Một lúc lâu sau, sắc mặt Dạ Thất Thất trở nên trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ trên trán rơi xuống, cả người đều hư thoát, thiếu chút nữa té lăn trên đất.
“Ngươi đã làm gì với ta?”
Hỏa Kỳ Vân rõ ràng cảm giác mình đã tốt hơn nhiều, chỗ mi tâm tản mát ra nhàn nhạt ấm áp, hắn cảm giác được đó là thuộc về hơi thở Thất Thất, nhìn lại nàng này bức đến mệt lả tiều tụy, sắc mặt đại biến, giọng nói bén nhọn quát lớn nàng: “Thất Thất, ngươi tại sao có thể làm như vậy? Ngươi còn xem ta là bằng hữu hay không? Ta nói rồi tình huống của ta không nghiêm trọng lắm, chỉ cần ta về đến gia tộc tĩnh dưỡng một đoạn thời gian liền không sao, ngươi vì sao còn muốn dùng linh hồn của ngươi tới giúp ta? Ngươi có biết làm như vậy ngươi rất có thể sẽ chết hay không?”
Toàn thân Dạ Thất Thất vô lực nằm ở trên giường, liếc mắt, nàng hao hết linh lực ngay cả nói chuyện cũng trở nên rất phí sức, “Ngươi... Câm miệng. Ta không sao... Nghỉ ngơi một đêm sẽ tốt rồi, ngươi mau mau tĩnh tọa đem linh lực ta cấp hóa cho mình dùng, không cần... Trong thời gian ngắn không cần vọng động linh hồn lực, ta... Ta cái kia trong tủ có một gốc cây hồn cỏ ngàn năm, ngươi ăn hết nó, có thể tạm thời ức chế tổn thương linh hồn của ngươi, tin tưởng ta... Ta sẽ đem ngươi chữa lành, trả lại ngươi một món vũ khí lợi hại hơn...”
Lời còn chưa nói hết, Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-de-phi-nghich-thien-thuan-thu-su/3222761/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.