63.
Hạ tiên sinh thường gửi cho tôi một vài bức ảnh, tôi ép plasic hai mặt, kẹp vào trong sách làm thẻ kẹp. Anh muốn ảnh của tôi, tôi không có cameras. Anh liền muốn tôi qua đó, anh chụp cho tôi.
Ý nghĩ muốn đến nơi đó giống như một cái xương mắc kẹt nơi cổ họng.
Cho đến một ngày, bị vị cấp trên quẳng một xấp văn kiện vào mặt. Tôi sụp đổ.
Trình thư từ chức, thu dọn mọi thứ, nhanh đến mức khó tin. Tôi đi cực kỳ gọn gàng.
Cấp trên là một vị nữ trung niên hà khắc, lông mày dùng bút kẻ màu đỏ rất nhẹ, khiến cho lông mày giống như một mũi dao. Con mắt nhỏ hẹp, hốc mắt lại hãm sâu, môi mỏng, trời sinh tướng mạo không đẹp. Nói tướng mạo là do tâm sinh, thời gian dài nhíu mày mím môi, cho nên lưu lại một đường nếp nhăn, giống như vạch một vết trên mặt. Khó có thể tưởng tượng đượg cuộc sống của cô ta và chồng mình.
Tôi rất đồng tình cô ta.
Ngẫu nhiên mở thiên nhãn thấy hồng trần, người đáng thương là ở trong mắt người khác.
Thật đáng buồn chính là đại đa số người suốt đời không mở được thiên nhãn, tự nhiên cũng không biết hình dạng của chính mình.
Tôi cũng không biết.
64.
Không báo trước cho anh biết, tôi kéo vaili ngồi đến thành phố này.
Thời tiết rất tốt, bầu trời trong xanh giống như một bức tranh.
Địa chỉ của Hạ tiên sinh không khó tìm. Tôi cầm địa chỉ, nghiên cứu một chút bản đồ một chút là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-do-bat-dac/3274831/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.