Một bữa tiệc nho nhỏ tổ chức tại gian đặc biệt của khách sạn kiêm hộp đêmGia Gia, người làm đã trang hoàng theo đúng theo yêu cầu của khách hàng đặtphòng. Lạc Thiên muốn tạo bất ngờ cho Khả Vy nên anh bỏ ngoài tai những lờichâm chọc của bạn bè, đề nghị thả bóng bay và các hình thù ngộ nghĩnh.
- Chúng ta vào nhầm nhà trẻ rồi! - Trần Hùng liếc sang Khả Vy, thấy cô tươitắn pha chút ngỡ ngàng càng thêm ngưỡng mộ « bản năng cua phái nữ » của LạcThiên. Anh xung phong chỉ phòng cho mọi người, cứ đi vài bước lại hùa theo TuấnKiệt phá đám Lạc Thiên, cũng nhờ thế mà Khả Vy thân thiết với họ hơn.
Lạc Thiên dẫn Khả Vy vào chỗ trung tâm, không quên hãnh diện trước đám đông vềthiên thần bé nhỏ của mình. Anh bắt đầu bài thuyết trình đã chuẩn bị trong đầu,anh khoái nhất là nói cho tên Vũ Gia Minh kia nghe, xét về nhiều mặt Gia Minhđồng hạng trong bảng xếp hạng cuốn hút cùng anh mà trong bữa cơm hôm công ty,Khả Vy đã nhìn về phía tên đó.
Thực ra cũng vì bắc cầu qua Lạc Trung, Vũ Gia Minh mới tới chứ anh có thânthiết gì. Có điều hơi chướng, anh nhượng cho Lạc Thiên thuê phòng VIP một cáchvui vẻ, thế mà hắn ta cứ đề cập tới con nhỏ vợ, nào là Khả Vy của tôi, Vy Vynhà này,… chậc, con bé thổ dân ấy mà cũng làm cậu hai họ Cao hạ mình thì khôngxem thường được.
Khả Vy nhận thấy sự góp mặt của Nhược Lam, khiến phần da thịt chạm vào các ngóntay của Lạc Thiên tê dại, cô không hiểu được những thứ phức tạp đâu, việc anhnói với mọi người cô là mẹ của con anh trước mặt người con gái đó có ý gì… Dođó cô vội chạy trốn nhân ảnh của Nhược Lam, nghĩ về điều tốt đẹp hơn sẽ khiếntâm trạng thoải mái.
Khả Vy rời sang Phi Hàm, cô đi cùng Lạc Trung, coi bộ anh chồng đã không cònphút bối rối ban đầu nữa, nhìn họ thật xứng đôi, trai thanh gái tú, rồi cô lạichìm vào mớ so sánh hỗn độn mà bản thân mãi mãi không ngoi lên vạch số không.
Thêm một vị khách quan trọng đó là Triệu Đông Kì. Việc anh có mặt ở đây chứngtỏ mối khăng khít với tiểu thư họ Trịnh, nhân tố này càng thêm rắc rối cho mũitên hai chiều giữa cô ấy và Lạc Thiên. Ngoài ra còn có một vài người bạn khácvà chị em song sinh Lạc Mỹ, Lạc Kiệt. Vũ Gia Minh đứng góc khuất nhâm nhi lirượu, anh ta thật không tôn trọng ai cả, đã cạn ly đâu mà. Khả Vy thích mẫungười như thế hơn một « anh chồng » lớn người lắm chuyện.
Lạc Thiên vừa diễn thuyết, anh hồ hởi trả lời mọi câu hỏi được đặt ra. Thế giớilà cả Trái Đất bao la, đối với riêng mình anh, một quả đất yêu thương không quáto lại chẳng nhỏ bé đang lớn dần để phủ kín trái tim. Hạnh phúc tới hoàn hào.
Vẫn là Trần Hùng tinh quái, anh không đo chính xác được tình cảm của Lạc Thiêndành cho vợ nhưng phần nào nắm được giá trị của danh từ « vợ » ấy:
- Ố ồ, mấy hôm nay trông chị dâu gầy gò quá! Xin hỏi bé con được mấy tuần tuổirồi! - Rõ ràng mới cưới, đã tra hỏi người chồng, việc tính toán ngày tháng củathai nhi không khó, anh lại hoặn họe xuồng xã.
Khả Vy chợt nhớ ra tần suất nghén của mình không đáp ứng đủ yêu cầu, điều đángngại đặt ra, hiện tại khoang bụng của cô trống rỗng và nó không thể béo tốt chongười ta nghĩ rằng mình mang bầu. Chiếc áo đang mặc có vẻ hơi bị thon thả. Mộtkhi đã nói dối, người ta thường cố tình để lộ cho toàn dân biết mặt không trungthực của vấn đề. Như cô đây, mang thai giả nên phải gắng « lậy ông con ở bụinày », công báo cho mọi người. Khả Vy chỉnh lại thế đứng, một tay chống sườn,tấm lưng cố ưỡn trước để tằng bề dầy cho cơ thể. ( Mường tượng Lạc Thiên bêncạnh như một tên lính cận vệ không hơn không kém, phục tùng nữ hoàng chuangoa).
