1.
Điên xong, cuồng loạn xong. Lý trí lần nữa khiến tôi bình tĩnh trở lại.
Tôi phải tiếp thu sự thực ấy, dù cho căn bản không kịp phản ứng.
Hạ tiên sinh đè lên người tôi, hôn chóp mũi tôi, một bộ dáng vô cùng thân mật.
Chúng tôi cái gì cũng không nói, thuận theo tự nhiên mà ôm hôn.
Tôi không trách anh, Hạ tiên sinh không phải là người sành đời, ba anh bị tắc động mạch não, cả nhà đều mong muốn anh thật tốt, thật an bình. Muốn anh một đêm lớn lên, để ba anh an tâm. ANh còn có một người mẹ ôn nhu, cả một sự nghiệp như nước lên thì thuyền lên, dù thế nào, cũng không có khả năng theo tôi ở cùng một chỗ.
Nói cho cùng, tất cả mọi người đều mong muốn anh hạnh phúc.
Nếu như anh đi, em yêu người khác thì làm sao giờ?
Anh cứng đờ, vò tóc tôi, lực đạo rất lớn. DÙng giọng điệu vô cùng thảm đạm nói: Vậy em yêu người khác đi. Dù sao thương nhớ anh, cũng không có kết cục.
Tôi cắn vai anh.
2.
Chỗ này không thể ở được nữa. Tôi đã xuất quỹ, dì sớm muộn gì cũng sẽ biết. Tôi không định liên lụy Hạ tiên sinh, chỉ có thể đi.
Dọn nhà.
Những thứ của tôi rất ít, chủ yếu là quần áo và sách. Hạ tiên sinh nhìn tôi gần như bị chứng cưỡng bách mà gập kỹ từng cái một.
Anh không nói một lời tựa vào khung cửa, sắc mặt khó coi đến đáng sợ.
Thu dọn một đống giấy vụn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-do-bat-dac/3274836/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.