Lụa trắng. Rượu độc. Đoản kiếm. Đây là lễ vật mà Cố Vân Tiện nhận được sau ngày mồng tám tháng Chạp. Trong phòng đến cả một cái lò sưởi cũng không có, trên người nàng chỉ có một kiện áo kép cũ. Lạnh đến mức ngay cả cột sống cũng buốt giá. Nhưng không sao, có lạnh nữa cũng không hề gì. Trên đời này việc khó khăn hơn nàng cũng trải qua rồi, còn sợ gì chứ ? Nàng chỉ đang chờ một câu trả lời. Cửa bị đẩy ra, bên ngoài tuyết bay tán loạn như sợi bông bị xé bung, giờ phút này ào ào bay vào, thổi mạnh khiến cho tóc mai của Cố Vân Tiện cũng rối bời.
Quay đầu lại, nàng nhìn thấy Lữ Xuyên – ngự tiền tổng quản đi đến bên cạnh mình, ánh mắt y tĩnh lặng: “Thần đã đem nguyện vọng của nương nương tâu với bệ hạ, nhưng Hoàng thượng cũng không muốn tới đây. Bệ hạ nói, Người và nương nương đã không còn gì để nói.” Lạnh đến mức như đã chết lặng, ý thức lại quay trở về, “Ha” Nàng cười lạnh một tiếng: “Ta biết, ta cũng biết hắn sẽ nói như vậy. Rõ ràng hắn đã sớm chán ghét ta tới cực điểm, vậy mà ta còn không biết nhục nhã, chạy đi hỏi.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.