“Nàng đã là thê tử chưa cưới của Sài Chiêu ta, ta đã nhận định nàng.”
Đêm khuya vắng vẻ, cửa phía Tây của thành Thương Châu bỗng nhiên mở ra, mấy người mặc đồ đen, cưỡi ngựa phóng nhanh khỏi thành, đi thẳng về hướng bắc. Trên thành, Nhạc Hoàn thở dài một hơi, nói với Tôn Nhiên bên cạnh. “Tôn thúc thúc, còn lại phải xem mấy người này có sống được để đến Thương Sơn hay không… Với lại… Sài gia rốt cuộc có chịu đến hay không.”
Những người áo đen kia vừa ra khỏi thành chưa được mười dặm thì bỗng có ánh lửa sáng bừng trong đêm, một trận mưa tên được phòng ra từ trong rừng rậm, những người áo đen còn chưa kịp rút kiếm thì đã đồng loạt ngã nhào xuống ngựa.
Mấy tiễn thủ nhường đường, Kỷ Minh khoanh tay, chậm rãi cất bước đến gần thi thể của những người kia. “Quả là người của Thương Châu? Lục soát người bọn họ xem.”
Tùy tùng bước tới lục soát, từ hông của một người rút một thứ được gói kỹ ra, mở xem thì thấy là một mũi tên vàng. “Vương gia…”
Kỷ Minh nhận lấy mũi tên, soi dưới ánh lửa, nhìn vào chữ Hoành, môi nở nụ cười đắc ý. “Vũ Đế bỏ mặc sống chết của Thương Châu, người nhà họ Nhạc quả nhiên không nhẫn nại được nữa phải tìm Sài gia cứu viện. Đúng là ông trời cũng giúp ta! Chuyện phục kích hôm nay không được tiết lộ nửa câu, cứ để Nhạc Thịnh… chờ đợi thông gia tương lai của mình đến cứu trợ đi…” Kỷ Minh cười với vẻ thật khó lường. “Tiểu vương chỉ nghĩ thế thôi là đã cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/96195/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.