- Nhìn em đúng là xanh xao, Lạc Thiên, cậu phải bồi bổ cho em dâu đi chứ! -Lạc Trung đồng tình tỏ ý trách móc.
- Hay anh lại ăn hết phần của chị Vy rồi! Anh đấy, toàn bắt nạt chị ấy ha?! -Lạc Nhã cũng đi theo mạch câu chuyện.
Khả Vy soi lại mình, những hôm trước thì không tổ chức tiệc tùng, lại chọn đúngngày này, ngày mà cô dẹp lép và phẳng lì. Dù sao cũng là chồng, người ta tráchanh ta để vợ bị ốm yếu mà nguyên do đâu phải thế, nói đúng thì không sao, là docô ham ăn nên mới ra nông nỗi này.
- Không đâu, tại trong người em không được khỏe chứ nào có phải do Lạc Thiên!- Một sáng kiến lóe lên trong đầu, Khả Vy lập tức tiến hành biến không thànhcó.
Nước lọc, chính xác rất hữu ích trong trường hợp này, cô không thể khai chươngtuyến giao thông đường tiêu hóa ngay nên phương án tối ưu phải là uống thậtnhiều nước. Bắt đầu với cốc nước lọc ở gần, Khả Vy nâng cốc và uống ngon lành,tiếp diễn cho tới khi vòng bụng chương phình. Đương nhiên cô đều quay mặt đilảng tránh, ngộ nhỡ có ai hỏi thì cô chẳng thể nào lí giải cho chứng thèm nướctạm thời. Cứ thế cô nới rộng bán kính với Lạc Thiên, hễ có người cất tiếng chúcmừng cô niềm nở đáp lại và giấu giếm li nước.
- Cô khá thông minh đấy! Uống nước để tăng cân ha!!! - Triệu Đông Kỳ tiến lạigần một cách tế nhị, để Nhược Lam đứng chỗ Trần Hùng, anh không cùng đẳng cắpvới họ.
- Sao anh biết? Tại em đang bị sụt cân!
- Anh thừa uyên thâm để hiểu! - Triệu Đông Kỳ nhìn Khả Vy một lượt, mục tiêutăng 10 kg anh đề ra dường như cô diễn viên này lười biếng quá - Lạc Thiên rấthạnh phúc, vì thế nên cô hãy đừng để anh ta thất vọng, phải tự giác mà nôntrước mặt anh ta, đồng thời thể hiện những cử chỉ của bà bầu không chỉ trướcmặt người lớn, ở nhà cũng phải thế!
- Không thích, anh ta nói chung là… không biết nói thế nào nữa… họ… rồi sẽ đếnvới nhau, em không muốn làm kẻ thứ ba! - Khả Vy nhìn về phía Nhược Lam, cô ấyđang nói chuyện với chồng cô.
- Ừ! - Triệu Đông Kỳ nếm ly rượu mà không cảm nhận hương vị. Anh quả thực rấtthương Nhược Lam nhưng anh biết mình không xứng, cũng như Khả Vy sao có thểsong song trên cùng mặt phẳng với Lạc Thiên. Mới ngày nào anh quả quyết lắm,thế mà giờ dường như mọi ý chí, tự tin đều nằm trong mức tối thiểu.
Lạc Thiên hướng tầm nhìn về Khả Vy, cầm theo ly hoa quả vừa mới yêu cầu phụcvụ, anh xem xét lại việc mình đã quá tham lam trong những bữa cơm, toàn giànhgiật của cô thôi, từ giờ anh cần phải mẫu mực và ra dáng. Khả Vy vẫn đứng cạnhTriệu Đông Kỳ, cả hai đều đang cúi xuống thắt bụng cô. Anh rời chỗ Nhược Lam vàcác bạn để tiến đến.
- Thôi, cô uống nhiều nước quá ra mồ hôi và… ha ha, ăn đời ở kiếp với cáitoilet đó!!! Bụng phệ rồi, chắc được bốn tháng quá! - Triệu Đông Kỳ hóm hỉnh,cũng tội nghiệp Khả Vy quá.
- Hứ! Thế rồi mấy tháng nữa em phải vác gối theo à? - Khả Vy xoa bụng thanthở, cô ngậm ngùi nhìn các cô gái khác dáng ngọc dáng ngà, trong khi mình phảilên cân.
- Trừ phi là giả thành thật thì không cần đâu! - Triệu Đông Kì khúc khích, anhđã thực hiện lời hứa với cô, sau ngày cưới cô đã nhàn nhã hơn nhiều.
Hai người mải tán dóc dẫu khi Lạc Thiên chỉ cách chừng gần mười bước chân.Triệu Đông Kỳ là bạn trai « hờ » của Nhược Lam, lí do nào lại quen biết Khả Vy?
- Có nước cam, uống mát và bổ hơn! Khả Vy! - Lạc Thiên gọi cô.
Có tật giật mình, Triệu Đông Kỳ vừa thấy anh, vì muốn lấp liếm vai trò ngườicầm bút nên ngoắt sang một hướng khác phớt lờ. Khả Vy cũng thay đổi sắc mặt, cóchút gò bó khi tiếp chuyện với Lạc Thiên, uống thêm một ngụm nước lọc và xuatay, khi nuốt rồi mới trả lời:
- Không, không uống, tôi… vẫn no mà!
