chúa thì con vẫn viên mãn!
- Lạc Thiên...!
- ÔngTrương bất giác cho rằng có khi nào bọn trẻ biết được quan hệ ruột thịt củamình. Khẽ khàng và tế nhị.
- Bố yên tâm đi, con không nhẫn nhịn ai bao giờ, nếu con không hạnh phúcnhất định con sẽ đổi mới môi trường sống. Bố đừng nghĩ Khả Vy là người nhàmchán, cô ấy cũng... hay lắm. Hơn nữa gia đình lại sắp có thêm thành viên,haha,...
- LạcThiên đã nhắc tới Nhược Lam quá nhiều lần, anh muốn giải thích cặn kẽ cho mọingười để họ đừng nhắc tới quá khứ trước mặt Khả Vy nữa, vì có hay không tìnhyêu giữa cả hai, việc gợi về mối tình đầu luôn gây bức bối cho nửa còn lại. Từgiờ anh đâu còn nhìn cùng một hướng với Nhược Lam, từ giờ anh đã có lối điriêng.
- Ta...
- Con dự định sẽ viết giấy đăng kí kết hôn với cô ấy...
Ông Trương đã đạt được mục đích, một khi có giấy kết hôn, đứa trẻ có giấy chứngsinh và một vị trí không nhỏ trong gia phả. Mọi chuyện thật dễ dàng theo kếhoạch của ông. Điều băn khoăn giờ đã được tháo gỡ. Nếu Nhược Lam và Lạc Thiênkì thực thuộc về hai thái cực thì ông đã thoái được một cục đá trong rất nhiềutảng đá phải gánh, lại càng không phải xót xa khi đem cả cả ba đứa con mìnhchắp vá thành gia đình. Ông ngồi dậy và ôm lấy con trai.
Lạc Thiên tiễn ông về, nhìn theo bóng chiếc xe khuất rồi bao quát về ngôi nhàcủa mình, anh cảm thấy ấm áp lạ kì.
- Cộc cộc cộc!
-...
- Muốn vào thăm dê con! - Lạc Thiên thăm dò qua khe cửa nhưng kín quá, anhkhông biết được Khả Vy đang làm gì trong đấy.
Lạc Thiên thử vặn nắm cửa nhưng đã bị khóa trong. Nhớ đã từng có lần mìnhphòng vệ bằng cách này mà ngắc ngoải, trách mình bày đặt. Đứng trực bên ngoài,anh đi lên đi xuống, lòng và lòng vòng chờ đợi, mới nửa tiếng không gặp đã thấynhớ nhung, dẫu vẫn dặn lòng lảng tránh hình bóng cô.
- Ngủ rồi à? Hay bị mệt? Có cần... à, hạn chế uống thuốc, này, có muốn xoabóp thái dương không? - Lạc Thiên vẫn cố nói vọng vào, chẳng biết trong đấy cónghe thấy không nhưng anh muốn làm tất cả để san sẻ cùng. Việc mang thai đâu cónghĩa là riêng người mẹ mang nặng đẻ đau, bên cạnh đó vai trò của người chacũng rất quan trọng, là người ôm giữ, vỗ về hai mẹ con.
...
Chờ đợi nằm ngoài mức tưởng tượng. Nếu bắt anh đợi một chiếc xe taxi, chờ thanhtoán hàng hóa hay một hợp đồng kí kết làm ăn,... anh sẵn sàng, vì đó là luậtlệ, nhưng cũng có ngoại lệ với một ai đó, rằng phủ nhận những tíc tắc thời giantrôi vô vị.
Khả Vy trong cơn uất ức hai khóe mắt đỏ ngàu, cô muốn ngủ đi nhưng không tàinào. Đặt mình xuống giường, cô đấm thụm vào con búp bê. Thứ đồ chơi vô tri nàychí ít còn giúp cô giải tỏa nỗi lòng, nó vẫn cười dù bị người ta chà đạp. Phútchốc cô chỉ muốn lao ra và hét to rằng mối ràng buộc giữa mình với Lạc Thiên làhư cấu. Cô sẽ dập tắt mọi hy vọng trong lòng anh ta, phá tan ảo tưởng về mộtgia đình mà mình có vai trò không hề nhỏ.
