Editor: Tương Ly
Sau khi trời sáng, thuộc hạ Viêm Minh cấp báo nhất định phải lập tức trở lại, hắn rời đi sau nửa canh giờ, Dạ Thất Thất sắc mặt tái nhợt đi đường đều lảo đảo không yên kéo thân thể mệt mỏi trở lại.
Nhiều năm sau nhắc tới chuyện này, Dạ Thất Thất chỉ cảm thấy hết thảy đều là thiên ý, lão thiên sớm đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, nếu không lướt qua lần này, vận mệnh của nàng có lẽ sẽ trở nên khác!
Từ đầu tới đuôi, Dạ Thất Thất thậm chí cũng không biết có người từng ở trong phủ đợi nàng một đêm, nàng hồi phủ sau ai cũng không kinh động trực tiếp một giấc ngủ đến rạng sáng, bị đói làm tỉnh!
“Ta kháo, đây là phòng bếp sao? Như thế nào chút đồ ăn cũng không có?” Trời còn chưa sáng, cửa phòng bếp nửa đóng, một đạo bóng đen ở phòng bếp lật tới lật lui, trong miệng còn không ngừng thì thầm.
Dạ Thất Thất lật nửa ngày, tìm đến một đống rau xà lách cùng gạo và bột mì, có thể lập tức ăn chính là một chút cũng không tìm được.
“Muốn ăn, phải nhẫn, muốn ăn, phải nhẫn...”
Trong miệng Dạ Thất Thất cắn nửa quả dưa chuột, trong tay níu lấy một đóa hoa không rõ tên ăn từng cánh, trong miệng không ngừng kêu gào, muốn được ăn ngon phải nhẫn.
Khoảng thời gian này tất cả mọi người đang ngủ say nàng rất không muốn không biết xấu hổ đi đánh thức người khác, phải chịu đựng, lại khó chịu, nàng cảm giác ánh mắt đều muốn mờ đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-de-phi-nghich-thien-thuan-thu-su/3222751/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.