- Uống nước trắng thì no? Hắn ta biết em à? - Anh để Khả Vy nói, nếu là bạnbè bình thường thì anh sẵn lòng.
- Làm gì có, anh ta vừa đi qua đây thôi! - Khả Vy chối biến.
- Thật chứ? - còn số danh bạ trong điện thoại của cô nữa, anh nhìn vào mắt cô,vội vàng cô lẩn tránh.
- Thì thật chứ sao? Mấy người kia là bạn của anh à? Giới thiệu cho tôi biết đi!
Thêm một điểm nữa, Khả Vy đâu thích giao thiệp với đám bạn của anh, chắc chắncô đang muốn giấu, nhưng thôi, anh có dê con làm tin thì lo gì chứ.
Không để chủ nhân bữa tiệc chỉ đứng với nhau, những người có mặt bắt đầu chúcrượu cả hai và đương nhiên Lạc Thiên là người uống hết. Mỗi lượt người tới anhnhiệt tình ngốn sạch sẽ.
- Chén này chị dâu phải uống nhá, không uống là không nể mặt tụi này, theonghiên cứu một lượng vừa và nhỏ cồn tốt cho phụ nữ mang thai đấy!
Khả Vy rụt rè đỡ lấy ly rượu từ Tuấn Kiệt, cô không hiểu vì sao những thứ đăngđắng lại được đấng mày râu ưa thích, và thông lệ luôn luôn có Lạc Thiên bêncạnh xử lí giùm.
- Ấy ấy, thế thì ai tính! Chúng tôi chúc mừng bé con và mẹ bé, chứ nào có chúctụng cha bé đâu! - họ khích lệ Khả Vy.
Lạc Thiên bằng mọi cách nhận về mình lại không được. Khả Vy « bưng » ly rượuvang bằng hai tay dù dung tích của nó không lớn, cô nhìn chằm chằm một hồi, mặccho những tiếng vỗ tay hưởng ứng.
Đột nhiên sắc mặt Vũ Gia Minh sa sầm, anh len lỏi ra ngoài. Khả Vy cũng chỉmong có thể tự do thoát ra nhưng một khi đã theo Lạc Thiên rồi thì không thể.
- Thôi, cô ấy không uống được đâu, các người đừng ép.
- Chán thế, mấy cô gái ở đây ai cũng uống được rượu mà vợ của thiếu gia LạcThiên lại không à? Nhược Lam, Lạc Nhã, các em biểu diễn cho Khả Vy coi! -Tuấn Kiệt chèn ép, trong cuộc vui phải hết mình.
- Ai bảo em không uống được rượu! - Khả Vy chẳng cần ai làm mẫu hết, cô uốngmột mạch cạn ly, rồi dốc lên đầu.
- Hoan hô! Jojo!!!!
- Rót nữa đi, em uống! - Đắng cay cũng chỉ là thứ đồ uống thôi mà, người khácuống được thì cô cũng làm được.
- Em thôi nào, uống nhiều không tốt đâu! - Lạc Thiên không cho Trần Hùng rótthêm, đối với anh cô còn nhỏ bé và non nớt lắm, điều đó thể hiện qua bờ vaimỏng manh mà anh muốn giữ vững.
Nhưng Khả Vy vốn đã hiểu nhầm, cô mặc định trong tiềm thức: lúc nào anh cũngdùng những từ ngữ nhẹ nhàng để khuyên răn tôi khi nghĩ về bé con, mà từ trướccó bao giờ anh không đấu khẩu với tôi, liệu không có bé thì tôi là chút gìtrong anh?
- Anh Trung, nhân tiện cũng giới thiệu bạn mình đi chứ! - Lạc Thiên chơi lạibài đổi chủ đề, nhờ vậy không ai ép anh và cô uống rượu nữa. Lát nữa đi về màsay xỉn thì không đảm bảo an toàn giao thông, bây giờ anh đâu còn sống vì bảnthân nữa.
- Cô ấy là Phi Hàm, là bạn… anh!
- Hầy hầy, bạn bè gì, Khả Vy à, em sắp có chị dâu rồi nhá! Ánh mắt hai ngườikhông giấu nổi ai đâu! - Lạc Thiên quay sang cười với cô bằng một ánh mắt cònhơn cả sắc thái được nhắc tới trong câu nói.
Phi Hàm vén mái tóc, cô cúi đầu nho nhã:
- Khả Vy mang thai chắc vất vả lắm, thi thoảng qua chỗ tôi, tôi sẽ giúp Khả Vythư giãn.
- Dạ vâng!
- Phi Hàm à, có rất nhiều cô gái mong muốn được nắm giữ vị trí trong trái timanh trai tôi đấy!
