Lúc trời mờ sáng, tiếng chim chóc rít rít đã đánh thức Sài Chiêu chỉ vừa được chợp mắt đôi chút. Vừa mở mắt ra, cổ y cảm nhận được chút lạnh lẽo. Chỉ thấy một một con dao dài bằng bàn tay đang dán sát vào cổ mình. Lại ngước mắt lên, Nhạc Hoành đang bướng bỉnh trừng mắt nhìn y, một tay níu chặt chiếc áo đen, một tay cầm dao đang run khe khẽ.
“Nhạc tiểu thư…”
“Câm miệng!” Nhạc Hoành lại dùng thêm chút sức. Sài Chiêu biết Nhạc Hoành có võ công nên môi mỉm cười một chút rồi không nói nhiều nữa.
“Nói, ngươi nhìn thấy gì rồi?”
Sài Chiêu nhìn Nhạc Hoành đang nổi giận bằng ánh mắt ẩn chứa nét cười. “Nhạc tiểu thư vừa bảo ta im miệng, ta có nên nói tiếp không?”
“Ngươi!” Mặt Nhạc Hoành lập tức đỏ bừng. “Ta hỏi ngươi, ngươi nói. Ta không hỏi, ngươi không được nói.”
“Nhạc tiểu thư hỏi ta nhìn thấy gì rồi ư?” Sài Chiêu giả vờ nheo mắt suy nghĩ. “Bóng đêm mờ mịt, đêm qua ngay cả lửa ta cũng không nhen thì có thể nhìn thấy gì được chứ?”
Con dao của Nhạc Hoành lại dí sát hơn. “Vết thương của ta là do ngươi băng bó đúng không? Vậy tức là ngươi đã nhìn thấy rồi!”
Sài Chiêu cố thử đẩy con dao của nàng ra. “Lưỡi dao này rất sắc bén, nàng đừng có run tay giết chết ta. Nói thế nào thì ta cũng coi như là đã cứu mạng nàng, lấy oán trả ân thì không hay lắm đâu.”
Nhạc Hoành bỗng dưng ngẩn người, ngơ ngác nhìn con dao trong tay. “Vậy thì tức là ngươi đã thấy hết rồi…”
Sài Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/96190/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.