Ánh trăng màu bạc rơi xuống, Lăng gia Lộc Thủy thành đèn đuốc sáng trưng, hai đèn lồng lớn màu trắng ngoài cửa lộ vẻ tiêu điều.
Lăng gia gia chủ mất mạng, thi cốt vô tung, đối với Lăng gia, đây là một sự sỉ nhục lớn.
Lăng Vân Tiêu sắc mặt âm trầm, hai mắt đỏ bừng, nghĩ đến lời nói của Dạ Vi, phụ thân chính là do hai cha con Dạ Thất Thất sát hại, trong lòng hắn tràn ngập hận ý!
Hai tròng mắt hắn mang theo hận ý, đi vào trong địa lao, thấy bóng dáng màu lam, hận ý như thủy triều chen chúc nhau dâng lên.
“Mở cửa lao ra, mang nàng đi theo ta.” Lạnh lung bỏ lại những lời này, Lăng Vân Tiêu xoay người rời đi.
Phía sau hắn, một gã thuộc hạ khiêng Dạ Thất Thất như khiêng bao cát theo sát sau lưng.
Ba người bọn họ dưới ánh trăng rời khỏi Lăng phủ, Lăng Vân Tiêu niệm động chú ngữ triệu hồi ra sủng vật – cửu giai Hắc Hổ.
Lăng Vân Tiêu ra lệnh cho người thả Dạ Thất Thất vào trên lưng hắc hổ, lúc phất tay, một đạo hắc quang tự đầu ngón tay hắn bắn ra, người vừa mới theo hắn ra ngoài phát ra một tiếng hét thảm, một cỗ hắc khí cắn nuốt cơ thẻ hắn, sau mấy hơi thở, hóa thành một khối bạch cốt.
Hắc Hổ hành động nhanh như thiểm điện, rất nhanh chở bọn họ biến mất ở trong bóng tối.
Ba trăm dặm ngoài thành Lộc Thủy, có một ngọn núi đầy hắc vụ, hàng năm núi này bị hắc vụ bao quanh, là một trận pháp tự nhiên, người không hiểu rõ tùy tiện tiến vào chỉ có một con đường chết. Tương truyền, vạn năm trước núi này chính là bãi chiến trường thượng cổ, vô số âm hồn bị vây ở đây, mấy vạn năm sau bị vây anh linh nơi đây tiêu tán, hóa thành hắc vụ, từng bước xâm chiếm linh hồn.
Ba trăm năm trước, hắc vụ sơn xảy ra một cuộc kịch chiến kinh thiên địa quỷ thần khiếp sợ, đệ nhất thiên tài thành Viêm Hỏa, chưa đầy ba mươi tuổi, tu vi đạt tới đỉnh phong tôn cảnh, chỉ thiếu chút nữa là đi vào đế cảnh từ đó bất tử bất diệt, lúc đang đột phá thì xảy ra vấn đề, thất bại trong gang tấc.
Hôm đó hắn đuổi giết tất cả môn phái, nhân số hàng ngàn, cuối cùng lại bị hắn lấy sức lực một người cơ hồ toàn diệt, trên núi hắc vụ cũng bởi vì chiến đấu ngày đó tiêu tán hầu như không còn, một đám bỏ mạng đánh bậy đánh bạ tiến vào hắc vụ sơn, cũng lấy được phương pháp tiến vào trận pháp hắc vụ sơn.
Vài năm sau, một đám sơn tặc không chuyện ác nào không làm ngang trời xuất thế, bọn họ gian dâm bắt cóc đốt giết cướp đoạt không chỗ nào không làm, hành động kia làm người ta tức giận, lại bởi vì bình chướng ngoài núi hắc vụ không người nào làm gì được bọn họ.
Tuy nhiên, thân là Lăng gia Thiếu chủ đệ nhất gia tộc Lộc Thủy thành Lăng Vân Tiêu lại có thể tự do tiến vào đại trận hắc vụ sơn, nếu điều này bị người ngoại giới nhìn thấy, nhất định sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.
"Lăng thiếu, mau mời vào bên trong, không biết đêm khuya Lăng thiếu tới là có chuyện gì quan trọng?" Người canh giữ đại trận hiển nhiên biết Lăng Vân Tiêu, nhìn thấy hắn thái độ vô cùng cung kính.
Lăng Vân Tiêu khẽ vuốt cằm, lạnh lùng nói: "Huyết Nguyệt huynh ở nơi nào? Mời hắn tới, ta có chuyện quan trọng muốn thương nghị cùng hắn." Dứt lời, hắn phất tay vứt Dạ Thất Thất trên lưng hắc hổ xuống đất, đáy mắt thoáng qua một tia hàn quang, nói, "Nữ tử này, tặng cho bọn ngươi, lưu tính mạng của nàng là được."
Ngụ ý, đùa bỡn như thế nào cũng có thể, chỉ cần không bị thương cùng tính mạng là được.
Vừa dứt lời, liền có mấy đạo bóng dáng như ác lang nhào tới, mắt lóe lục quang, ánh mắt nhìn chằm chằm Dạ Thất Thất trên đất đói khát khó nhịn giống như ác lang nhìn thấy một khối thịt béo máu tươi đầm đìa, khó kìm lòng được.
"Ha ha... Vậy ta liền thay mặt các huynh đệ cám ơn Lăng thiếu." Nói chuyện với Lăng Vân Tiêu là một nam nhân đầu trọc bước tới khiêng Dạ Thất Thất lên, sải bước rời khỏi nơi này, sau lưng còn có sáu bảy cái đuôi đi theo, đó là những người chờ ăn thịt uống canh.
"Hổ huynh, ngươi cùng đi xem một chút, đừng để cho nàng bị đùa chết." Lăng Vân Tiêu vỗ vỗ đầu Hắc Hổ, Hắc Hổ ngao ô kêu một tiếng, đi theo đám người mang Dạ Thất Thất đi kia.
Lăng Vân Tiêu ngực quen đường đi vào đại sảnh, mới vừa ngồi xuống chốc lát sau, một đạo bóng dáng thô kệch liền xuất hiện ở trong đại sảnh, nhìn thấy Lăng Vân Tiêu liền cười to nói, "Ha ha ha... Lăng huynh đệ thật lâu không có tới tìm ca ca ta uống hai chén, hôm nay nhất định phải bồi ca ca ta uống không say không nghỉ mới được."
"Hôm nay sợ là không thể bồi Huyết Nguyệt huynh uống rượu, hôm nay tiểu đệ tới tìm Huyết Nguyệt huynh là có chuyện quan trọng thương lượng, không biết Huyết Nguyệt huynh có từng nghe qua thần khí kính Luân Hồi không?" Lăng Vân Tiêu dường như có thể khẳng định phụ thân hắn chết có liên quan với Dạ gia, nhưng tu vi hắn còn thấp, tuyệt không phải đối thủ của Dạ Quân Nham, hắn liền nghĩ tới Huyết Nguyệt hắc vụ sơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]