77.
Thường An, người cũng như tên. Nhìn cô ấy là có thể tưởng tượng được cô ấy lớn lên trong hoàn cảnh đơn thuần thế nào, hai mắt trong veo, tóc dài nhu thuận, là cô gái cần được bảo vệ.
Cho dù là tôi, cũng khó có thể sinh lòng chán ghét.
Cô ấy xách hai túi, có chút ngượng ngùng đưa một cái cho tôi.
Chào… anh, đây là món quà em chọn cho anh, mong anh sẽ thích.
Dì làm ra bộ dáng vô cùng kinh ngạc.
Ai nha, An An thế nào tới. Ăn cơm chưa con.
Chưa… chưa.
Đến đến đến, ngồi xuống cùng nhau ăn, dì đi lấy cho con đôi đũa.
Nhìn dì bận trước bận sau vui mừng chiêu đãi cô ấy, tôi và Hạ tiên sinh đều rất xấu hổ. Tôi tận lực lảng tránh đường nhìn của Hạ tiên sinh, chuyên tâm thưởng thức món quà trên tay.
Một chiếc bút máy mạ vàng, nặng trịch, cảm giác rất tốt, nói vậy giá trị hẳn là xa xỉ.
Tô tiên sinh, em nghe Hạ Hạ nói anh thích viết văn chương, cho nên đưa anh một chiếc bút máy, anh…
Tôi rất thích, cảm ơn em. Gọi tiểu Tô là được rồi.
Cô ấy rất thẹn thùng nở nụ cười.
78.
Thường An bắt đầu thường xuyên đến, ngược lại cũng không vào cửa, dù sao một cô gái đi vào cũng không tiện lắm.
Đứng ở cửa, đưa cho tôi món canh và mấy mấy đồ chơi chính tay cô làm. Ngẫu nhiên hẹn chúng tôi ra ngoài chụp ảnh.
Cô gái vô cùng chu đáo, ôn nhã. Cười nhàn nhạt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-do-bat-dac/3274833/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.