- Anh Lạc Thiên nói tôi không hiểu lắm! - Phi Hàm vẫn duy trì bức tường trongsuốt trong chuyện tình cảm, cô mang tâm sự dựa dựa với Khả Vy, đũa mốc chòi mâmson kệch cỡm vô cùng…
Đúng là thế, xã hội xưa nay thành kiến về vai vế trong thành phần gia đình rấtnhiều, những tưởng có tình yêu là tất cả nào đã đúng. Chỉ những người trongcuộc mới điên cuồng lao theo mũi tên của thần ái tình mà không lường được cáigiá phải trả sau này.
- Khả Vy, bạn có biết trước đây tôi từng làm girlfriend của chồng bạn không? -Một cô gái có làn da màu đồng tủm tỉm.
- Hả? Mỹ Mỹ, em đừng đùa như thế chứ? - Lạc Thiên tỏ thái độ phản đối ngaylập tức - Anh chỉ coi em như một người em với tư cách là bạn thân của Lạc Nhãkhông hơn không kém, đừng có bịa đặt!
Mỹ Mỹ nháy mắt với Trần Hùng và những người khác, kì này họ định tổng tấn côngLạc Thiên để đo lường cung cách biểu diễn « sư tử Hà Đông » của vợ anh.
- Anh đã quên rồi sao? Ngày trước anh toàn phiền em làm bồ câu đánh mối với MỹMỹ, anh còn hứa tặng em bộ trang sức, từ hồi nào giờ không thấy anh đả động gìhết! - Lạc Nhã lắc đầu.
Lạc Thiên trợn mắt nhìn cô em gái lì lợm, anh không muốn dê con nghe thấy tiềnán của cha nó, lại càng không muốn Khả Vy « trừ khử », nghe nói những bà bầuđánh ghen ghê lắm.
- Anh Thiên, sao lại phủi tay sạch sẽ như vậy, những người đẹp khác mà nghe anhnói thế chắc héo hon nhan sắc mất, ngày xưa họ đều bị những lời ngon ngọt dụdỗ… tiếc thay!!! - Trần Hùng coi như không có Khả Vy ở đây, anh ăn nhập vớihai cô gái. <!--Ambient video inpage desktop-->
- Em thật thất vọng vì anh đấy! - Mỹ Mỹ ra vẻ tức tối.
Khả Vy liếc sang Lạc Thiên, khẽ nheo mặt, anh ta thật đáng ghét, ngoài NhượcLam, cô gái này và bao nhiêu cô nàng khác nữa, đồ lăng nhăng!
- Đừng tin họ! - Lạc Thiên chỉ có thể nói như vậy với Khả Vy vì anh tin chắcmình có nói thêm bất kì điều gì cũng sẽ bị bắt bẻ bởi hội đồng những người cómặt ở đây. Thực ra họ nói có sách mách có chứng, thấy ân hận vì một thời sa đàlêu lổng, thà cứ nhất nhất như lúc này có phải an ổn không. Điều đó chứng tỏquyết định lấy vợ thiệt đúng đắn.
- Lạc Thiên, cậu còn món nợ tình với cô ca sĩ Pinky tây tây, dạo này cô ấy cứhỏi tôi về chuyện cậu lấy vợ, tôi chẳng biết nói sao để cắt liên lạc với cô ả?! - Tuấn Kiệt là thành viên thứ tiếp tham gia.
- Lại còn người nước ngoài? - Khả Vy tự cho mình quyền phát ngôn, cô mấp máymôi và lườm anh không chỉ một mà chuỗi sê-ri hình tên lửa.
- Không không, chỉ mẹ cô ấy là dân gốc Đức thôi,… à à, cô ta mê anh chết mêchết mệt chứ nào có nhận được tình cảm đáp lại.
- Vậy còn em…
- Mấy người thôi ngay! - Lạc Thiên ra hiệu cho họ cấm khẩu bằng đôi mắt thànhkhẩn, nỗi sợ dâng lên theo từng cấp độ của chuyện quá khứ, chẳng phải vốn dĩđàn ông đều sợ vợ hay sao.
Nhược Lam cùng những người khác không nhịn được cười, khuôn mặt thiểu não đồngthời lo sốt vó của Lạc Thiên thật đáng phê phán, ai bảo ngày xưa ham vui la cà.Giờ Nhược Lam cũng đã thoải mái và cởi mở hơn khi tiếp xúc với anh, vì cô cócuộc sống của riêng mình.
Khả Vy bặm môi hếch mặt về phía khác, càng nhìn càng thấy không ưa được LạcThiên. Lấy chồng đẹp trai đâu phải hay ho gì, nếu anh ta chỉ là một sản vật côsẽ đóng gói và nhốt trong lồng kính, dán tem chống trộm và đăng kí bản quyền.
- Khả Vy à, em đừng giận Lạc Thiên, cậu ta đúng là đào hoa nhưng cũng là ngườisâu sắc và thương yêu vợ! Em… chiếu cố cho…! - Lạc Trung rất muốn nói đỡ choLạc Thiên nhưng e rằng anh cũng không phủ định giúp được.
- Đấy, em thấy chưa, nghe anh Trung nói chứ nghe họ nói làm gì! Em cứ tintưởng vào anh đây! - Lạc Thiên đã hình thành thói quen xưng hô « chuẩn » vớiKhả Vy, không chỉ để qua mặt người khác mà cách gọi này thích hợp về mọi phươngdiện.