Khả Vy lau hàng mi đẫm lệ, cô tĩnh lặng một hồi lâu. Thử hình dung khi đem sosánh giữa mình và Nhược Lam. Đương nhiên cô ấy thắng, về mọi mặt, ngay cả làmchiếc bóng núp sau một tiểu thư cao quý chưa chắc Khả Vy đã vươn tới. Hay nóicách khác, từ « hàng giả » xứng đáng với cô hơn bất kì từ ngữ nào khác. Từ tênhọ, cung cách ứng xử, giá trị vật chất đến góc tâm hồn của cô đều lọt thỏm giữanhững con người cao sang quyền quý này mà nếu không gặp Lạc Thiên, cô nào biếttới.
Người ta vẫn nói, mỗi khi con gái buồn, họ thích ăn và Khả Vy là tín đồ ẩmthực. Từ giờ cô quyết định sẽ làm những điều mình thích, không phải gò bó vìbất cứ điều gì nữa, để đến lúc khép bức màn lại, chẳng còn tiếc nuối cho bảnthân.
- … Dê… dê… con nhớ… bố… papa à?
Cô vừa mở cửa đã bắt gặp Lạc Thiên đứng chầu chực. Hành vi của anh ta thật đángngờ, chẳng khác một kẻ vô công rồi nghề xỉa xói chuyện đời tư người khác. Nhấtlà khi cô quắc mắt nhìn, anh giả vờ lượn ra xa vươn vai, vặn khớp, nói lắp bắp.Ngoài từ “con” ra anh ta không thể nói về cô được à, và đôi mắt làm ơn nhìn lênkhuôn mặt này được không.
- Ơ, đi đâu đấy? - Lạc Thiên thốt lên nhằm dò hỏi, có phần ái ngại khi nhận ramình dường như đang quản thúc cô.
- Đi nạp năng lượng! - Khả Vy đáp gọn, cô giậm chân khoan thai như thể vốn dĩmình là người nhàn nhã, vô lo.
- Mắt lại làm sao thế kia? Sao cứ khóc hoài thế? Có chuyện gì… thì nói rađi...? - Lạc Thiên nói giọng tội nghiệp bám theo, anh thắc mắc mọi thứ thuộcvề cô. Ai?, Cái gì? đã chọc giận mẹ dê con của anh chứ?
- Vậy anh nghĩ tôi làm sao? - Khả Vy mở to mắt nhìn anh từ trên xuống dưới rồiđi xuống. Quả thật đúng, không thể nắm bắt được ý đồ một con người thông quaviệc tiếp xúc, giờ cô không tin anh ta có lòng quan tâm tới mình, bất kì điềugì thuộc về anh ta hướng về cô chẳng qua có quyền sở hữu về hình nhân ảo mà vẫnđược gọi bằng cái tên dễ thương.
- Không nói ai biết? Mẹ dê đừng làm dê buồn nhé!
- Tôi đang muốn ăn thịt anh đây! Mà tôi là Cáo, không phải làm lũ dê kêu be benhư anh! - Khả Vy thiết nghĩ, mình không yếu đuối, hãy chống mắt mà xem ta đâysống nhăn răng hưởng thụ cuộc đời, rồi đến lúc cần phải cuốn gói thì cô sẵnsàng dọn sạch lưu luyến. Cô mở tủ lạnh và bắt đầu chiến dịch càn quét.
- Ăn vừa thôi, không ăn mít, nóng lắm, ăn cam hay nho đây này...! Đừng ăn bánhngọt, đường trong máu đấy! - Lạc Thiên cũng mong cô bồi bổ sức khỏe, miễn làđừng tiêu thụ những loại hoa quả chỉ ngon miệng mà không thực sự tốt.
- Tôi ăn cho tôi chứ cho anh à, bỏ tay ra! - Khả Vy cứng rắn.
- Nhưng… dê con không thích thế! - Thật là khó khăn để nói lên chủ ngữ thực sựtrong mục đích của câu nói, Lạc Thiên chặn tay cô lại.
- Tôi thích nuôi lợn chứ không thích nuôi dê! - Cô vừa nói vừa cắn chocopiekhiến hàm răng đen xì như bà lão nhai trầu. Cô làm vợ của anh ta để sau nàygiương mắt nhìn anh ta « tái giá », thì con dê hay con lợn con cũng là vônghĩa.Cô đưa tay trái chống bụng, hai chân cho hẳn lên ghế.
Lạc Thiên đành châm trước, anh bóc giùm cô đồ ăn nhưng chỉ chọn những món tốtcho sức khỏe và tăng chất dinh dưỡng nhưng lạ thay cô không hề đoái hoài đếnchúng. Hơn ai hết anh hiểu phụ nữ mang thai cần được chiều chuộng và quan tâmgấp bội.
