“Đã đi rồi sao?” Sài Dật thấy đứa cháu đi vào nhà liền hỏi.
“Vâng.” Sài Chiêu chậm rãi ngồi xuống, vuốt ve cạnh bàn như là đang nghĩ chuyện gì đó.
“Tô thái uý này.” Sài Dật nhìn mấy người đang có mặt tại đại sảnh hỏi: “Ai có thể nói cho bổn vương biết. Trọng Nguyên ý con thì sao?”
Lý Trọng Nguyên nghe thấy tiếng gọi mình, ngẩng đầu nói: “Phụ vương hỏi Trọng Nguyên sao ạ? Vị Tô Thái uý này… Theo như lời ông ta nói, vậy là kẻ thần tử gió chiều nào theo chiều đấy?”
Ngô Tá và Ngô Hữu phía đối diện cười cười.
Lý Trọng Nguyên tiếp tục nói: “Hiện giờ phụ vương cùng thiếu chủ là Đại Chu nhất đẳng công thần, Tô thái úy tự nhiên sẽ biết nên giúp đỡ Sài gia. Nhưng chúng ta nghe thì biết vậy chứ không thể thực sự trông cậy được.”
Sài Dật gật đầu, khẽ nói: “A Hoành, con cảm thấy thế nào?”
“Con?” Nhạc Hoành nhìn trái ngó phải. “Thúc Thúc hỏi A Hoành ạ?”
“Một tiếng thúc thúc này …” Ánh mắt sắc lạnh của Sài Dật lập tức trở lên từ ái. “Nghe A Hoành gọi, bổn vương thực sự thấy yên lòng. A Hoành nói cho thúc thúc nghe thử coi.”
Nhạc Hoành mở to mắt nói: “Nếu là kẻ gió chiều nào theo chiều đấy, sao ông ta không nhân dịp này chạy theo Sài gia, làm theo ý Sài gia muốn…”
Ý cười nở trên khoé môi Sài Dật, nhìn Sài Chiêu nói: “Nhìn coi tân nương tử của A Chiêu kìa, đúng là phong cách giống với người Sài gia. Lúc này không dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115189/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.