- Chị dâu à, khi nào chúng ta làm một bữa café em sẽ kể tường tận từng mối tìnhcủa anh trai cho chị nghe! Em sẽ đứng về phe chị! - Nhưng Lạc Nhã đâu chịubuông tha.
- Khả Vy, em tin anh hay nghe Lạc Nhã luyên thuyên!
- Tôi thấy tội nghiệp cho Khả Vy quá, một lòng một dạ chung thủy với Lạc Thiên,mối tình đầu cũng là tình cuối luôn, lại lấy phải cậu! - Tuấn Kiệt đưa đến caotrào, dồn dập nói lấn át tiếng chới với của người bị lên án.
- Nhầm, anh Tuấn Kiệt nói Lạc Thiên là người duy nhất trong chuyện tình cảm củaem là sai! Em đâu có nói như thế bao giờ? - Khả Vy đứng thẳng người, khoáttay Lạc Thiên và cứng giọng quả quyết.
- HẢ? - Tất cả con mắt đổ dồn về, họ đều dựa vào câu chuyện tình lãng mạn nămnăm trời đã dựng ra ngày xa xứ của cả hai mà mặc định câu chuyện tình yêu củaKhả Vy, sự kiện được chính cô nói ra đây thật nóng hổi và giật gân!
- … Đằng nào cũng đã qua rồi nên… thực ra… em vì chia tay người yêu cũ mới tìmđến Lạc Thiên!
- Tức là Lạc Thiên chỉ là kẻ thế thân cho cuộc tình đã trôi vào dĩ vãng của KhảVy thôi ư? Vậy… chàng trai nào có thể… đánh bật được Lạc Thiên?
Hết sức bất ngờ, nó nằm ngoài tầm đánh giá của tất tần tật những ai nghe đượcKhả Vy nói, xưa nay anh chàng playboy đâu có tiền sử với người đã từng yêu.Đúng là ghét của nào trời trao của đấy, vấn đề này kích thích trí tò mò củakhông riêng mình ai.
Khả Vy liếc mắt qua Triệu Đông Kỳ, hẳn anh biết cô uất ức nên nói nhảm, và đangxin cầu cứu. Chẳng qua việc làm này nhằm mục đích tăng giá trị cho mình, côkhông muốn người khác nhìn vào mình như một cây leo muốn ăn theo mức độ nổitiếng của chồng. Anh có nhiều người theo đuổi, tôi lẽ nào lại không!
Lạc Thiên đâu có được « phổ biến » về quá khứ của Khả Vy, những thứ anh biết vềcô gỏn gọn là một đứa con gái mười tám năm sống trong cô nhi viện cùng phần lớnlà phái nữ. Vậy người con trai được cô nhắc đến với âm điệu trầm lắng, đong đầythân thương - Hắn-ta-là-ai-?-Người mà cướp đi cảm xúc đầu đời của vợ mình?
- Khả Vy, em không cần phải phịa chuyện đâu! - Lạc Thiên huých nhẹ vào mangsườn, anh mong rằng tất cả chỉ là cô nhất thời nói cho bõ tức. Khả Vy chưa từngquen biết ai ngoài anh có phải không? Và làm gì có người nào xứng đáng hơn anh?
Từng ánh mắt dò xét cử chỉ của Khả Vy, nét tắc mắc của cô vô tình đánh bóng hữuhiệu biểm cảm chan chứa khi hoài niệm về một thời yêu dấu. Bát nước đổ đi khôngthể đong lại, một lời đã nói ra thì phải dựa vào mà biến tấu, Khả Vy vốn khôngcó khiếu ăn nói, lại thêm thiếu xót ở môn Ngữ Văn trong mười hai năm đi học,nhưng đổi lại cô có trí tưởng tượng không tồi, được thôi, thế thì:
- Haiz - cô thở dài - Sao lại đem chuyện quá khứ nói ra ở đây chứ! Hì hì, dùsao thì giờ em với anh Thiên cũng đã là vợ chồng…
Đến giờ thì Triệu Đông Kỳ không thể gọi cô nàng này là diễn viên nghiệp dư nữrồi, cách diễn đạt tâm trạng của Khả Vy rất nhập tâm. Cô đưa người theo dõi vàođúng chủ đề của mình qua nét đủng đỉnh vấn vương nuối tiếc.
Phân tích rõ vào câu cuối, « dù sao » giống với xuôi theo dòng số phận, đã đànhkết hôn cùng Lạc Thiên, Khả Vy ngậm ngùi chôn dấu kí ức. Thuyền theo lái, gáitheo chồng, cô đành bất lực buông tuổi thanh xuân, để nó dạt vào bờ của một aiđó vô định, ra sao thì ra, và chuyện có thêm một nhóc con xen giữa âu cũngchẳng có gì đáng trông đợi.
Lạc Thiên có thái độ nghiêm túc về từ ngữ mang đầy khúc mắc đó, đứng trên danhnghĩa một cặp vợ chồng hợp pháp, anh và Khả Vy thuộc về nhau tuy nhiên tâm hồnlại đẩy nhau xa vời vợi, lấp lửng ranh giới không trọng lượng.