Khả Vy biến hóa qua trí tưởng tượng bằng phép tượng hình, cô cho rằng tất cảnhững thứ mình đang ngấu nghiến là từng lời lẽ xát muối của Cao Lạc Thiên. Cônuốt gọn ghẽ như ao ước cuốn chúng thành tàn tro.
Vũ Gia Minh vừa mới sắp xếp một căn phòng cho người bạn cùng làm ăn cáchxa nơi trung tâm để tránh tai tiếng. Người bạn này cùng hoạt động vũ trường vớianh, tuy nhiên công ty của cha anh ta hiện đang trong tình thế ngàn cân treosợi tóc, hiện thời cần phải tránh hoạt động của viện kiểm soát. Sau khi tậntình dặn dò các nhân viên của mình chăm sóc khách chu đáo, Gia Minh trả khônggian yên lặng về cho anh ta. Ngay trong gara của nhà nghỉ, anh vô tình trôngthấy một cặp nhân tình, người đàn ông có dáng dựa với cha của Lạc Trung, còn cônàng sánh bên có vóc dáng của một thanh niên trẻ. Vốn không hứng thú với chuyệnriêng tư của người đời nên anh phóng xe về căn hộ của mình. Hình như anh đãtừng trông thấy cô gái kia ở nơi nào đó một lần.
Quả nhiên giác quan của Gia Minh không sai, người phụ nữ đó chính là Yến Yến,người đã đem mang giấc mơ cổ tích đến cho Khả Vy.
- Em à, đừng dùng thuốc lá bừa bãi, em nên nhớ mình đang mang trong mình dòngmáu nhà họ Cao đấy!
Yên Yến khoác trên mình một tấm khăn mỏng, nằm trên ghế dài phả khói, cô tatheo dõi những tấm ảnh về cặp vợ chồng trẻ.
- Lạc Thiên, tưởng cậu ta tinh tường cỡ nào, không ngờ cũng bị màn kịch của connhỏ này làm mờ mắt. Anh có mắt chọn diễn viên đấy! Con trai của mẹ thật maymắn khi có một ông bố tốt như thế! - cô ta tiếp tục hút thuốc, - Đời bèo bọt!Đáng trách Yến Yến này không đủ khả năng để nuôi con! - Cô ta khẽ rít một hơidài, quãng đời tuổi thơ sống với người cha say xỉn và bất lương làm cho Yến Yếntin tưởng tuyệt đối vào việc giao chính máu mủ của mình cho người đàng hoàng tửtế dù có ít nhiều thói xấu về phụ nữ. Những ngày qua từ xa quan sát, Yến Yếnthầm ghen tị với cô gái Khả Vy, cô ấy thật sung sướng khi có một người đàn ôngquan tâm đến đứa trẻ. Người mẹ bệnh tật quá cố cũng chỉ mong chồng lo gánhtrách nhiệm với Yến Yến, ấy thế mà ông ta có thèm đoái hoài gì đến.
- Ây, em đừng não nề như thế, anh sẽ không để con chúng ta thiệt thòi đâu. LạcThiên nó hơn anh, anh chỉ là một người đàn ông tồi, còn nó suy nghĩ thấu đáo vàđặt hai chữ gia đình lên nhất! Cũng may, vì nó quý trẻ con nên con bé Khả Vymới được săn sóc đâu vào đấy!
Theo như bà Cao thuật lại từ những ngày đầu của cuộc hôn nhân giữa Lạc Thiên vàkẻ ngoại đẳng, Ông Trương cho rằng anh không hề thấy một chút thu hút gì ở côvợ trẻ, Bà Cao vẫn cứ ái ngại về những cử chỉ yêu thương mà Lạc Thiên đã thểhiện với Khả Vy, theo ông chẳng qua do quá bất ngờ và hạnh phúc vì thiên chứclàm bố nên anh đã không mảy may do dự nghi ngờ kế hoạch, chứ nào phải nhờ tàicán của con bé thuê từ cô nhi viện kia.
- Con nhỏ nào sẽ nối gót phúc phận được chăm ẵm con của Yến Yến này? - Cô tagiữ âm vực lưng lửng, vừa hững hờ mà rất chú tâm.
