“Tuyết đã rơi liên tục ba ngày ở Vân Đô.” Nhạc Hoành ghé vào bệ cửa khẽ thì thào. “Có phải toàn mùa đông ở Vân Đô đều chìm trong biển tuyết, tuyết trắng xoá không nhìn thấy gì, như mây như sương… có phải tên Vân Đô chính là ý này?"
“Vậy sao không gọi là “Vụ Đô?” không biết Sài Chiêu đã đẩy cửa tiến vào từ khi nào, đi tới phía sau nàng, phủi phủi bông tuyết rơi trên vai nàng, nhẹ giọng đáp. Nhạc Hoành biết Sài Chiêu ở phía sau nhưng không quay đầu nhìn y, miệng lẩm bẩm: “Tới Vân Đô rồi sẽ làm gì?”
“Gả cho ta.”
Bờ vai Nhạc Hoành cứng đờ, miệng há lớn, không phát ra tiếng.
“Thúc thúc đã bàn với ta, tuyết rơi là ngày đại phúc…” Sài Chiêu khẽ vỗ vai nàng, lời nói của y dịu dàng đến thế, sợ kinh động đến thê tử đã mất nay khó khăn mới tìm lại được của mình. “A Hoành đã qua tuổi cập kê nhất, năm đó ta đã hứa với nàng, qua sinh nhật 16 tuổi sẽ tới đón nàng, cưới nàng vào cửa … hiện giờ đã qua hai năm, cũng nên thực hiện lời hứa khi xưa rồi…”
Thấy Nhạc Hoành trầm mặc, đôi mắt màu tro của Sài Chiêu hiện lên tia thương xót, bàn tay ấm áp khẽ che hai mắt nàng lại, thấp giọng hỏi. “A Hoành nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thứ muốn nhìn thấy nhất là gì?”
Tim Nhạc Hoành ngừng đập trong giây lát, ngẩn người nói: “Nước nhà như trước, giang sơn cẩm tú.”
Sài Chiêu cúi người dán sát vào bên tai nàng, hơi thở nóng cháy bình tĩnh nói: “Nàng đồng ý gả cho ta, ta thay nàng trả nợ nước, giang sơn cẩm tú nàng muốn, ta hứa mang cho nàng.”
Tiểu Hàn là ngày Sài Chiêu và Nhạc Hoành thành hôn. Vân Đô ngày đó tựa như toà thành trong mộng, tơ hồng kết ngói đỏ, lụa đỏ giăng khắp sông. Tân đế Nam Cung Thần mới đăng cơ không lâu của Chu Quốc cũng sai người đưa lễ mừng tới, mang lại vinh quang không sánh nổi cho Sài gia....
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.