Chương trước
Chương sau
Học viện Xích Hỏa chiêu sinh ba năm một lần đang ở quyết liệt tiến hành...

Tình hình Học viện Xích Hỏa chiêu sinh yêu cầu nghiêm khắc đến gần như hà khắc, vẫn có vô số người hâm mộ tiếng tăm mà đến.

Trong thành Hắc Viêm, mấy vạn người đứng ở quảng trường, có thông qua khảo nghiệm chọn lựa, cũng có người đến báo danh tham gia chiêu sinh, mấy vạn người chiếm kín quảng trường rộng lớn.

Mười vị học viên cao cấp của Học viện Xích Hỏa chịu trách nhiệm lên trước ghi tin tức người báo danh từ ban đầu vẫn bình tĩnh, càng về sau rống giận gầm thét, đã đến trạng thái điên cuồng!

“Cái gì? Ngươi linh căn mới sáu phần, tư chất quá kém, không thu!”

“Ngươi đã mười chín tuổi tu vi mới cấp sơ kỳ, ngươi cho là Học viện Xích Hỏa thu phế vật sao? Cút nhanh tránh qua một bên đi!”

“Cha ngươi là vương gia cũng vô dụng, ngươi tư chất kém như vậy cha ngươi là hoàng đế cũng không được...”

“Dựa vào, lão tử nói ngươi cút ngươi không nghe được đúng không? Người đến này cắt đứt chân người này ném ra ngoài.”

...

Mọi lời nói không ngừng xuất hiện từ trong miệng mười tên học viên cao cấp kia, tu vi bọn họ cũng không thấp, nửa thiên hạ nửa thiên hạ tiến đến khiến giọng nói cũng thay đổi khàn khàn, tính khí bạo động gầm thét rống to.

“Ta muốn... Báo báo báo danh, nhiều hơn nhiều... Bao nhiêu tiền?” Một thiếu niên khô gầy như củi, đầu tóc loạn như ổ chim, thoạt nhìn ước chừng mười hai mười ba tuổi, mặt mũi tràn đầy ngượng ngùng đi lên trước lắp bắp mở miệng hỏi.

“Lời nói còn không rõ còn muốn tiến vào Học viện Xích Hỏa, cút nhanh lên, trở về bên trong bụng nương ngươi học nói chuyện giỏi thì lại đến.” Học viên phụ trách đăng ký mặt tràn đầy ghét bỏ phất phất tay, trong ngôn ngữ tràn đầy trào phúng.

Học viên chịu trách nhiệm đăng ký gọi Lưu Hàn, năm nay hai mươi mốt tuổi tu vi địa giai sơ kỳ, nghề nghiệp là Triệu Hoán Sư, vốn là lấy tu vi của hắn không cần hắn chịu trách nhiệm đăng ký tân sinh này, nhưng đoạn thời gian trước ở học viện hắn đắc tội người, phải chạy ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, từ trước đến nay hắn kiêu ngạo tự phụ, đối người tu vi thấp hơn mình cho tới bây giờ cũng không biểu cảm giả dối, ở học viện cũng thường xuyên bắt nạt người mới tu vi thấp.

“Ta... Ta muốn ghi danh, nhiều... Thiếu tiền?” Phong Tháp Tháp mặt đỏ hơn, cắn môi dưới, có chút khiếp đảm nổi lên dũng khí hỏi một lần nữa, lần này cũng không nói lắp nhiều như vừa rồi.

Lưu Hàn khinh thường quan sát Phong Tháp Tháp một phen, tiểu tử nghèo vô dụng như vậy cũng muốn tiến vào Học viện Xích Hỏa? Quả thực là nằm mơ!

“Cút, lão tử bảo ngươi cút ngươi không nghe được đúng không? Cũng không nhìn lại một chút chính mình đức hạnh gì, cũng muốn tiến vào Học viện Xích Hỏa, đầu óc ngươicó vấn đề sao? Nếu không cút lão tử không khách khí với ngươi nữa!” Một tay Lưu Hàn vung về phía Phong Tháp Tháp khô gầy như củi, người xung quanh rất nhanh tránh ra, rất sợ bị liên lụy.

Trong đám người, một thiếu nữ mặc trang phục màu lam nhạt trên bờ vai một đầu chuột bạch chỉ lớn chừng nắm tay ngồi, đầu tóc dùng một dải ruy băng màu trắng tùy ý ghim lên, mực phát trên bờ vai lộ ra vài phần lười nhác, trên đầu chỉ đeo một trâm gỗ gài tóc nhỏ không đáng giá tiền, ngũ quan thanh tú, bộ dáng mười sáu mười bảy tuổi, từ ăn mặc có thể thấy không phải là thiên kim gì.

“Lão Bạch, Hỏa Kỳ Vân hàng kia có phải thả bồ câu gạt ta hay không? Tìm một vòng ngay cả quỷ đều không nhìn thấy.” Người thiếu nữ không chú trọng ăn mặc này chính là Dạ Thất Thất, nàng vốn cùng Hỏa Kỳ Vân đồng hành, ai ngờ trước lúc xuất phát hai canh giờ gia tộc hắn truyền tin bảo hắn trở về một chuyến, chuyện đột nhiên phát sinh, Dạ Thất Thất đành phải một mình lên đường.

Cũng may tu vi nàng cũng không tệ lắm, lá bài tẩy nhiều, đi tới không gặp được nguy hiểm gì. Ngược lại gặp gỡ vài người nghĩ cướp bóc của nàng, kết quả bị nàng phản ngược cướp bóc lại.

Nói đến đây liền không thể không nói, trên vai nàng đầu chuột bạch kiêu ngạo không mời mà tới, cũng không biết tại sao nó tìm được đến nàng, chết sống quấn quít lấy nàng không chịu đi, mỗi ngày dùng ý niệm cùng nàng trao đổi, một ngụm một câu chuột gia gia làm hết sức trơn tru, Dạ Thất Thất dứt khoát liền lấy cho nó cái tên gọi Lão Bạch.

“Chít chít - - chít chít chi - -” đáng đời, đáng đời! Lão Bạch duỗi tiểu móng vuốt ra đâm lỗ tai nàng, còn đang giận nàng không để cho nó ăn no.

“Đồ tham ăn, đoạn đường này ngươi ăn bao nhiêu kim tệ của ta? Ngươi tính qua chưa? Ta sắp bị ngươi ăn thành người nghèo rồi...” Dạ Thất Thất liếc mắt, nàng còn đau lòng kim tệ của mình a! Hàng này không chỉ có thể ăn còn siêu cấp ăn, một đường đi chuyên chọn đồ ăn tốt, hiện tại túi tiền của nàng lập tức trống không rồi.

Thời điểm Dạ Thất Thất đang lo làm sao kiếm tiền, một đạo hắc ảnh không hề báo trước hướng về nàng đập tới, nàng nhấc chân đá một cái...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.