Nếu có một ngày, gặp lại gã chết tiệt đã hủy hoại thanh danh của mình, Nhạc Hoành thề rằng nhất định sẽ bắn chết hắn, cho dù không giết được hắn thì cũng phải móc mù hai mắt hắn – đôi mắt xám tối tăm u ám như mắt bồ câu ấy.
***
Năm ba mươi hai đời Vũ Đế nước Đại Tấn, Vũ Đế mừng thọ sáu mươi tuổi, các chư hầu đều tề tựu tại kinh đô Liêu Châu để chúc thọ Vũ Đế. Hai nước láng giềng là Lương, Chu cũng phái hoàng thất quý tộc đến Liêu Châu, mừng Vũ Đế thọ ngang trời đất.
Tĩnh Quốc Công Nhạc Thịnh ở Thương Châu cùng trưởng tử Nhạc Hoàn và con gái Nhạc Hoành cũng nằm trong đội ngũ tiến kinh diện kiến thánh thượng.
“Đại ca.” Nhạc Hoành gọi Nhạc Hoàn ở phía trước. “Mẹ nói lúc nhỏ muội từng đến kinh đô, sao muội không nhớ gì hết vậy?
“Ngốc quá.” Nhạc Hoàn khẽ nhếch môi cười. “Đã nói là lúc nhỏ, khi đó muội được bao nhiêu tuổi? Lại còn cưỡi chung một con ngựa với đại ca, sao còn nhớ được chứ?”
“Nhưng giờ khả năng cưỡi ngựa của A Hoành đã không thua gì đại ca rồi.” Nhạc Hoành vung cương ngựa lên, vượt lên trước đoàn người ngựa của Nhạc gia, quay đầu lại nhìn Nhạc Hoàn đang cưỡi trên con ngựa Xích Tông với vẻ khiêu khích. “Xích Tông của đại ca không bì được với Bạch Long của muội sao?”
“Nha đầu chết tiệt.” Nhạc Hoàn thúc vào bụng ngựa, đuổi sát theo sau. “Bình thường đại ca nhường muội, bây giờ kiêu ngạo tới trời rồi phải không?”
Phó tướng Tôn Nhiên mặc áo giáp bạc đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/96187/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.