Tôi nguyện ý mỗi năm đều nhẹ nhàng, thời điểm ra đi giống như đóa hoa xuân héo rũ tựa như đau mà không thương.
—–Lão Xá.
1.
Tôi mua hai cây kê huyết đằng đỏ tươi, một cây mang bên mình, một cây đưa Hạ tiên sinh. Nghe nói cây kê huyết đằng càng mang theo bên mình thì càng may mắn, không biết có phải thật hay không.
Gồm cả quyển bút ký này, và bức ảnh tôi đứng ở dưới cờ Phong Mã ở Hồ Nam.
Cất vào phong thư, nhờ cô bé tên Vi Sinh gửi cho anh.
Tất cả tâm tư cuối cùng của tôi giao vào tay cô.
2.
Từng qua hồng trần, qua núi, qua sông.
Em quyết định tự mình đến nơi sâu thẳm trong thánh hồ này, nếu như anh muốn tìm em, hãy tới nơi này.
Em không phải đi chịu chết, chỉ là em không đợi được anh.
Biết đâu có một ngày anh thực sự nhìn thấy em, vậy nhất định có tồn tại đôi mắt có thể hòa thành một thể với nơi này. Nếu anh không tới, em sẽ chôn vùi ở một nơi mênh mông nào đó.
Cho dù xương cốt hóa thành tro,
Khó bỏ được tình dở còn trên nhân gian.
Anh có hiểu hay không a, Hạ tiên sinh.
3.
Chuyện tiếc nuối duy nhất của em, là không thấy được mái tóc trắng xóa và bộ dáng đi tập tễnh của anh.
Trong lòng tôi có tâm sự, vô luận thân ở nơi nào, bản thân vẫn giống như một chú cá bị mắc lưới, không tìm được lối thoát. Mà cảnh sắc nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-do-bat-dac/3274838/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.