- Em nói đi… em chưa từng kể với anh…! Người đó là ai? Như thế nào? Baonhiêu tuổi?
Cánh tay anh giữ thân hình cô về phía mình, nhất quyết đón con ngươi màu nâuthẫm đối diện, không ghen tuông mà đang kiếm tìm hạt mầm gieo niềm tin. Thứ anhcần là vốn liếng chân thực để xây nền móng gia đình, mà nếu đủ đầy mọi thứ, duychỉ thiếu nó sẽ không thể trụ vững theo năm tháng...
Khả Vy đâu được nghe từ chính anh nói về Nhược Lam, cũng đâu đã biết tới Mỹ Mỹ,Pinky hay Tiểu Mẫn, Tiểu Hương và Tiểu Quyên, vân vân vô số những cái tên hoa mỹkhác. Đường chân mày, nội tâm và sự đắm đuối anh trao lúc này liệu đã từngthuộc về những họ, chốt lại thì anh là của ai? Có thực thể nào nắm giữ đượccon người anh không, lẽ nào trái tim anh vốn không có khóa,... hoặc nó đã hỏngmất rồi...?...!
Đó là lần đầu tiên Lạc Thiên không nhìn bằng trực giác, cô gái này không đángđể đánh cắp ảo ảnh qua bề ngoài, lại chẳng đủ trình độ để tiếp chuyện một ngườiđàn ông thành đạt, cô có gì và không là gì... Anh hoàn toàn bị dao động rồi.Mức co thắt của con tim không tuần hoàn, nó dồn dập hay đang lỡ từng nhịp theodòng thời gian,...
- Hai người kia dừng hình đi! Đừng tình củm trước hội độc thân này chứ! -Trần Hùng kiến nghị, anh chưa được nắm tay người trong mộng nên “ghen ăn tứcở”, bộ ba sát gái nay chỉ còn mình anh trụ lại, Tuấn Kiệt đã có bạn gái, LạcThiên thì cùng vợ, ai sẽ đến với anh đây.
Và nếu không có câu nhắc khéo đó Lạc Thiên sẽ vẫn rong chơi nơi đám mây màuhồng, anh choàng tỉnh khỏi mạch xúc cảm, rời cánh tay khỏi người Khả Vy, cơ thểrơi vào trạng thái mất thăng bằng sau khi đã dồn hết sức lãnh thụ giây phút đilệch.
- Chắc là... người đó... không thể so sánh với anh được đâu!
Khả Vy cúi mặt giấu giếm hàng mi run rẩy. Người con trai mà mỗi cô gái đã từngmơ mộng khác xa với ngoài đời, đối với Khả Vy người đó chẳng thể toàn vẹn, côcần một người lắng nghe, một bờ vai rộng, một người có cha mẹ, và chỉ thế thôi.Lạc Thiên đã vượt quá tiêu chuẩn này rồi, chiếc ô tô có thể chở rất nhiều ngườicòn xe đạp thì lại hạn chế số lượng, và làn đường luôn rạch ròi phân biệt chỗđứng của chúng.
Thậm chí cả hai còn nghe được tiếng thở than luân phiên nhau, Lạc Thiên trướcKhả Vy không già giặn trong chuyện tình cảm, bởi chưa một ai như cô bước quaanh.
- Đương nhiên là thế rồi! Anh là superman thì ai địch nổi! - Anh lên giọngphá tan cơn lốc này đi. Tan rồi, anh thương dê con nên mới lây sang mẹ dê, lànhư thế, cần phải là như thế! - À, chúng ta đi vào trọng tâm của bữa tiệc ngàyhôm nay! - Lạc Thiên không thấy Vũ Gia Minh còn trong bữa tiệc, hắn đi đâu rồi,anh có chuyện khoe khoang.
- Là gì vậy anh? - Đây cũng là câu hỏi của Khả Vy khi hai chị em Lạc Mỹ, LạcKiệt đồng thanh.
- À... Anh và chị Vy muốn đặt tên cháu, tham khảo ý kiến mọi người!!!
- À, ra thế!
Cứ tưởng chuyện dì to tát lắm hóa ra ông bố trẻ lo xa, cũng đúng thôi, cái tênđi kèm cuộc đời con người. Xem ra được hưởng ứng, ai cũng thích được mang dấuấn góp phần tạo nên một góc văn hóa cho cháu bé của Lạc Thiên.
- Là bé trai hay bé gái vậy?
- Chưa rõ, nhưng cứ đặt trước không sợ thừa, gia đình chúng tôi không định dừnglại ở một cháu!
Khả Vy mím chặt môi, cô rút từ tham gia vào nghĩa vụ cao cả này, bé con ấy saunày cô chẳng biết có cơ hội được ôm ấp không huống chi là gọi một tiếng « Con».
- …
- Khả Vy à, em thấy tên là Minh thế nào? - Lạc Thiên đi đầu, anh tâm đắc vớicái tên này, không bởi một và nhiều lí do. Chữ « Minh » liên kết với các vị vuavà vị tướng oanh liệt trong lịch sử, minh quân, minh tướng, cho thấy vai vế lẫmliệt.