- Ban đầu anh định vun cho Nhược Lam, con gái của tập đoàn Trịnh Thế, nhưng LạcThiên không đồng ý nên cứ biết tới đó đã, để Khả Vy hoàn thành vai trò củamình. Chưa chắc Lạc Thiên đã muốn li dị bởi nó nghĩ cho đứa con. Nếu không cósự can thiệp của bà ta thì anh chấp nhận con bé Khả Vy làm con dâu, nó thiếutình thương rồi sẽ bù đắp cho con chúng ta hơn những đứa trẻ khác! Chỉ tiếcrằng bà ta mới nắm quyền quyết định và Lạc Thiên đâu có thương yêu gì con bé!
- Cái bà Cao cậy mình lắm tiền nên bắt nạt tôi tớ! Hay anh bỏ quách bà ta đi!Rồi dẹp cái trò này, con em em nuôi! Chẳng mắc mớ dây mơ gì hết!
- Ngốc, nếu anh ra đi sẽ mất hết toàn bộ công sức gây dựng suốt ba mươi nămtrời, tuổi thanh xuân, tiền bạc, lòng tin, con cái và một phần tài sản chứngkhoán. Đến khi ấy làm sao có tiền nuôi mẹ con em!
Ông Trương phiền muội hơn cả. Chính ông là trung tâm của rắc rối, ngày đầu ôngtuyên bố phản đối mối quan hệ giữa Nhược Lam và Lạc Thiên rồi sau một thời gianlại thay đổi. Ông dự định nói cho Nhược Lam hiểu và thông cảm cho hoàn cảnhmình, lừa gạt Lạc Thiên, để hai người đến được với nhau, và coi em mình như đứacon kết tinh duy nhất trong cuộc hôn nhân. Đấy là vì thương tiếc cho mối tìnhdang dở của cả hai, không đành thiêu rụi mầm hoa căng tràn sức sống, một mặtmuốn danh chính môn thuận gọi Nhược Lam là con, nào ngờ Lạc Thiên khước từ, ôngvừa được hưởng lợi lại vừa xót xa. Đành vậy thôi, nếu mọi chuyện đã lỡ hãy đểtự bọn trẻ tháo gỡ, ông chỉ mong đứa con trong bụng Yến Yến có chỗ dung thân.Đối với ông con cái là món quà mà Thượng đế ban tặng, dù đó là của bất kì ai.Và phạm phải luân thường đạo lí.
*
Một điều ông Trương đã nhìn nhận đúng về Lạc Thiên, anh là người dám làm dámchịu, dũng cảm gánh vác những hành động mình gây ra. Lật qua lật lại bức scanảnh siêu âm, anh hân hoan chào đón bé con. Thời gian sống với Khả Vy chưa đủdài để đi hết con đường thói quen, tính cách và hiểu biết về cô nên vô hìnhchung anh làm mờ thực tế tình cảm của mình. Hoặc cũng có thể chính vì sự xuấthiện của một sinh linh bé nhỏ đã làm anh không thể kiểm soát được trái tim ngựtrong lồng ngực và bẵng đi những hồ nghi về đêm tân hôn.
Xoay một vòng ghế, Lạc Thiên vừa muốn chú tâm vào công việc để kết thúc sớm,lại cứ mải mê chuyện gia đình. Cứ chốc chốc anh muốn gọi điện về nhà hỏi thăm,lúc nào cũng lăm lăm cái điện thoại bên người.
Khả Vy quằn quại ôm bụng. Hậu quả của việc ăn uống bừa bãi vô tội vạ đem lạimột buổi sáng không mấy yên lành. Thà rằng khi ấy sáng suốt hơn, nghe theo lờiLạc Thiên đã không đến nông nỗi này.
Cô ngồi lì trong nhà vệ sinh như được trả công cho việc trông giữ chúng. Hễ khivừa ra ngoài đã phải lao vào trong, tập đoàn thức ăn đang biểu tình một cách dữdội, trong khoang ruột xảy ra vụ ùn tắc giao thông. Bên cạnh đó điện thoại cứréo chuông khiến cô dũng cảm lắm mới chạy ra giường lượm.
Hóa ra chính là người mà ai cũng biết là ai, cô liên tục từ chối nhưng máy vẫnđổ chuông mãi, đành bấm bụng bực mình nghe:
- Gì? Anh gọi hoài lắm thế?
- Thì tôi... tôi quan tâm đến con tôi, cô cho bé ăn chưa?
- Giời ạ! Ăn đến béo trục béo tròn rồi! - Khả Vy cúp máy, nhanh chóng khuônmặt nhăn nhó đến khó tả. Anh còn bảo cô nạp thêm để tống một thể ra ngoài chắc.
