Thời gian thấm thoắt, không chờ đợi ai. Chớp mắt mà đã hai năm trôi qua.
“A Hoành!”
“Nhị ca, muội ở bên này nè!” Từ trong rừng xuất hiện bóng một giai nhân áo trắng, mặt nàng nở nụ cười tươi tắn.
Ân Sùng Quyết lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, bước nhanh tới trước. “Thôi thúc nói suốt cả buổi sáng muội đều ở trong rừng, bỏ công bỏ sức như thế định làm gì vậy? Thiếu gì, cần gì cứ nói với ta là được.”
“Vài ngày nữa là đại ca thành hôn, muội muốn tặng huynh ấy chút gì đó.” Nhạc Hoành cầm cung, cúi đầu. “Bắn thêm vài con chim nữa là đủ.”
Ân Sùng Quyết cảm thấy rất đau lòng. Hắn kéo bàn tay đầy vết chai của Nhạc Hoành, xoa xoa với vẻ nâng niu, giả vờ giận dữ nói: “Muội nhìn trúng thứ gì, ta sẽ an bài cho muội. Muội là thiếu phu nhân cành vang lá ngọc của Ân Gia Bảo, không được để mình vất vả hay bị thương.”
Nhạc Hoành đỏ mặt, rút bàn tay ra, xoay người đi. “Ai muốn làm thiếu phu nhân của Ân Gia Bảo chứ? Không biết xấu hổ.”
Ân Sùng Quyết cúi người xuống, dán sát vào bên tai Nhạc Hoành, đôi mắt sáng lẳng lặng nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, nói khẽ: “A Hoành, muội trốn không thoát đâu. Ân Sùng Quyết ta đời này không cưới ai khác ngoài muội. Đợi đại ca thành thân xong thì đến lượt huynh.”
Nhạc Hoành bỗng lủi ra xa vài bước, nở nụ cười khiêu khích với Ân Sùng Quyết. “Chẳng phải trốn thoát rồi đó sao? Ân nhị thiếu gia.”
Hai người ngồi dựa vào gốc cây, thấy Nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/96202/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.