- Hì,... Lạc Minh nghe cũng ấn tượng! - Nhận xét của cô đi ngược lại với nhiệttình của người hỏi.
- Không thích hợp lắm, theo anh, từ Lạc có nghĩa tương đồng trong một số ngữcảnh với từ Minh, như Lạc Vương và Minh Vương chẳng hạn,... Để bác trưởng nghĩtên cho cháu là hay nhất… đặt tên có chữ T, tên ông, tên bố đều là T thì têncon cũng nên, con trai là Thành, con gái là Thanh. Thành đạt và thanh nhã!
- Chẳng phù hợp tẹo nào, Thành thì đặt luôn là bức tường cho rồi, còn Thanh thìgiống tên con bé theo đuổi em hồi cấp 2 lắm, không thích! - Lạc Thiên cố tìnhgợi chuyện mình đã có người thích từ tấm bé trước mặt Khả Vy. Một mặt cái tênMinh đáng yêu như thế bị bác bỏ khiến anh ngẫm kĩ hơn.
Khả Vy khẽ chẹp miệng, chuyện hồi nảo hồi nào còn đem ra trưng bày. Cô quay trởlại với việc uống nước.
- Ờ, vậy thì là Lạc Bình, Thiên bao la rộng lớn, Vy là đóa hoa nhỏ, tính trungbình cộng ra bé con, cái tên này đặt cho nam hay nữ đều được hết! - Trần Hùngbon chen tư duy.
Lạc Thiên nghe thấy khá logic, kết hợp giữa cả ten anh và Khả Vy nhưng cái tênđã thấy tầm thường, cứ bình bình thì làm việc lớn kiểu nào, anh lại bỏ qua -Không bình bong bính bong gì hết!
- Sơn thì sao? Sơn Hà nằm trong tay ông Trời! Sơn vừa vững chắc, kiên cố, lạihùng vĩ hiên ngang trước thiên nhiên! Hà thánh thoát vẻ nữ tính, trong sánglại kiêu sa,…
- Sơn? Ừm, cũng… oai, - Lạc Thiên gật gật, Vy và Sơn Hà chênh lệch nhiều quá,như thế cả nhà cùng to lớn mà lọt thỏm mình Khả Vy bé tí tẹo đâu có được!!! -Đi học chúng nó sẽ trêu con tôi là
Sơn nipponsơn mông cũng đẹp
mất, bỏ đi,còn nữa, Hà hơi chín chuối, hà mã, sơn tặc, hà tiện, sơn…
- Cậu có biết người tôi thương tên là Hà không hả? - Tuấn Kiệt ngứa ngáy chântay, thằng cha Lạc Thiên này có vốn từ vựng phong phú quá chừng.
- Tôi nghĩ gì thì nói vậy, đâu có sai! - Lạc Thiên bấm bụng cười, anh kĩ tínhlà có nguyên do.
- Anh Kiệt à, tại anh Thiên thương bé con nên muốn chọn tên nào hay và ý nghĩanhất, đừng trách anh ấy! - Nhược Lam từ tốn giải thích - Em đề xuất tên là LạcLong và Lạc Hồng. Ba công ty của các anh đang xây dựng công trình Đại Long, béLong chính là niềm tự hào không giới hạn trong phạm vi gia đình mà toàn thểnhân viên làm việc. Biểu tượng Rồng luôn được coi trọng trong các nền văn hóakể cả phương Tây. Còn Hồng, nói lên vạn điều tốt đẹp, trọn vẹn và vĩnh cửu.
Khả Vy nghe diễn giải, cô thắc mắc rằng ngay trước cha mẹ có suy nghĩ cặn kẽnhư họ để ra tên mình.
- … Kể ra… cũng được… nhưng…!
- Sao cậu không nói là lở mồm long móng đi! Cái gì cũng nhưng, ông tướng, tôinghĩ đặt quách là Cao Lạc Mỡ cho rảnh nợ!
Tuấn Kiệt vừa dứt câu lập tức nhận được sự ủng hộ. Khả Vy cười lăn cười bò, gọibé là Mỡ ớn chết đi, nhanh chóng cô lấy lại thể diện cho chồng:
- Anh Tuấn Kiệt thù dai lắm nha!!! - còn định nói thêm nhưng cô vẫn khôngngừng việc cười lại được, đến nỗi thắt bụng. Ngoại trừ Lạc Thiên, cơ miệng củasố còn lại vận động hết công suất.
- Theo ý kiến của tôi, cha là Thiên, con là Phong. - Phi Hàm là người cười «xong » đầu tiên, cô an ủi - Lạc Phong vừa cân bằng thanh điệu, lại vừa mang ngữnghĩa. Cơn gió giữa bầu trời xanh, cuộc đời con dù có vươn xa tới thế nào chăngnữa, dẫu phong ba bão táp, con đã trưởng thành làm thành cơn Mãnh Phong thì mãimãi vẫn bé bỏng trong vòm chữ « Thiên ».
- Hay đấy, chữ « Phong » trong phong lưu đa tình, chẳng phải quá hợp với quyluật di truyền! Em thích cái tên này đấy! - Trần Hùng vỗ đầu gối làm thànhtiếng tét, kiểu gì ông Thiên cũng vùi dập cho coi.
