Nàng chính là Tà vương đế phi. Phải, tà từ bên ngoài lẫn bên trong. Bên ngoài thì háo sắc, thấy cái đẹp là sáng mắt lên, muốn chiếm bằng được. Hơn nữa lại còn thuộc loại phá gia chi tử, vung tiền không thấy mỏi tay, cũng chả thấy tiếc tiền. Nàng gọi đó là phóng khoáng! Còn bên trong, có thể dùng từ khôn khéo phúc hắc. Ờm, nàng khôn lắm, khôn lỏi cơ chứ chả phải khôn ngoan gì, đã thế lại chuyên giở trò phúc hắc. Hỏi có phi tần nào bạo dạn như nàng không?!
Thiên hạ linh thú đều nằm trong tay nàng, kẻ nào muốn chiếm lấy, chém không toàn thây, lừa gạt, hại người chính là bản năng bẩm sinh của nàng! Ai dám đoạt thú sủng? Ai dám đoạt Thần khí? Ai dám cướp linh dược của nàng? Hắc, hẳn là hắn muốn chết đây mà. Hắn muốn bắt nàng làm vương phi của hắn sao? Nằm mơ giữa ban ngày, nàng thiến hắn cho mà biết mặt!
Trong thiên hạ này ai là không dám nể mặt nàng? Nàng không xưng danh bá chủ nhất thiên hạ này thì chẳng ai có được. Cao cao tại thượng là thế, nhưng Mỗ đế quân lại mặt dày chẳng biết trời đất, hắn dám bảo nàng mọi sự đều chẳng qua chỉ là giả dối, bản chất nàng vẫn chỉ là một nữ nhi còn chưa có bến đỗ bình yên. Hoàng phi, nàng có thể tới với ta đấy.