Thành Thương Châu
“Sài Chiêu, sao ngươi còn chưa đến…” Dưới ánh bình minh của ngày mới, Nhạc Hoành lấy chiếc khóa vàng trong lòng ra. “Hay đó chẳng qua chỉ là ngươi thuận miệng nói, giờ thấy Nhạc gia gặp nạn thì không muốn đến tìm ta nữa…”
“Thì ra tiểu thư ở đây.” Thôi thúc tìm đến chuồng ngựa, nhìn thấy Nhạc Hoành dựa vào Bạch Long, không biết đã ngồi đó bao lâu rồi.
“Thôi thúc.” Nhạc Hoành cất chiếc khóa vàng đi, ngẩng đầu lên. “Ngoài thành thế nào rồi?”
Thôi thúc vỗ lưng Bạch Long. “Hôm nay dường như không có dấu hiệu công thành. Quân Lương bao vây thành suốt một tháng cũng không thu được lợi ích gì. Mùa rét tới, ta không tin quân Lương chịu được.”
“Nhưng mà…” Mặt Nhạc Hoành toát ra vẻ lo lắng. “Thương Châu sắp hết lương thực thuốc men rồi… Không trụ được bao lâu nữa đâu.”
Thôi thúc an ủi. “Tiểu thư đừng lo lắng, tướng quân và đại ca cô nhất định sẽ có cách.”
Dường như Nhạc Hoành nhớ ra điều gì, ngẩng đầu lên nói: “Mấy ngày nay cha và mẹ đều ăn không ngon ngủ không yên, trong phủ sớm đã không còn thứ gì có thể bồi bổ được. Hay là… Thôi thúc, thúc lén dẫn con lên ngọn núi phía sau, nhân lúc núi chưa bị phong tỏa, xem thử xem có tìm được nhân sâm hay gì đó không, để bồi bổ cho cha mẹ.”
“Chuyện này…” Mặt Thôi thúc hiện lên vẻ khó xử. “Quân Lương bao vây thành…”
“Thôi thúc rất rành ngọn núi phía sau, hai chúng ta lén lên đó, chắc sẽ không bị phát hiện đâu.” Nhạc Hoành năn nỉ. “Chúng ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/96196/chuong-8-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.