- Hơn nữa, nếu hai người có một cặp kim đồng ngọc nữ thì tuyệt vời, bé gái đặtlà Linh, Phong Linh tức là chuông gió, cũng chính là đem lại cát khí, sự anlành và may mắn cho gia đình.
- Không chịu đâu, anh Thiên sinh cháu trước, lấy hết tên hay rồi, sau này biếtđặt tên con em là gì đây!
Lạc Mỹ nhõng nhẽo, nãy giờ lời Phi Hàm sắc sảo và đúc kết nhất. Lạc Thiên nghethấy thế ưng thuận. Nhưng anh vốn là người lo xa, anh đang nghĩ, nếu dê con làmột bé trai và có tên là Phong thật, khi bé lớn thành một người đàn ông trưởngthành…
- Em không ăn được món này đâu! - Lạc Phong giật lấy miếng thịt rán của côgái bên cạnh.
- Tại sao lại không được?
- Cả món này nữa, em bị dị ứng mà… Ha ha!!! -
[ nguyênvăn tình huống có chỉnh sửa và bổ sung trích từ thiên tình sử của bậc cha mẹ ].
- Phong này, tên anh mà thêm dấu sắc sẽ ra sao hả?
Lạc Thiên lắc đầu không chịu, anh đang hình dung về một bữa ăn, khi màcon trai dẫn bạn gái về nhà, thông thường cha vẫn hay ngồi đối diện với contrai, thế thì… Từ Phong hay thì hay thật, nhưng kèm thêm dấu sắc và đi với từ «uế » thì thật kinh khủng, cũng rưa rứa như từ « Thiên », tuyệt như thế còn bịxỏ xiên, anh liếc nhìn Khả Vy, khuôn mặt tỉnh bơ khiến thước phim hiện rõ mồngmột, đấy là ngày thứ hai quen biết nhau của hai người.
- Anh thấy mĩ mãn toàn diện với Phong Linh, đồng ý hai tay! - Lạc Trung kếtluận.
- Phi Hàm thật hiểu biết, Lạc Thiên, tôi xem cậu còn nghĩ được cái tên nào hoànhảo hơn không? - Tuấn Kiệt đâu biết rằng Lạc Thiên định phản biện.
- Không,… từ Phong nghe cứ kiểu gì ấy! - Lạc Thiên biết rồi mọi người sẽ hỏivặn và đành phải lẩn tránh - Phong đi đồng với mấy con ghẻ đó! Không thấyngười ta vẫn xa lánh người bệnh phong à? - để họ biết được « yếu điểm » trongcái tên còn đáng xấu hổ hơn là nói thô tục.
Phi Hàm là người đưa ra ý kiến về tên gọi này, cô như bị nhả khói ô nhiễm. LạcThiên là người quá cầu toàn, suy xét đa chiều vấn đề hoặc vốn chẳng hiểu gì vềvăn phong từ ngữ. Ai nấy đều thiên về khả năng thứ nhất, nãy giờ Khả Vy lắngnghe, họ đều cảm thông, chắc cô vất vả nhẫn nhịn nhiều lắm mới sống dưới máinhà hòa thuận cùng Lạc Thiên rồi.
- Khó quá! - Lạc Thiên than phiền, anh chống cằm đăm chiêu.
- Cậu kén cá chọn canh như vầy thì chẳng bao giờ hài lòng đâu! - Lạc Trung đếnnản, kể cả Nhược Lam hay Phi Hàm cũng giảm thái độ nhiệt tình.
- Lạc Thiên à,… còn rất lâu nữa… bé mới chào đời, chúng… ta… còn nhiều thờigian chọn ra tên… phù hợp nhất, chi bằng để dấu ba chấm thay thế tạm thời! -Khả Vy dè dặt, anh càng vui sướng chuẩn bị đón bé con cô càng có lỗi và dằn vặthơn dù sẽ biết mình ắt là người ra đi.
- Ba chấm? - Lạc Thiên chú ý tới những gì Khả Vy nói.
- Cao Lạc Ba Chấm! Rồi, duyệt!
Không để cho Lạc Thiên có cơ hội lục lọi, biến tấu thêm gì cả, Tuấn Kiệt cùngnhững người khác chặn họng anh tức thì. Khả Vy lấy làm tiếc thay cho những cáitên hay, cô cười trừ duyên dáng khi anh nhìn về mình.
Số nước Khả Vy nạp vào người đã đến lúc cần được khai thông, cô chột dạ, gỡ tayanh ra khỏi vai mình, xin phép ra ngoài.
- Em đi đâu thế? Để anh đưa đi!
Khả Vy căn bản không muốn thất lễ trước mọi người, đáp lại sự chu đáo của LạcThiên cô khẽ lắc đầu.
- Con dê ngốc của anh muốn vô WC! - Cô đi vào trong để lại nét ái ngại tronganh, đâu phải lúc nào sự quan tâm đều biểu hiện ra được.
Khả Vy rẽ phải, xoa cái bụng tội nghiệp, lại chẳng thể trách ai, tại cô tham ănmà ra, vậy còn lạc thiên, sao đường ruột hắn tốt thế nhỉ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]