Đồng tính thì có gì là sai trái? Có gì để đáng bị cười chê? Đó là quy luật của tự nhiên, nào có chuyện gì không có một vài chi tiết đi lệch khỏi quỹ đạo? Yêu người cùng giới thì có sao? Vốn dĩ trái tim của mình thuộc về ai, lí trí làm sao có thể quyết định được? Nước chảy là vô tình, hoa rơi hữu ý, lại chỉ vì sự hơn thua của cộng đồng mà chẳng dám nói lời yêu.
Họ chỉ có thể âm thầm hướng về nhau, âm thầm trao cho nhau những nụ hôn vụng trộm, không dám để cho người đời biết được. Chính vì thế, chỉ có thể ngày đêm cùng người mình thích trầm luân bên nhau. Thế giới này vốn dĩ đã không công bằng. Những người cùng giới yêu nhau bị kì thị lại càng không được nói đến sự công bằng. Lưới trời rộng lớn như thế, làm sao có thể thoát ra khỏi những lời bàn tán xôn xao của dư luận? Nhưng yêu, dường như một khi đã rơi vào trầm luân thì sẽ chẳng có cách nào thoát ra được nữa, chỉ có thể hết mực trao đi yêu thương, giống như con thiêu thân tình nguyện lao đầu vào hố lửa. May mắn không phải đến với tất cả mọi người. Chính vì thế, ai cũng phải tự kiếm cho mình một điều mà chính mình cảm thấy là may mắn...