Lạc Thiên vẫn còn chằm chằm nhìn vào điện thoại, không hiểu vì sao cô ấy lại dữdằn, anh có ý tốt hỏi han mà. Chưa đầy một tiếng nữa anh lại gọi:
- Tôi muốn hỏi dê của tôi ngủ chưa?
- Tôi đang trả lời anh thì ngủ được chắc? - Khả Vy vẫn trong giai đoạn bị thểxác hành hạ, lại thêm tên chồng chỉ một mực lo cho con khiến tâm trạng khôngthể khá khẩm. Nếu cô là một người mẹ thật sự thì không nói, đằng này chỉ làthuê dưới dạng hình thức, âu dẫn đến khó chịu.
Lạc Thiên lúc này mới nhận thấy mình tắc trách, nhưng anh luôn mong mỏi đượcche chờ và sưởi ấm gia đình nho nhỏ của riêng mình. Anh cố gắng tập trung tốiđa vào bản hợp đồng với công ty giải trí Countdown. Kí tên trên góc dưới củavăn bản, đúng thật là tên mình quả là thú vị, điều mà ngoài Khả Vy ra không ainhận thấy.
*
Khả Vy suy nhược một lát, cuối cùng cô cũng có thể ngồi lâu lâu mà không phảico giò làm bạn với bồn cầu. Cô ngồi nghỉ lấy lại sức, suy tính xem trưa naymình ăn cơm chấm mắm hay nhịn qua bữa. Vấn đề là Lạc Thiên, hắn ta mà biết thìkiểu gì cũng la mắng cô không màng tới bé dê của hắn.
- Vợ ơi! Chúng ta đi thể hiện đi!
Khả Vy đánh rơi chiếc khăn lau mặt khi đột ngột xuất hiện tiếng của chồng, côvội vàng ra cửa, thiếu gia Lạc Thiên đứng đó và vẫy tay gọi.
- Anh nói đi đâu cơ?
- Phải cho dê con đi giao lưu với bạn của bố bé chứ!!! - Lúc cười anh để lộđôi môi trái tim đầy khêu gợi, đứng dựa vào thân xe, anh mở sẵn cửa để lối KhảVy vào.
- … - Cô vẫn đứng trong nhà, khoanh tay trân trối nhìn anh kèm suy ngẫm - Tôimệt!
- Vợ mệt thì chồng sẽ đi theo kèm cặp, bao nhiêu bạn bè đang đợi chúng ta đấy!
Khả Vy phát xấu hổ với láng giềng vì cách xưng hô quá chớn của anh ta. Cứ cholà cả hai đều còn trẻ, trong độ tuổi lãng mạn nhưng cũng đừng nói lãng xẹt vàdễ gây ngượng ngùng từng ấy.
- Ơ kìa, chuẩn bị đi vợ! Hôm nay anh sẽ chính thức giới thiệu thành viên thứba của nhà mình trước mặt mọi người, anh Trung, Lạc Nhã, Nhược Lam, Trần Hùng,Tuấn Kiệt, … và cả Vũ Gia Minh nữa! - Lạc Thiên ngập ngừng khi nhắc đến tênngười cuối cùng. Mục đích chính của anh là cho Vũ Gia Minh biết chứ nào phảigiới thiệu cho người thân quen, không hiểu sao anh sinh đố kị với hắn, người togan dám ném vợ anh xuống bùn.
- Tại sao lại muốn giới thiệu…? - còn Khả Vy lại để tâm tới danh từ riêng thứba, có những hy vọng mà người đem gieo không hề hay biết đã đâm chồi nảy lộctrên mảnh đất mà họ đã thực hiện.
- Ờ… ờ… để đòi đồ chơi và sữa! Thời buổi kinh tế thị trường giá sữa đắt đỏ ghê! - Lạc Thiên đánh lảng, anh khịt mũi ngó xem có vị hàng xóm nào nghe thấykhông.
Khả Vy đáp lại bằng một cái lắc đầu, vậy là cô lại bị mềm lòng.
- Các người suốt ngày tiệc với chẳng tùng!
Lên xe, Lạc Thiên cứ để Khả Vy cằn nhằn, cô nói thế nhưng cũng đã theo anh điđấy thôi, theo anh được biết, Cao Khả Vy chỉ mạnh miệng chứ hoàn toàn rất dễlôi kéo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]